Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 184: Võ sĩ vô sỉ



<!-- --> Một tuần trước, Thập Tam Muội nhân được một phong thư uy hiếp rất kiêu ngạo, nói rằng, trong vòng ba ngày, tuyên bố quy thuận Thanh Trúc Bang, rồi bà đem phong thư này cho Bộ Xà, sau đó, Bộ Xà đột nhiên mất tích, không tìm được dấu vết, còn có hơn trăm thủ hạ trong tay.

"Vào ngày thứ ba, chúng tôi đột nhiên bị Thanh Trúc bang công kích, bọn họ cơ hồ như đã có chuẩn bị, cho nên ngoại trừ nhân mã của Thanh Trúc bang ra, còn có rất nhiều cao thủ không rõ thân phận" Lúc Thập Tam Muội nói, lộ ra vẻ rất tức giận, bà đã cùng hợp tác với Thanh Trúc, cộng thủ HongKong, nhưng thật không ngờ Thanh Ngọc Đường lại là một kẻ đê tiện như thế.

"Bị Thanh Trúc bang đánh lén, Miếu Nhai tổn thất trầm trọng, nhưng tôi vẫn không hiểu, Thanh Ngọc Đường mặc dù không phải là người thông minh, nhưng cũng đã kiến thức qua cái chết của Trần Thông Lộ, hẳn là biết được sức mạnh của Tiêu thiếu gia, nhưng mà ngay cả nguyên nhân hắn cũng không nói gì, lại lựa chọn phản bội, trong này khẳng định có vấn đề"

Tiêu Thu Phong nghe Thập Tam Muội nói, thật không ngờ, bản thân bà cũng không rõ ràng, nguyên nhân Miếu Nhai bị công kích.

"Cái này không có gì kỳ quái, nhất định là có một lực lượng cực mạnh chống lưng, giúp cho Thanh Trúc bang, làm cho hắn không thể không nghe lời"

Thập Tam Muội gật đầu, điểm này, bà đương nhiên cũng nghĩ đến, nhưng quả thật không cách nào xác định được, bất quá Thanh Trúc bang có nhiều cao thủ trợ giúp như vậy, khẳng định là không đơn giản.

"Vậy còn Bộ Xà, trong thời điểm mấu chốt này, hắn không nên mất tích, huống chi HongKong lớn như vậy, trừ hắn ra, còn có trăm kẻ dưới tay, cho dù bị giết chết, ít nhất cũng phải tìm được xác"

Biết Bộ Xà mất tích, bà đã phân phó người của Miếu Nhai cẩn thận tìm kiếm, nhưng sương khói tan hết cũng không tìm được một dấu vết.

Nhìn thấy Thập Tam Muội có vẻ kích động, làm động đến vết thương trên tay, Tiêu Thu Phong an ủi: "Không cần lo lắng, mặc kệ cái âm mưu này, sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ. Bây giờ đã có tôi, tất cả để tôi xử lý, Thập Tam Muội, tin tưởng tôi"

Nguyên nhân thì không biết, Tiêu Thu Phong biết được kẻ chống lưng cũng không bình thường, Thanh Trúc bang phát khởi công kích lớn như vậy, ngay cả Thập Tam Muội cũng không biết gì, chắc chắn là một kế hoạch rất chu đáo.

Thập Tam Muội cười nói: "Miếu Nhai giờ đây còn ai không tin Tiêu thiếu gia, Tiêu thiếu gia, nơi này còn có hơn ba trăm huynh đệ, đều là từ nhỏ cùng tôi lớn lên, tuyệt đối không có vấn đề, bọn họ có thể vì Miếu Nhai hy sinh, người có chuyện gì cứ dặn dò họ"

"Tiêu thiếu gia, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần người phân phó một tiếng, nếu Hồ Đầu tôi nhíu mày nhăn mặt, sẽ không phải đàn ông" Thập Tam Muội vừa dứt lời, người đàn ông bên cạnh đã mở miệng, thì ra tên của hắn là Hồ Đầu.

Tiêu Thu Phong cười nói: "Nhiệm vụ của anh bây giờ là bảo vệ tốt các huynh đệ này. Khi thời cơ đến, tôi sẽ lên tiếng. Còn bây giờ, tìm người, dẫn tôi đến địa bàn của Thanh Trúc bang, tôi thật sự muốn đi xem một chút, Thanh Ngọc Đường sinh ra lá gan lớn như vậy từ khi nào?" Thập Tam Muội vội vàng kêu lên: "Tiêu thiếu gia, người không nên mạo hiểm, bây giờ Thanh Trúc bang đã chiếm gần hết HongKong, bang chúng hơn ba vạn, hơn nữa không biết chúng đào đâu ra rất nhiều tiền, mua rất nhiều vũ khí hạng nặng, phòng thủ lại chu đáo, hơn nữa còn có cao thủ thần bí tương trợ, hay là chúng ta cứ từ từ tính kế lâu dài!"

