Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 366: Phục thi nghìn dặm (1)



"Nhanh lên nhanh lên, đừng rề rà nữa."

"Điều khiển ngựa cho tốt vào, đừng làm ngã tiểu thư và hai vị phu nhân."

Mi Hổ cưỡi ngựa đứng trang nghiêm bên đường, khẩn trương chỉ huy năm trăm cảm tử hộ tống cho ba chiếc xe ngựa phóng nhanh về hướng Tây.

Bỗng, từ phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Mi Hổ giật mình ngoảnh đầu, thì thấy một con ngựa phi từ ngọn đồi nhỏ phía xa đến, trên lưng ngựa là một đại hán oai hùng. Trên tay đại hán quơ hai cây đại thiết kích cùn, mũi kích hấp háy những tia lạnh lẽo, khiến người nghẹt thở.

"Ầm!" Ác hán ấy giơ kích chọc trời, gầm lên một tiếng: "Có gia gia Điển đây, chạy đi đâu?"

Mắt Mi Hổ đanh lại, đánh mắt với hai gã gia tướng ở đằng sau. Hai gã gia tướng giục ngựa phi thẳng đến Điển Vi, nhưng giao thủ chưa được hai hiệp thì đã bị Điển Vi kích xuống ngựa. Điển Vi lại trợn cặp mắt như chuông đồng, dùng mũi kích xiên vào hai đầu người ướt đẫm máu, gào: "Còn ai dám bước lên đây không?"

"Ô ô."

Lời Điển Vi vừa dứt, hai bên quan đạo trên dốc núi nhỏ đột nhiên vang lên những tiếng kèn liên hồi. Mi Hổ thất kinh, vội quay đầu lại nhìn, liền thấy trên hai bên dốc thoáng cái xuất hiện mười mấy kỵ sĩ ma mị, loáng thoáng thấy sau dốc núi bụi bay mù mịt, tựa như có rất nhiều kỵ binh đang phóng sang đây.

"Không hay, trúng mai phục rồi!"

Mi Hổ quát một tiếng, vội giục ngựa quay hướng sang Cù Huyện, năm trăm cảm tử dưới trướng gào lên một tiếng, lập tức chạy tán loạn về phía Cù Huyện. Đáng thương thay cho ba cỗ xe ngựa, tuy ngồi bên trong là hai vị phu nhân và muội muội của Mi Trúc, nhưng những gia nô môn khách này chỉ lo cứu mạng, chẳng thể quan tâm nổi gì khác.

Bóng người cao khảnh của Mã Dược xuất hiện sau dốc núi và đang từ từ tiến đến, khóe miệng phút chốc được nhếch lên để lộ rõ sự khinh bỉ lạnh lùng. Thổ tộc môn phiệt chẳng qua là thế! Đám gia nô thực khách tuy đông đảo, nhưng chẳng qua cũng chỉ là đám ô hợp, làm sao có thể so sánh với những chiến sĩ thiết huyết từng trải trên sa trường chứ!

Trong tiếng vó ngựa, Điển Vi giục ngựa tiến về phía trước, màn xe rơi "phịch" xuống cát. Có thể thấy rõ một phụ nhân với thần sắc kinh hoảng đang ngồi trong xe. Phụ nhân ấy có làn da trắng ngần, tư sắc thuộc thượng, vừa trong thấy điển Vi mặt mày hung hãn liền rên lên một tiếng, ngất xỉu.

"Chủ công." Điển Vi quay đầu nói dõng dạc."Trong xe ngựa là một phụ nhân."

"Phụ nhân?" Mã Dược thúc ngựa đi lên trước lướt nhìn một cái rồi lãnh đạm nói. "Lão Điển, thưởng ả cho ngươi."

"Tạ ơn chủ công."

Điển Vi vui mừng khôn xiết, lại hí hửng lên trước vén màn xe thứ hai lên. Bên trong cũng ngồi một vị phụ nhân, Mã Dược nhăn mày, lại nói:"Người này cũng thưởng cho ngươi."

"Đa tạ chủ công." Lúc Điển Vi dùng thiết kích vén cỗ xe thứ ba, mắt Mã Dược liền sáng rỡ. Trong xe là một vị thiếu nữ đang ngồi ngay ngắn. Thiếu nữ có làn da trắng hơn tuyết, lúm đồng tiền như đọng sương mai, gương mặt cực kỳ quyến rũ động lòng người. Mã Dược thả màn xe xuống, quay sang Điển Vi nói: "Nữ nhân này đưa về đại doanh. Bổn tướng quân đích thân xử trí."

