Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 82: Tình yêu sâu nặng





Gây sự mà nói…, khiến Tống Vũ Kiệt á khẩu không trả lời được! Qủa thực, đối với vương phi của mình, hắn rất là rõ ràng! Đêm hôm đó, khi nàng cật lực lưu mình lại ngủ trong phòng thì hắn đã biết, nàng lại muốn hại người rồi!

Tuy hắn không thương nàng, nhưng mà không thể động đến nàng, bởi vì lợi ích của gia tộc, bởi vì quan hệ đồng minh, cho nên, ngoại trừ phóng túng nàng, hắn không còn cách nào khác!

Nàng là Vương Phi của hắn, là chính thê của hắn, mà đối với Tống Vũ Kiệt lại mắt nhắm mắt mở, đối với một điểm này, hắn vẫn nhớ rất rõ!

Hắn phóng túng nàng, kỳ thật cũng không là cái gì, bởi vì hắn biết , ngoại trừ một ít nữ nhân nàng xem không vừa mắt bên cạnh hắn, những thứ khác, nàng sẽ không can thiệp!

Dùng một ít nữ nhân, đổi được toàn phủ an ổn thái bình, khoản mua bán này, làm thế nào đều có lời! Đã có lời, cớ sao hắn khônglàm?

“Chuyện này. . . . . .” Trù trừ không biết nên mở miệngthế nào mới tốt, bởi vì hắn tin tưởng, Tống Ngâm Tuyết có nắm chắc mới nói như vậy, vậy đích thị là biết chân tướng sự tình rồi, nếu như lúc này mình vừa mở miệng lập tức nói dối, tất nhiên sẽ khiến nàng càng phẫn nộ, coi tính tình của nàng ta, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì!

Thấy Tống Vũ Kiệt không mở miệng, Tống Ngâm Tuyết coi như hắn cam chịu, vì vậy vẻ mặt cười yếu ớt tiến lên một bước nói: “Lục ca ca, vương phi của huynh thật là biết cách làm nhục người khác, lại tìm cả loại cớ này sỉ vào mặt ta, huynh nói cơn tức này, Ngâm Tuyết ta phải làm thế nào mới có thể nuốt trôi?”

“Cái này. . . . . .” Bị Tống Ngâm Tuyết xảo ngôn biện luận làm cho sững sờ, Tống Vũ Kiệt cau mày, vẻ mặt khó xử đứng.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, hai mắt không khỏi liếc qua Kỳ Nguyệt, sau đó nghiêm mặt nhìn Tống Vũ Kiệt nó: “Lục ca ca, vương phi của huynh vũ nhục ta, mà huynh lại ô nhục ta, hiện tại, ta cũng không muốn truy cứu, thầm nghĩ dùng chúng nó để đổi một lời hứa của Lục ca ca! Chẳng lẽ như vậy, Lục ca ca cũng không chịu đáp ứng?”



“Ngâm Tuyết, ta ——”

Tống Ngâm Tuyết nói…, ngôn từ chính nghĩa, hoàn toàn đứng trên đạo lý đại nghĩa, Tống Vũ Kiệt nghe xong khó xử một hồi! Hắn giương mắt nhìn nhìn gương mặt tuyệt thế của Tống Ngâm Tuyết, lại chuyển mắt nhìn dung nhan tuấn tú làm hắn nhớ nhung không thôi của Kỳ Nguyệt một chút, cuối cùng quyết tâm, gật đầu đáp ứng!

“Được, Ngâm Tuyết! Ta đáp ứng muội, từ nay về sau, Tống Vũ Kiệt ta không bao giờ dây dưa Tiêu Kỳ Nguyệt nữa!” Chịu đựng nỗi đau lòng, hạ quyết định, Tống Vũ Kiệt nhẫn nhịn nói.

Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt, vẻ mặt như gió xuân, như ánh mặt trời ấm áp! Nhưng là nếu có người chú ý thêm chút, sẽ phát hiện, trong biểu hiện ấm áp chân thật của nàng, cất dấu, là một tâm tư phúc hắc như thế nào.