"Tôi không dám nói mình là thiên hạ vô địch, nhưng muốn giết tôi cũng không phải dễ dàng như vậy. Yên tâm đi, tôi sẽ không có việc gì"

Hồ Đầu cũng không nói gì, lên tiếng an bài, đối với cái thái độ vô cùng bình thản cùng khí thể của vị Tiêu thiếu gia này, đã làm cho hắn sùng bái, thần đúng là thần, đối mặt với kẻ địch cường đại, cũng không hề khẩn trương, không giống như mấy trăm huynh đệ bọn họ, mấy ngày qua đã có người bỏ cuộc.

Giờ phút này, đối với Tiêu Thu Phong mà nói, vô cùng quan trọng, thật sự muốn làm rõ ràng chân tướng mọi việc. Bộ Xà đột nhiên mất tích, nếu hắn không chết, như vậy có thể là do Thập Tam Muội không tìm được, vậy chỉ có một khả năng là … hắn không có ở HongKong.

Thanh Trúc bang không ở khu vực Cửu Long, cho nên người của Miếu Nhai lấy một chiếc xe, thừa dịp đêm tối, đưa Tiêu Thu Phong gần vùng núi.

"Tiêu thiếu gia, từ sườn núi này trở đi, là tổng bộ của Thanh Trúc bang, tiểu nhân năng lực bình thường, không dám đi theo Tiêu thiếu gia, Tiêu thiếu gia cẩn thận, tiểu nhân chờ ở đây"

Để đi đến tổng bộ của Thanh Trúc bang thì cũng phải tốn năm sáu dặm, nhưng tên đó không dám đi đến quá gần, bởi vì bọn chúng phòng thủ dày đặc, tầng tầng vây quanh, kéo dài rất xa.

Tiêu Thu Phong gật đầu, không nói một câu, thân hình đã biến mất trong màn đêm.

Thanh Trúc bang, nói thật ra thì cũng không phải là một bang chân chính, nói là một dòng tộc thì đúng hơn. Từ sườn núi nhỏ này trở lên, là một cái thôn nhỏ, cũng là địa bàn của Thanh Trúc bang, và cũng là nơi thành viên gia tộc họ Thanh định cư.

Thành viên của gia tộc họ Thanh tạo thành trung tâm của Thanh Trúc bang, sau đó chiêu mộ lực lượng giang hồ rồi thành lập đoàn thể, mới tạo thành một Thanh Trúc Bang chính thức.

Bộ dáng trước kia của Thanh Trúc bang là gì, Tiêu Thu Phong cũng không biết, nhưng giờ phút này, căn cứ của Thanh Trúc bang đang bao trùm trong sự yên lặng, khắp nơi được chiếu sáng bằng ánh đèn neon, còn có những đội tuần tra ban đêm, phòng thủ nghiêm mật, giống như chuẩn bị đón đại địch vậy.

Đêm, thật yên tĩnh, nhưng một cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Tiêu Thu Phong nhìn thấy rất rõ, là một người mặc võ sĩ phục rộng thùng tình, bên hông còn mang theo một võ sĩ đao thật dài, không cần nói cũng biết là võ sĩ của Sơn Khẩu Minh, Sơn Khẩu Minh trừ Ninja ra, còn có võ sĩ, hai chi này rất có thực lực.

Nhìn thấy người này, Tiêu Thu Phong đã tin chắc rằng, đột biến của Thanh Trúc bang, nhất định là có liên quan trực tiếp đến Sơn Khẩu Minh.

Bước chân rất nhẹ nhàng, tên võ sĩ này dĩ nhiên không phải lính tuần tra, hắn di chuyển dần về phía một căn phòng yên tĩnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Tiêu Thu Phong cười lạnh, ngay cả tại địa bàn của đồng bọn mà dám hành động tùy tiện như vậy, không cần hỏi cũng biết tên võ sĩ này nhất định không làm chuyện gì tốt đẹp.

Bên ngoài rất nhiều thủ vệ, nhưng khu vực bên trong này lại rất im lặng, có lẽ là nơi mà nhân viên cao cấp của Thanh Trúc bang cư ngụ, hơn nữa mỗi người đều là cao thủ, cho nên để tiện cho việc nghỉ ngơi nên cũng không an bài canh gác..

