Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng

Chương 37: Thuận tay hái hoa 



Mấy ngày nay tâm trạng của Lam Cảnh Y vẫn luôn rất áp lực, hiện tại cuối cùng cũng thoát khỏi sự lo lắng. Trước giờ trong lòng chưa từng vui vẻ được như vậy, thậm chí còn quên mất cái chân đang đau của mình. Cô ở trong phòng bếp vui vẻ bận rộn rửa rửa, cắt cắt, Bé Ngoan cũng ngửi thấy mùi hương của cô mà theo vào. 

Một người, một chó cứ quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp kia. 

Tờ báo trong tay không biết đã bị Giang Quân Việt lật bao nhiêu lần rồi, ngửi ngửi mùi thơm trong bếp, anh lặng lẽ ngẩng đầu nhìn sang. Trong lòng tràn ngập cảm giác gia đình, đã bao lâu anh chưa từng có qua cảm giác này rồi, anh vẫn luôn không thích về nhà bởi vì cái gọi là nhà kia rất hiếm khi gặp được ba. 

Mắt thấy Bé Ngoan vừa ăn vừa có tới cọ lui không ngừng bên chân Lam Cảnh Y, Giang Quân Việt mới nhớ đến những thứ mình đi công tác mang về: “Huýt..” Huýt sáo một cái thật vang, lại lấy từ trong vali hành lý ra một cây xúc xích, xe túi, hẳn là Bé Ngoan đã ngửi thấy mùi nên lập tức quay đầu chạy như bay về phía Giang Quân Việt của "gâu gâu" xin một miếng. 

Bẻ một miếng rồi ném đi, Bé Ngoan lập tức nhảy lên để vồ lấy, động tác vô cùng linh hoạt, quả nhiên đối với nó ăn là quan trọng nhất. 

“Bé Ngoan, xương hầm này, qua đây đi, chị có xương hầm này.” Mắt thấy Giang Quân Việt cướp mất Bé Ngoan của cô, Lam Cảnh Y vội vàng lấy một miếng xương hầm ra, nhưng hiển nhiên Bé Ngoan và Giang Quân Việt chơi đùa đến nỗi quên mất trời đất rồi. 

Nhìn đi, anh trở về chỉ cần tắm cho Bé Ngoan sau đó cho nó một chút đồ ăn, Bé Ngoan lập tức ỷ lại, thậm chí còn quên mất chủ của nó là cô đây. 

Mấy món ăn đã được nấu xong và dọn lên bàn: "Giang Quần Việt, khui rượu ra đi.” Lam Cảnh Y giao việc cho Giang Quân Việt, như thể anh không cần làm gì cả, cứ nghe theo lệnh của cô là được. 

"Này, Lam Cảnh Y, cô không phải vợ tôi, dựa vào đầu lại ra lệnh cho tôi?" 

Lan Cảnh Y cũng không tức giận, cô nhếch miệng cười: "Chỉ dựa vào tối làm một bàn đồ ăn 

ngon." 

Đó cũng là một lý do, Giang Quân Việt miễn cưỡng từ từ mở nắp chai ra, thật ra anh cũng muốn uống một ly, khi hương rượu tỏa ra khắp phòng, Lam Cảnh Y kêu lên: "Tiểu Khuynh Khuynh, anh đợi tôi một lát, tôi ra ngoài một chút sẽ về nhanh thôi." Có lẽ là vì đã tìm được công việc nên bước đi của cô cũng linh hoạt hơn. 

"Này, cố định làm gì? Đồ ăn nguội thì sẽ không ngon đâu." 

“Một phút nữa tôi sẽ quay lại” Lan Cảnh Y lao ra khỏi căn hộ nhỏ mà không thèm quay đầu nhìn lại. 

Giang Quân Việt uể oải rót ra hai ly rượu, nhìn rượu màu đỏ sậm sóng sánh trong ly, khuôn mặt của Lam Cảnh Y hiện lên bên trên, sáng mai xem anh xử lý cô thế nào. 

“Này, anh đừng uống rượu, tôi về rồi đây, ăn cơm thôi.” Ngay khi anh đang cầm ly rượu đặt 

lên mũi hít hà vài cái, người phụ nữ kia đã quay lại, trên tay cô còn có một bó hoa thủy tiên. 

Giang Quân Việt chỉ cảm thấy hoa thủy tiên này có chút quen mắt: “Cô lấy ở đâu ra?” Tốc độ này cũng quá nhanh rồi. 

“Hì hì.” Lam Cảnh Y cười gượng cắm hoa vào cái bình cổ cao: “Ừm, như vậy mới có chút không khí. Đương nhiên là sẵn tiện hái ở hành lang rồi, chắc anh sẽ không để ý đâu, bưng ly rượu lên cùng với Giang Quân Việt: "Nào, ly đầu tiên, hai chúng ta cạn ly, tôi muốn cảm ơn anh đã quay lại mang vận may đến cho tôi, anh vừa tới tôi đã có công việc, ha ha ha." 