“Lục ca ca, nói miệng không bằng chứng, Ngâm Tuyết rất khó cam đoan ngày khác huynh sẽ không đổi ý! Không bằng như vậy đi, huynh dùng danh nghĩa Tông gia thề, bởi có như vậy, Ngâm Tuyết cùng Kỳ Nguyệt từ nay về sau, mới dễ dàng yên tâm hơn!”

Tống Ngâm Tuyết bắt Tống Vũ Kiệt dùng danh nghĩa Tông gia thề, thật ra là có nguyên nhân. Vì thời đại này, chính là có tư tưởng phong kiến mê tín về thế lực quỷ thần, một người, một khi dùng tổ tông gia tộc của hắn thề, tương đương với làm giao dịch cùng ông trời, nếu như ngày khác vi phạm lời thề, thì nhất định sẽ bị trời phạt!

Thử hỏi có người nào lại không sợ chết, con kiến hôi còn muốn sống tạm bợ, huống chi Tống Vũ Kiệt căn bản là người đứng ở tầng chót hoàng quyền?

Một khi thề, cùng trời inh ước, tin rằng Tống Vũ Kiệt dù cho không buông nổi Kỳ Nguyệt, nhưng sẽ không vì hắn, mà buông tha vinh hoa phú quý, quyền lợi địa vị của mình, cam tâm tình nguyện bị trời phạt!

Tống Ngâm Tuyết lần này có thể nói là hạ chiêu độc, hoàn toàn chặt đứt sự tơ tưởng của Tống Vũ Kiệt. Nghe vậy, Tống Vũ Kiệt khẽ nâng mắt, do dự thật sâu, cuối cùng thở dài một hơi, đưa ba ngón tay lên trời thề: “Thương thiên ở trên, Tống Vũ Kiệt ta hôm nay dùng danh nghĩa Tông gia thề, từ nay về sau, sẽ không dây dưa Tiêu Kỳ Nguyệt, nếu làm trái lời thề này, trời tru đất diệt, chết không có chỗ chôn thân!”

“Tốt! Tốt lắm! Lục ca ca quả nhiên rất đại nghĩa, từ nay về sau, Ngâm Tuyết cùng Kỳ Nguyệt, không lo lắng nữa rồi!” Tống Vũ Kiệt vừa dứt lời, Tống Ngâm Tuyết liền nói xuôi theo, thần sắc trêu chọc.

Nghe xong lời của nàng, Tống Vũ Kiệt không có phản ứng, có lẽ là vừa làm ra một quyết định gian nan, trong nội tâm đau đớn khó nhịn, vì vậy tâm tình cũng bần thần theo.

Giơ tay lên, đến lời cáo từ cũng không nói, Tống Vũ Kiệt giương mắt, sau khi liếc Kỳ Nguyệt một cái sâu đến không thể sâu hơn, nhấc chân lên, vẻ mặt thất hồn lạc phách đi ra ngoài.

Kỳ thật ở đây, thất hồn lạc phách nào chỉ riêng mình Tống Vũ Kiệt?

Từ lúc Tống Vũ kiệt đưa tay nhìn trời thề thì trái tim Kỳ Nguyệt, cũng đã vỡ thành từng mảnh từng mảnh nhỏ rồi!

Nàng thật sự, cứ như vậy muốn đuổi hắn đi? Tình nguyện quần một vòng lớn như vậy, cũng chỉ là vì đuổi hắn đi? Vì cái gì? Vì cái gì!

Hắn không tốt sao? Không đủ lọt vào mắt nàng sao? Nếu là như vậy, hắn sẽ sửa, hắn có thể sửa! Chỉ cầu nàng, đừng không cho hắn chờ đợi bên cạnh nàng.