"Tuân mệnh." Điển Vi dõng dạc một tiếng, quay sang thân binh đang đứng sững sờ kế bên quát, "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mang ba cỗ xe này về đại doanh."

……

Lúc Mi Trúc, Mi Phương đang nghị sự ở đại sảnh thì chợt thấy một tên gia tướng hoảng hốt chạy vào, lớn giọng nói: "Lão gia, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi."

Mi Trúc nhăn mày, quát: "Hoảng hốt cái gì! Từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì?"

Gia tướng thở dốc nói: "Phù, hai vị phu nhân bị mã tặc Tây Lương cướp đi rồi."

"Hả!?" Mi Trúc biến sắc, vội la. "Tiểu thư thì sao?"

So với hai vị tiểu thiếp, Mi Trúc có vẻ quan tâm sự sống chết của muội muội mình hơn. Tiểu thiếp bị cướp cũng có thể nạp lại, nhưng muội muội dù sao cũng là ruột rà cùng mẹ, nếu bị cướp thì sẽ rất khó biến ra lại một muội muội thứ hai, nên câu đầu tiên Mi Trúc hỏi là sự an nguy của muội muội.

Gia tướng thở dốc nói: "Cũng bị cướp đi rồi."

"Hỏng rồi." Mi Trúc dậm chân nói: "Mi Hổ làm sao thế, năm trăm người cũng không bảo hộ được cho tiểu muội!"

Mi Phương ở bên cạnh điềm nhiên nói: "Cướp rồi thì cứ để bị cướp, Mã đồ phu nếu muốn dùng tiểu muội uy hiếp chúng ta thì e lão đã tính sai. Đại ca, huynh đầu cần sốt ruột như vậy."

"Nhị đệ hồ đồ rồi." Mi Trúc dậm chân nói: "Tánh mạng của tiểu muội tuy không uy hiếp được hai huynh đệ ta. Nhưng đệ đừng quên tiểu muội đã gả cho nhị công tử của Thứ sử đại nhân, giờ tiểu muội đã bị Mã đồ phu cướp đi, quay đầu biết ăn nói sao với Thứ sử đại nhân đây!? Không biết sự tình còn tưởng Mi phủ chúng ta bội hôn."

Mi Phương vỗ đầu, chợt hiểu ra: "Đúng rồi, tiểu đệ sao lại quên mất việc này. Vậy bây giờ tính sao đây?"

Mi Trúc thở dài nói: "Còn có thể sao nữa?! Giờ chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó."

…… nguồn TruyenFull.vn

"Thần y, băng qua ngọn núi phía trước rồi đi về hướng bắc hơn trăm dặm chính là ải Hàm Cốc." Tào Hồng khẽ liếm bờ môi khô khốc, quay đầu nhìn vị nam tử trung niên phía sau với vẻ lo lắng.

Nửa tháng trước, Tào Hồng nghe lệnh Tào Tháo đến Nhữ Nam tìm thần y Hoa Đà. Khi đến Nhữ Nam mới hay Hoa Đà đã vân du thiên hạ, may rằng đệ tử của Hoa Đà nói với Tào Hồng, Nam Dương có vị thần y họ Trương tên Cơ, tự Trọng Cảnh, y thuật không thua Hoa Đà, y thuật trị liệu ôn dịch thậm chí còn hơn cả Hoa Đà.

Tào Hồng liền phi ngựa ngày đêm tới Nam Dương, cuối cùng cũng tìm được Trương Trọng Cảnh ở Phiền thành. Sau đó hai người thúc ngựa phi từ Nam Dương tới ải Hàm Cốc. Đi đi lại lại như vậy mất nửa tháng trời, nửa tháng này đối quân Quan Đông đang ở bờ vực chết chóc kia, thì như một tai họa vậy.

"Tướng quân đừng vội, trận ôn dịch này tuy lợi hại, nhưng tướng sĩ mắc bệnh cũng không lập tức tử vong, những người có thể chất tốt chút cũng có thể kiên trì đến hai tháng, thậm chí có số ít người có thể không cần dược mà tự lành bệnh! Vả lại tướng sĩ trong quân phần lớn tập võ, thể chất cường kiện, tại hạ tin rằng sẽ không xảy ra đại sự gì."