Có lẽ là vì vui vẻ, Lam Cảnh Y trái uống một ly phải uống một ly, thật ra rượu kia giống thức uống hơn, hơi ngọt, bất giác cô uống hết một chai lúc nào cũng không hay. Sau khi ăn uống xong là dọn dẹp phòng bếp. Giang Quân Việt đang tắm rửa trong phòng, nghe thấy tiếng nước, Lam Cảnh Y quay đầu nhìn sang, đột nhiên cô cảm thấy mình và Giang Quân Việt cứ ở bên nhau như vậy có gì đó sai sai. 

Rất nhanh, cả người Giang Quân Việt còn lấm tấm nước đi ra, trên tay cầm một đống quần áo, từ đồ bên ngoài đến đồ bên trong, dễ thấy nhất là bộ đồ lót hình viên đạn màu xanh đậm: 

“Này, mau giặt đi, ngày mốt tôi muốn mặc." 

"Này, trong tủ của anh có rất nhiều quần áo mà." 

“Đó là mẫu cũ của nhiều năm trước. Tôi thích mặc bộ này, mau mang giặt sạch sẽ đi” Trực tiếp bỏ vào lòng của cô, Giang Quân Việt xoay người đi về phòng. 

“Này, tôi muốn ngủ trên giường” Lúc anh đi vắng, mỗi ngày cô đều ngủ trên giường, giường thật sự thoải mái hơn sô pha rất nhiều. 

“Một là cùng nhau ngủ trên giường, hai là cô ngủ trên sa lon, một trong hai, cô tự mình chọn đi.” Anh nói mà cũng không quay đầu nhìn lại. 

"Anh là đàn ông, đáng lẽ phải ngủ trên sa lon." 

"Tôi là chủ, cô là khách." 

"Nếu tôi là khách vậy càng phải ngủ trên giường. Làm gì có chủ nào để khách ngủ trên sa lon còn mình thì ngủ trên giường đầu chứ." 

“Âm” cửa phòng ngủ đóng lại, Giang Quân Việt mặc kệ cổ đi thẳng vào phòng ngủ. 

“Này, giặt quần áo cho anh thì được những thứ này anh phải tự mình giặt.” Lam Cảnh Y cầm lấy móc treo móc quần lót hình viên đạn lên, đá cửa vào, trực tiếp ném về phía Giang Quân 

Việt. 

“Bịch”, không lệch chút nào, cái móc treo quần lót hình viên đạn vừa vặn rơi lên đầu Giang Quần Việt: "Á.." Anh kêu lên rồi vươn tay nhặt lấy. 

"Haha... hahaha..." Toàn bộ quần áo trong tay đều bị ném trên mặt đất, nhưng khi Lam Cảnh Y lấy điện thoại di động ra muốn quay cận cảnh quần lót rơi trên đầu Giang Quân Việt thì anh đã nhanh chóng lấy quần lót viên đạn xuống, sau đó đột ngột quay người lại: "Lam Cảnh Y, cô muốn chết hả" 

Anh đè lên cô rồi cùng nhau ngã lên giường, hung hăng chọc lét khắp người cô: “Cho cô cười này, cho cô cười này..." 

“Hahaha... hahaha..” Lam Cảnh Y cười đến nỗi chảy cả nước mắt: “Tiểu Khuynh Khuynh, tha mạng cho tôi đi.” Cô vội vàng xin tha, cô sắp cười đến mức tắt thở rồi. 

"Nói đi, cô có giặt không?" 

“Ừm, tối giặt, tối giặt được chưa?” Dù sao anh cũng không nói rõ là đi giặt quần lót viên đạn, cô chỉ hứa sẽ giặt quần áo cho anh. 

Bây giờ Giang Quân Việt mới bỏ tay ra: "Cũng đến giờ rồi, ừm, cô đi tắm rửa đi, tắm xong lên giường ngủ." 

“Tôi ngủ trên giường, anh ngủ trên sa lon” Tay cô chống nạnh, cô muốn cướp giường với anh: “Ngày mai tôi đi làm, đây là ngày đầu tiên, nếu giấc ngủ không tốt sẽ ảnh hưởng đến chất lượng công việc của tôi, Tiểu Khuynh Khuynh, chị đây vẫn muốn nuôi anh." 

"Được rồi, mau đi tắm đi." 

"Chụt..." Cô cúi đầu hôn lên má người đàn ông, làn da anh thật tốt, nụ hôn chạm vào khiến trái tim cô run lên. Cô vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó giặt quần áo như đã hứa với anh, cô nhất định phải làm thật tốt, thiếu nợ thì trả tiền, trả xong cô không còn mắc nợ gì anh nữa. 

Lam Cảnh Y vừa đi khỏi, Giang Quân Việt thản nhiên cầm điện thoại di động của Lam Cảnh Y lên, lúc ăn cơm nhìn thấy cô điều chỉnh báo thức trên điện thoại, thời gian làm việc của Giang thị bắt đầu lúc tám giờ ba mươi phút, cô đặt là bảy giờ. Anh tùy ý bấm vào, trực tiếp đổi thành tám giờ, Lam Cảnh Y, ngày mai cô xong đời rồi. 