Tiêu Kỳ Nguyệt hắn, đã từng rất là căm hận nàng! Chính là khi đó, hắn cũng không biết chân tướng sự tình! Về sau, hắn hiểu được rồi, hắn rõ ràng, chậm rãi phát hiện nàng thật tốt, thậm chí bắt đầu trong vô thức bị nàng hấp dẫn muốn lại gần, chính là khi đó, nàng cũng đã rời xa!

Nàng lạnh lùng, nàng không đếm xỉa, nàng dùng thần sắc cùng ánh mắt giải quyết công việc nhìn hắn, hắn biết, nàng đang oán hắn!

Nàng đối với bất kỳ người nào cũng có thể mặt mày hớn hở, đối với bất kỳ người nào cũng khiêu khích trêu chọc, chính là chỉ có đối với hắn, thủy chung chỉ có một sự lạnh nhạt không thay đổi.

Hắn biết,lần buông tay kia, lần buông tay làm hắn hối hận đến nay kia, đã khiến nàng lựa chọn dung thái độ như vậy đối xử với hắn.

Hắn thống hận bản thân, phỉ nhổ chính mình vô số lần, cho dù ngày đó lòng hắn hận nàng, nhưng sau khi nàng phấn đấu quên mình cứu giúp hắn, hắn cũng không nên lạnh lùng nhìn nàng rớt xuống!

Hắn xấu xa, hắn đáng chết, hắn lấy oán trả ơn, hắn vong ân phụ nghĩa, hắn thực có lỗi bản thân đãđọc đủ thứ thi thư nhiều năm như vậy, hắn không xứng với sự thanh à hắn một mực vẫn lấy làm kiêu ngạo, hắn không xứng sinh ra làm người, ít nhất ở trước mặt nàng, hắn không xứng!

Nàng không có thiếu nợ hắn, chỉ có ân tình! Nàng hy sinh danh nghĩa bảo toàn tôn nghiêm của hắn, nàng bỏ qua an nguy cứu tánh mạng của hắn! Chính là hắn? Hắn đã sai rồi!

Nội tâm của hắn hẹp hòi u tối, không xứng là quân tử! Hắn trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng của mình rơi xuống vách núi, chính là hắn, lại thủy chung không duỗi tay ra cứu nàng!

Một bước, tới một bước! Nếu như ngay lúc đó đi lên một bước ngắn, sai một ly đi một dặm, nếu không phải hắn thờ ơ lạnh nhạt., cục diện hôm nay, có lẽ sẽ không như vậy.

Tan nát cõi lòng giương mắt, đau xót vô hạn, Kỳ Nguyệt nhìn Tống Ngâm Tuyết, nụ cười rực rỡ kia, không khỏi đâm thật sâu vào cặp mắt của hắn.

Nàng không thèm để ý, nàng một chút cũng không để ý! Hắn trong lòng nàng, chẳng qua là một người xa lạ không cần đếm xỉa, không hơn, chỉ như thế mà thôi!

Mang con mắt chua xót, đối diện với nàng, khi thấy nàng cũng nhìn về phía hắn thì thân thể, không khỏi mạnh mẽ giật mình.

“Chớ quên, ước định của chúng ta!” Lúc gần đi xoay người, không có liếc nhiều thêm một cái, có chăng, cũng chỉ lưu lại bóng lưng lạnh lùng khiến hắn đau lòng khôn tả.

Ước định của chúng ta! Ước định của chúng ta!

Năm chữ này, như là ma chú không ngừng vang vọng trong lỗ tai hắn, trái tim, không khỏi hung hăng co rút lại một lần nữa, co rút đau đớn!

Chịu không được nỗi đau đớn, hắn không khỏi bụm lấy ngực, thân thể còng xuống, chính là dù cho như vậy, vẫn không ngăn được thân ảnh càng ngày càng xa.

Dùng cái gì có thể đổi lại nàng, Ngâm Tuyết? Nếu như thời gian có thể ngược trở lại, ta tình nguyện chính mình tan xương nát thịt, cũng sẽ không thả tay nàng ra! Sẽ không buông tay!