Tên võ sĩ này bước rất cẩn thận về một căn nhà nhỏ, đứng sát góc tường, xoay người một cái, thân thể đột nhiên biến mất trong bóng đêm, nhưng Tiêu Thu Phong nhìn thấy rất rõ, hắn đã tiến vào trong một gian phòng ngủ.

Chẳng lẽ tên võ sĩ này muốn đi ám sát người khác? Trong lòng Tiêu Thu Phong suy nghĩ, nếu bọn họ quả thật lộn xộn như vậy, quả thật không còn gì tốt hơn, không biết có phải đây là chổ ở của Thanh Ngọc Đường không? Nếu phải thì hắn giúp châm lửa luôn cho lẹ!

Tiêu Thu Phong âm thầm bám theo, rất nhẹ nhàng, nhưng không có ý định can thiệp, thật ra hắn hy vọng, mấy tên này đánh nhau thì càng tốt.

Trong phòng không có tiếng đánh nhau, nhưng lại truyền ra một tiếng động kỳ quái, Tiêu Thu Phong thử nhìn thăm dò, nhất thời trợn mắt, ám sát cái quái gì, hái hoa thì đúng hơn. Bây giờ, tên võ sĩ khi đang dùng chân đè một người con gái trẻ tuổi không ngừng giãy dụa xuống, dùng vải nhét vào miệng nàng, trên gương mặt hoảng sợ của nàng, tựa hồ như mới vừa tỉnh, giờ phút này ngay cả tiếng gọi cũng không thể phát ra, chỉ có thể kêu ú ớ mà thôi.

Có thể ngay trong nội viện của người ta mà làm những việc này, tên Thanh Ngọc Đường này … ngay cả thân nhân cũng không thể bảo toàn, Tiêu Thu Phong thật sự không thể không vì hắn mà cảm thán.

Một người phụ nữ, lại bị một tên súc sinh này ô nhục, Tiêu Thu Phong thật sự không đành lòng, nhưng vừa lúc này, dưới lầu đã có tiếng mở cửa sổ.

Không cần nghĩ nhiều, Tiêu Thu Phong đã đá một cước, những tiếng "loảng … xoảng"vang lên, trong buổi tối, âm thanh này được truyền đi rất xa.

Một tiếng quát từ bên trong vang ra: "Là ai?" Tiếp theo, lại có một giọng khác vang lên: "Người đâu, người đâu …"

Tiêu Thu Phong nghe rõ ràng, chủ nhân của giọng nói này, chính là Thanh Ngọc Đường, giờ phút này, Tiêu Thu Phong không có biện pháp giết hắn, nhưng cũng hy vọng giúp đỡ cho người con gái trên lầu.

Tiếp theo, bốn phía truyền đến những tiếng ầm ỹ, còn tên võ sĩ đã cột người con gái kia vào giường, đang chuẩn bị cởi bỏ quần áo của nàng thì bị những tiếng động ầm ĩ làm cho mất hứng, đương nhiên là nổi cơn tức giận lên quát: "Bát Cát …."

Cửa chưa mở ra mà đã truyền đến những tiếng kêu: "Tiểu Bình, Tiểu Bình, mau tỉnh lại, có sát thủ đến …" Thời gian ngắn ngủn chưa đến năm giây, tên võ sĩ khi không kịp bỏ chạy, người bên ngoài cảm giác không đúng. "Bịch "một tiếng, cánh cửa đã bị người dùng sức đạp văng đi.

"Tá Đằng Biên Quân …" Cửa văng ra, Thanh Ngọc Đường sợ hãi kêu lên một tiếng, bởi vì hắn nhìn thấy người con gái trên giường chính là con gái hắn, Thanh Bình Nhi.

Người của Thanh Trúc bang đã xông đến, đem quần áo đến, còn cái tên võ sĩ gọi là Tá Đằng Biên Quân này, ngay cả một tia khẩn trương cũng không có, còn Thanh Bình Nhi sau khi được cởi trói, rơi lệ đầy mặt chỉ vào tên võ sĩ khóc nói: "Ba, tên súc sinh này muốn ô nhục con, người mau giết hắn đi!"

"Bát Cát, cút ngay …" Bán Sanh không quen với hán ngữ, giọng nói lơ ngơ, nhưng vẻ mặt khinh thường của hắn, tựa hồ như đối với chuyện của Thanh Bình Nhi không chút quan tâm, cao ngạo giống như một chủ nhân.