Trương Cơ vừa đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, vừa cực lực an ủi Tào Hồng.

Tào Hồng giục ngựa đi nhanh, vẻ lo lắng trong mắt vẫn chưa vì lời an ủi của Trương Cơ mà biến mất.

Trong cơn buồn bực, hai người cuối cùng cũng băng qua ngọn núi, ải Hàm Cốc hùng vĩ liền hiện ra trước mắt. Trước ải là một cánh đồng bằng phẳng mênh mông, trên đó có một tòa quân doanh đồ sộ, quân doanh trải triền miên, đại kỳ sít sao. Trên viên môn hùng vĩ là một đại kỳ tung bay theo gió, viết trên mặt kỳ là chữ "Hán".

Bỗng nhiên, Tào Hồng cảm thấy bất an. Liên quân đại doanh vốn huyên náo ầm ĩ giờ đây chỉ là một màn yên lặng chết chóc. Cơn gió nhẹ lùa qua mang theo mùi thối nồng nặc và buồn nôn. Càng đến gần, Tào Hồng càng hoảng sợ khi phát hiện, vùng đất hoang bên ngoài liên quân đại doanh la liệt các thi thể quân Quan Đông.

Rất nhiều thi thể của tướng sĩ đã không được nguyên vẹn, phần lớn bị dã thú gặm hỏng.

Trên người những tướng sĩ Quan Đông này không có vết đao, cũng không có vết tiễn, áo giáp và áo bào trên người đều nguyên vẹn, chỉ có biểu cảm trên mặt là thống khổ dị thường. Hiển nhiên, trước khi chết, những binh lính này đã từng chịu đựng sự tra tấn và đau khổ vượt mức người thường có thể chịu đựng.

Không cần nghi ngờ gì nữa, những binh lính này đều chết bởi trận dịch đáng sợ ấy.

Đi từ chân núi đến đại doanh Quan Đông, dọc đường đi có vô số thi thể, rất nhiều thi thể đã rữa thối. Không khí tràn ngập một mùi tanh tưởi đến nghẹt thở, cả những con ruồi vo ve trong không trung, đúng kinh tởm. Mắt thấy cảnh tượng thảm thiết như vậy, trên mặt Trương Cơ thảng qua vẻ lo lắng.

Rất hiển nhiên, trong ánh dương chói chang và nhiệt độ cao, trận dịch đã hoàn toàn mất kiểm soát, bắt đầu khuếch tán đại quy mô. Trương Cơ dù có khả năng thông thiên triệt địa, nhưng dù sao y cũng chỉ là một con người, làm sao có thể cứu trị nổi mấy chục vạn tướng sĩ nhiễm bệnh? Giờ có là Đông Hoàng đại đế, sẽ rất khó vãn hồi vận mệnh bị diệt của liên quân Quan Đông.

Việc đã đến nước này, điều duy nhất Trương Cơ có thể làm là cố hết sức, nghe theo thiên mệnh, cứu được một người hay một người.

Tào Hồng sầm mặt, đánh ngựa tiến thẳng đến Tào quân đại doanh. Ngoài Viên môn có hai gã Tào binh gục ở đó, màu da đã thâm đen lại, nhưng đôi vẫn trợn to, nhìn chằm chằm về phía trước, một cánh tay được giơ lên, vẻ đang cực lực kêu la, dường như đang kêu cứu, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không thể thoát khỏi cái chết.

Trong đại doanh là một màn tĩnh mịch bao trùm, chỉ có tiếng vo ve của bọn ruồi, quả thực khiến người nổi điên.

"Chủ công? Chủ công!"

Tào Hồng lật đật xuống ngựa, đi nhanh đến chỗ trung quân đại doanh của Tào Tháo, rồi vén cái "phạch" rèm vải lên.

"Hô."

Sau rèm, một bóng người đổ xuống, đè lên người Tào Hồng, gần như mặt áp mặt với hắn. Tào Hồng nhận ra ngay, người này là Tào Thuế, thân binh trước trướng Tào Tháo. Lúc bấy giờ Tào thuế đã chết lâu ngày, cả khuôn mặt đã bắt đầu chảy ra, máu thịt hóa thành nước mủ chảy xuống từng giọt.