Hò hét trong lòng, cuối cùng hóa thành vô lực, cùng lệ dòng ướt đẫm , bên cạnh rừng liễu gió hòa cùng mây xanh, có người, trái tim lạnh lẽo như ngày đông giá rét. . . . . .

Đại tụng Tam vương phủ, Tống Vũ Huyền lẳng lặng đứng trước cửa sổ, thần sắc ngưng trọng.

Khí tức càng ngày càng gấp, lòng của hắn cũng càng ngày càng nặng nề theo, mưu đồ nhiều năm, nhưng trước lúc hành động, đáy lòng, có một loại phiền muộn nồng đậm!

Xoay người, hồi tưởng những năm này, khổ sở, ẩn nhẫn, tuy không thể nói là sống khá giả, nhưng mà mà so với người kia, sự trả giá không bằng một phần vạn.

Người kia, thân muội muội của hắn, muội muội cùng cha duy nhất của hắn kiếp nầy, nàng vì hắn, trả giá, thật sự rất rất nhiều….

Tuổi mười sáu tươi đẹp, như một bông hoa sáng lạng ngát hương! Chính là vì hắn, nàng lại dứt khoát buông tha cho những thứ này, thu hồi sự rực rỡ khờ dại của thiếu nữ, lựa chọn cuộc sống ngụy trang, ẩn nhẫn trong bóng tối.

Có người nữ tử nào lại không thương tiếc danh tiết của mình? Lại có nữ tử nào hoàn toàn không thèm để ý cách nhìn của người khác đối với mình? Vào tuổi này thiếu nữ nảy sinh tình cảm cũng là chuyện tự nhiên! Chính là chính là vì hắn, nàng buông tha hết thảy, danh tiết, danh dự, hạnh phúc, còn có cuộc đời từ nay về sau của nàng!

Dưới trần thế này, có thể có bao nhiêu nam tử lại không để ý thanh danh của nữ tử, mặc dù về sau, bọn họ biết được tất cả chân tướng, chính là miệng lưỡi thế nhân, áo lực dư luận, lại có ai, có thể bắt chấp tất cả, thiệt tình nguyện ý lấy người con gái đã từng xuất giá?

Tống Vũ Thiên vì bảo vệ ngôi vị hoàng đế, vì đoạt binh quyền, sắp đặt mưu kế tỉ mỉ lâu như vậy, dụng ý chính là từng bước một làm tan rã thế lực của Nhữ Dương Vương.

Người kia, vì người muốn thủ hộ trong lòng, liều mạng bảo vệ tánh mạng hắn, ẩn nhẫn, âm thầm bố trí hết thảy.

Muội muội của hắn, thân muội muội của hắn, khi hắn án binh bất động, khi hắn chỉ cần diễn bộ dạng Tam hoàng tử trước mặt người khác cho tốt thì nàng, lại đang làm gì?

Ban ngày ngụy trang, ban đêm gian khổ, khi nàng toàn thân thương tích, khi nàng thống khổ thì nhìn ánh mắt vẫn quật cường kiên định kia, lòng của hắn, đau đớn! Rất đau rất đau!

Ngươi không cách nào tưởng tượng, khi ngươi tân mắt thấy một bong hình nhỏ nhắn xinh xắn, vì liều mạng đạt tới mục đích mà không ngừng cố gắng, thậm chí vài lần kề cận cái chết, trong hôn mê, vẫn như cũ không ngừng nói mớ: “Không thể chết được, ta còn không thể chết được. . . . . .” Loại rung động nà, bao nhiêu người có thể chịu đựng nổi!

“Ngâm Tuyết, ca ca thực xin lỗi muội. . . . . .” Trầm giọng mà nói…, bao hàm áy náy cùng đau lòng, câu nói nhỏ vừa vang lên trong phòng, sau lưng, gần như đồng thời, một giọng nói thanh lệ vô song vang lên: “Ca ca, đây đều là do Ngâm Tuyết cam tâm tình nguyện . . . . . .”