Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 177: Mẹ nên biết chuyện riêng tư



<!-- --> Trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa hiện lên vẻ vui mừng. Mặc dù trong miệng thì mắng, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy mắng như vậy căn bản không có một chút tác dụng gì. So sánh với vẻ lạnh lùng đêm qua, thật sự là hoàn toàn khác nhau.

Nhưng Phượng Hề thoải mái cũng làm cho tất cả mọi người thoải mái. Không có cáh nào, nàng là chị cả mà. Bốn cô nàng kia rất để ý đến cảm xúc của nàng. Phượng Hề vui, tất cả đều vui; Phượng Hề buồn, tất cả đều buồn.

Các nàng ăn bữa sáng xong, Tiêu Thu Phong chuẩn bị trở về.

Phượng Hề từng hung hăng cắn răng, thề hôm nay nhất định phải đuổi hắn đi, lúc này lại quyến luyến không muốn dời, giận hờn nói: "Nhanh như vậy đã muốn về, không ở lại thêm chút nữa sao?"

Vẻ u oán đó càng làm cho Tiêu Thu Phong không dám ở lại thêm. Mà Lâm Ngọc Hoàn ở bên cạnh cũng đã kéo tay hắn, nói: "Không có gì đâu, Tiêu thiếu gia, có thời gian đến nhìn bọn em. Bọn em sẽ không trở thành gánh nặng cho anh đâu"

Quả nhiên không hổ là đàn bà của mình. Chỉ riêng sự hiểu biết này đã đủ rồi.

Đối với Tiêu Thu Phong mà nói, đây chỉ là một chỗ nghỉ mà không phải nhà. Hơn nữa sự tồn tại của Hồng Lâu cũng chỉ là tạm thời. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Thời gian cậu rời đi, HongKong đã không còn yên tĩnh nữa. Cậu nên đi xem một chút" Nhìn theo Tiêu Thu Phong rời đi, Phượng Hề lúc này mới nghĩ đến chuyện chính.

Tiêu Thu Phong gật đầu, thân hình rất nhanh đã biến mất. Lâm Ngọc Hoàn vẫn ngây ngốc đứng trước cửa, đưa mắt nhìn với vẻ chờ đợi vô hạn. "Chị Ngọc Hoàn, không cần nhìn nữa. Tiêu thiếu gia sẽ trở lại mà, chị không cần lo lắng. Có người đàn ông nào bỏ được cô gái xinh đẹp như chị chứ"

Chiêu Tuệ mặc dù có chút ngây thơ nhưng tình cảm giữa bốn nàng còn thân thiết hơn chị em ruột. Bởi vì các nàng đều là trẻ mồ côi, không có người thân. Cho nên các nàng đều quý trọng duyên phận này.

"Đó là đương nhiên. Cũng không xem dáng người gợi cảm nóng bỏng của Ngọc Hoàn chúng ta. Chỉ với bộ ngực này thì dù cho Tiêu thiếu gia có đi, trong lòng cũng đang nhớ đến nó" Thi Diễm nói, đôi mắt còn cố ý nhìn thẳng vào bộ ngực cực lớn kia. Dường như muốn nói, như vậy còn sợ không hấp dẫn được đàn ông sao?

Giữa chị em với nhau thường xuyên trêu chọc nhau như vậy. Dù sao không có người ngoài nghe được nên đã thành thói quen.

Nhưng lúc này, Phượng Hề lại mở miệng nói: "Từ hôm nay trở đi, Ngọc Hoàn, em không cần phải đi ra phía trước, phân phối chuyện của em cho mấy người kia. Em giúp chị các việc bên trong. Miễn cho người đàn ông đó nói chị không chiếu cố em"

"Chị Phượng, người ta cũng muốn chị chiếu cố nè?" Nghe được Ngọc Hoàn có đặc quyền, ba nàng kia rất hâm mộ, Ngọc Thiền mở miệng nói.

Phượng Hề cười cười, trên mặt lộ ra vẻ tà quái, nói: "Được, chỉ cần có thể lừa Tiêu thiếu gia lên giường, chị cũng có thể chiếu cố em. Ngọc Thiền, có muốn không?"

Mặt Ngọc Thiền đỏ lên, nhăn nhó nói: "Người ta còn chưa chuẩn bị tốt mà. Hơn nữa Ngọc Thiền là em, nhất định không thể đoạt lấy danh tiếng của chị Phượng. Chỉ cần chị lên, Ngọc Thiền nhất định sẽ đuổi theo sau, không chậm hơn người khác"

"Đúng, Tiêu thiếu gia đúng là quá tham. Năm chiếc nhẫn là có được năm mỹ nhân xinh đẹp. Chị Phượng, chị ngày bình thường dạy cho bọn em cách hấp dẫn đàn ông, sao lại không có hiệu quả gì với Tiêu thiếu gia thế?"