Lúc đi tắm, Lam Cảnh Y cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, rượu đỏ có tác dụng chậm, vừa tắm xong là đi ra ngoài, quần áo trong máy cũng được giặt xong. Phơi khô xong là đi về phòng ngủ, Lam Cảnh Y vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi. Bởi vì lúc đầu óc cô còn tỉnh táo, cô đã nghĩ rõ ràng một điều, đó là dù có ngủ trên sa lon hay trên giường, cô cũng không thể thay đổi sự thật rằng mình với Giang Quân Việt ngủ chung một phòng. Cho dù là ngủ trên sa lon, nếu Tiểu Khuynh Khuynh muốn dùng sức thì cô cũng không thoát được. 

Do đó, cô đã chọn ngủ trên giường. 

"Này, ai cho cô giặt quần áo bằng máy giặt vậy? Lần sau cố giặt bằng tay cho tôi." 

"Ha ha..." Cô bật cười, không để ý đến người đàn ông đang cúi đầu nhìn cô, cô nhắm mắt lại sớm chìm vào giấc ngủ. 

Khóe môi Giang Quân Việt giật giật, là cô đang tin tưởng anh sao? 

Cô ngủ rất nhanh, không có bất kỳ đề phòng nào. 

Ánh mắt anh quét từ đôi má ửng hồng của Lam Cảnh Y đến đôi chân đi tất của cô. 

Vào mùa hè làm gì có ai đi tất, nhất là lúc đi ngủ, càng không có ai đi tất. 

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào bàn chân bị thương của cô, cuối cùng anh nhẹ nhàng nhấc chân lên, rồi lặng lẽ cởi tất của cô ra.

Một mảng màu đỏ, hiển nhiên là vết thương ở chân của cô không ổn, nhưng cô lại có thể đi lại như không.

“Người phụ nữ ngu ngốc” Giang Quân Việt trầm giọng xuống giường, mở hành lý mang về, trước khi trở về thành phố T, không hiểu sao anh lại nghĩ đến vết thương ở chân của cô, nên mua thuốc trị thương cho cô ở nước ngoài. Anh mở nắp ra, từ từ bôi vào lòng bàn chân cô. Sau đó anh tìm bằng gạc nhẹ nhàng quấn vài vòng, động tác của anh rất nhẹ nhưng vẫn khiến cô phải nhíu mày vài lần, không yên phận cử động mấy cái. Nhưng may mắn thay tác dụng của rượu vang đỏ đã không làm cô tỉnh giấc.

Giang Quân Việt thở hắt ra, anh đi tắt đèn, trông coi màn đêm yên tĩnh, trông coi người phụ nữ bên cạnh mới lặng lẽ thiếp đi.

Khi tiếng chuông báo thức vang lên, Lam Cảnh Y ngồi dậy theo phản xạ, hất cánh tay đang ôm eo cô ra, Giang Quân Việt thật sự ôm cô ngủ, cô nhìn xuống cơ thể mình. Ừm, tốt, đồ ngủ vẫn còn trên người, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Chuông báo thức vẫn đang reo, cô vội vàng ấn tắt, sợ sẽ đánh thức tên đàn ông xấu xa kia, nhưng khi ngón tay có chuẩn bị ấn vào, cô hét lên sợ hãi: "Á.." Trời ạ, sao đã tám giờ rồi? Rõ ràng đêm qua cô đặt báo thức là bảy giờ mà.

“Kêu cái gì vậy?” Giang Quân Việt lười biếng lật người, đôi mắt đen sâu thẳm rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng của Lam Cảnh Ý, quả thật rất hưởng thụ, chỉ là không được như anh mong đợi, cô còn chưa khóc nhè.

Lam Cảnh Y nhảy ra khỏi giường kéo tay Giang Quân Việt: “Khuynh Khuynh, mau dậy đi, tôi cho anh ba phút đánh răng rửa mặt rồi đưa tôi đi làm” Đầu óc xoay chuyển, quyết định sẽ lười biếng một chút, có lẽ dùng xe riêng của Giang Quân Việt thì nửa tiếng là đủ. Cô chỉ cần rửa mặt rồi mặc quần áo, còn trang điểm thì lên xe rồi trang điểm cũng được, trong lúc đó Lam Cảnh Y đã nghĩ ra nên làm thế nào để tận dụng triệt để được ba mươi phút kia rồi.

"Ba phút? Ồ, tôi muốn đi vệ sinh." Giang Quân Việt lật người nói, anh chỉ sợ thế giới còn chưa đủ loạn.

Những giây tiếp theo, lỗ tai của anh đã bị xách lên: "Tiểu Khuynh Khuynh, nếu anh không đưa tôi đi thì hôm nay tôi sẽ chết cho anh xem."