Thi Diễm cũng mở miệng nói. Lịch lãm trong xã hội, bọn họ đương nhiên không thể so sánh với Phượng Hề. Cho nên rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế, các nàng đều được Phượng Hề dạy.

"Ồ, nhẫn em đã nhận rồi. Nhưng em vẫn chưa bị đánh gục à nghe. Mấy chị không nên tính cả em. Em thấy mấy chị đều đã động xuân tình, có phải là nghe được tiếng kêu của chị Ngọc Hoàn lúc trên giường, nên mỗi người đều nghĩ đến nó không"

Lời Chiêu Tuệ nói làm tất cả mọi người bạo động. Cả đám đều đuổi đánh cô nhóc này. Dù là động xuân tình cũng không thể nói lớn tiếng như vậy.

Nhưng nhìn khuôn mặt đỏ hồng, vẻ xấu hổ khó nhịn của các nàng, hình như đã bị nói trúng.

Lúc Tiêu Thu Phong về đến nhà, Yên Nguyệt đã đi làm. Công việc của nàng rất bận, nghe Tiêu Viễn Hà nói, những hôm hắn không có ở đây, nàng thường xuyên thức đêm.

"Tiểu Phong, thằng nhóc này, đêm qua lại ra ngoài lêu lổng. Không phải mẹ nói con, có Yên Nguyệt mà con vẫn như vậy, mẹ thật sự không thích" Mặc dù rất thoải mái với con trai, nhưng Yên Nguyệt đã từ từ đi vào trong lòng bà. Tình thương của một người mẹ làm cho bà càng thêm để ý.

Tiêu Viễn Hà cũng nói: "Đúng, Tiểu Phong. Con xem Yên Nguyệt bây giờ, một người phải chịu trách nhiệm công việc cả hai nhà Tiêu, Liễu. Con đó, không chăm sóc nó thì thôi, lại còn hai ba ngày không về nhà, thật là quá đáng"

Tiêu Thu Phong cũng biết, hắn không phải một người đàn ông tốt. Thực ra hắn không phải không muốn thế, nhưng có quá nhiều phụ nữ cần phải quan tâm. Có vài thứ, hắn quên. Mặc dù đây là sự lựa chọn của Yên Nguyệt, nhưng hắn vẫn nợ nàng.

Có một số việc, muốn nói với hai ông bà. Nhưng Tiêu Thu Phong lại quyết định tốt nhất nên nói với mẹ hắn.

Kéo Điền Phù ra ngoài vườn hoa, Điền Phù không nhịn được cười nói: "Tiểu Phong, con làm gì vậy, tại sao không nói chuyện trong phòng khách. Con nhìn xem ba con tức giận như vậy kìa. Ba con mặc dù là người già, nhưng vẫn ghen đó"

"Thực ra con không cần phải sợ. Không cần biết con làm sai chuyện gì, chúng ta cũng sẽ không trách con. Ba con chỉ là miệng cứng, lòng mềm mà thôi. Thương con cũng không kém gì mẹ. Biết không, sau này có việc, không nên giấu chúng ta. Cha mẹ trên đời có ai không yêu con mình chứ"

Nói một lát, Điền Phù mới nghĩ đến: "Tiểu Phong con kéo mẹ ra đây là muốn nói gì với mẹ. Nói đi, mẹ có thể giúp gì cho con"

Tiêu Thu Phong bây giờ mới có cơ hội nói chuyện, hít một hơi thật sâu, nói: "Mẹ, thực ra có một số việc cũng không phải như bố mẹ nghĩ. Đêm qua con không phải ra ngoài lêu lổng. Bời vì phụ nữ của con thật sự không chỉ có hai người Liễu Yên Nguyệt và Vũ"

Điền Phù khẩn trương kéo tay hắn, nhìn quanh bốn phía một chút sợ có người nghe được. Sau đó hai người ngồi cạnh nhau, Điền Phù nói: "Thằng này, bên ngoài con còn người phụ nữ khác. Điều này sẽ làm Yên Nguyệt thất vọng. Con nói đi, chuyện này xảy ra từ bao giờ?"

"Thực ra sau khi con chấp nhận Yên Nguyệt, cũng đã có một người đã tồn tại. Mẹ còn nhớ nữ cục trưởng kia không, cô gái xinh đẹp đó đó…."

Điền Phù nhớ lại, đột nhiên kêu lên: "Mẹ nhớ ra rồi. Cấp trên của chú hai con trước kia. Lúc trước đã thấy cô ấy trên tv. Sao, con và cô ta…"

Tiêu Thu Phong lập tức gật đầu nói: "Đúng, cô ấy là một trong số đó. Ruth lần trước đến nhà chúng ta cũng vậy. Lần này con đi ra ngoài lâu như vậy, hầu hết thời gian đều ở bên cạnh Ruth. Hai cô ấy cũng là người phụ nữ của con"

Mặc Điền Phù trở nên trắng bệch, sờ sờ trán Tiêu Thu Phong, hình như không nóng, lo lắng nói: "Tiêu Thu Phong, con có phải là cưỡng ép con gái nhà người ta không. Nữ cục trưởng kia không phải rất ghét con sao, sao có thể cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của con?"

Mặc dù không nói ra, nhưng trong giọng nói của bà mang theo vẻ hoài nghi. Hình như hắn phạm tội cưỡng gian vậy, lúc nào cũng có thể bị bắt.

Tiêu Thu Phong lắc đầu cười, từ từ kể những chuyện trải qua giữa mình với mấy cô nàng ra. Đây chỉ là do thiên ý an bài, có một số việc hắn cũng không thể nghĩ ra.

Triệu Nhược Thần hiểu lầm, Ruth bi thương, còn có Lâm Ngọc Hoàn, mỗi người một vẻ, cũng không có lý do từ chối. Cho nên phụ nữ của Tiêu Thu Phong càng lúc càng nhiều.

"Thằng nhóc này, thật đúng là làm cho mẹ sợ rồi đó. Xem ra, trước kia người ta cho con cái biệt hiệu công tử phong lưu không hề sai chút nào. Tên vô lại chuyên gây họa cho phụ nữ. Bây giờ con nói xem con sẽ chịu trách nhiệm với các cô ấy như thế nào?"

"Cái này… con không nghĩ ra. Thuận theo tự nhiên đi ạ. Chỉ là con thật sự rất yêu các cô ấy, bây giờ cũng không thể nào rời bỏ"

Điền Phù nở nụ cười, mắng: "Quỷ tham lam, nếu như con không phải con mẹ, mẹ đã mắng chết con đó. Ba con còn thành thật hơn con nhiều"

"Mẹ, mẹ không nên mắng con. Con không phải là thông báo với mẹ để mẹ chuẩn bị tâm lý sao?"

Điền Phù kêu lên: "Chuẩn bị cái gì, mẹ thấy con hình như còn chưa thỏa mãn. Nói cho mẹ, số phụ nữ của con sau này có phải càng nhiều hơn không?"

Tiêu Thu Phong thoáng ngẩn người. Vấn đề này, hắn thật sự không nghĩ đến.

"Con không muốn nói, mẹ cũng có thể nghĩ ra. Mới có hơn một năm mà đã có nhiều phụ nữ như vậy. Khó thể biết được trong tương lai sẽ không tăng lên. Xa không nói, mẹ chỉ nói trước mắt mà thôi. Con cảm thấy Tiểu Nhã như thế nào?"

"Thu Nhã? Cô ấy rất tốt, có vấn đề gì sao mẹ?"

Điền Phù mắng: "Đồ đần, người ta không thân không thích với con sao khi bỏ nhà đi lại đến Tiêu gia ta. Tâm tư của con gái người ta, con không hiểu, mẹ còn có thể không hiểu sao? Mẹ có thể khẳng định, Tiểu Nhã nhất định là thích con"

"Mẹ, mẹ không nên nói lung tung. Nếu như mẹ nói sẽ có rất nhiều cô gái thích con. Cô bé Thiên Nhan Duyệt, lúc ở HongKong cũng thích quấn lấy con, không phải cũng là muốn lấy con làm chồng đó chứ"

Điền Phù lại kinh hãi, hỏi: "Thằng nhóc này, thật không thành thật. Lại có thêm một Thiên Nhan Duyệt. Nói mau… ồ, không đúng, tên này hình như nghe rất quen. Ồ, mẹ nghĩ ra rồi, ngôi sao Thiêu Hậu Thiên Nhan Duyệt. Cô gái mời con tham gia dạ tiệc đúng không?"

Mẹ quả thật có thể xé xác hắn ra, Tiêu Thu Phong sợ đến độ không dám mở miệng.