Hổ Lang Chi Sư

Chương 103: Chuyển biến đột ngột



Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.

Rốt cục Cảnh Trung đã từ trong kinh sợ dần dần bình tĩnh lại, mà lúc đó Liêm Đao kỵ sĩ đoàn cũng đã nhích lại gần quân của đế quốc Minh Nguyệt. Tần Xa phát hiện ra, bằng vào bản thân Liêm Đao kỵ sĩ đoàn không thể nào thoát khỏi đám kỵ binh Man nhân đáng chết kia, còn bị tiếp tục truy đuổi như vậy sẽ bị tiêu diệt toàn quân, nên lúc này chỉ có thể tìm sự trợ giúp của bộ binh mà thôi.

Tư Đồ Duệ cũng đã phát hiện tình cảnh khốn khổ của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn, thầm thở dài trong lòng, nói với Cảnh Trung:

- Cảnh Trung, bảo sư đoàn số Bốn phái ra hai liên đội tiếp ứng cho Liêm Đao kỵ sĩ đoàn.

Giây phút này Tư Đồ Duệ vô cùng đau khổ trong lòng.

Mặc dù đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đã chiếm được quyền chủ động trên chiến trường, điều động ra vài liên đội tiếp ứng Liêm Đao kỵ sĩ đoàn không khó, thế nhưng kế hoạch của Tư Đồ Duệ cũng tan thành bọt nước.

- Dạ.

Cảnh Trung đáp lời, quay đầu lại quát lên:

- Tư Đồ Anh!

Một viên võ tướng từ phía trước giục ngựa chạy trở lại, ngồi trên ngựa ôm quyền đáp:

- Có!

Cảnh Trung nói:

- Tổng đốc đại nhân có lệnh, phái hai liên đội ra tiếp ứng cho Liêm Đao kỵ sĩ đoàn!

- Dạ!

Sư đoàn trưởng của sư đoàn số Bốn Tư Đồ Anh ầm ầm đáp lại, quay đầu quát lớn:

- Liên đội số Ba, liên đội số Năm theo ta!

Tư Đồ Anh ra lệnh một tiếng, hai liên đội hơn vạn bộ binh nhanh chóng rời khỏi trung quân của đế quốc Minh Nguyệt, kết thành đội hình công kích với tốc độ nhanh nhất, nghênh đón đội trọng giáp thiết kỵ đang kinh hoàng chạy trốn ở phía trước. Hai đại đội cung tiễn thủ đã triển khai đội hình phía sau trọng trang bộ binh, từng cánh trường cung bộ binh đã được giương lên sẵn…

--------------

Trong tiếng vó ngựa rền vang như nước thuỷ triều, trọng giáp thiết kỵ của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn đã chia làm hai cánh chạy sang bên cạnh đội hình trọng trang bộ binh của sư đoàn số Bốn. Thấy đám kỵ binh Man nhân truy đuổi tới cùng rốt cục đã bị trọng trang bộ binh và cung tiễn thủ chặn lại phía sau, Tần Xa và bọn kỵ sĩ của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn mới thở phào một hơi thật dài, trong lòng cả bọn đều có cảm giác như được sinh ra lần nữa!

Thế nhưng nghĩ lại, Tần Xa nhớ đến Liêm Đao kỵ sĩ đoàn xưa nay oai phong khắp chốn không ngờ có ngày lại phải nhờ đến bộ binh bảo vệ, không khỏi đau khổ đến mức muốn tự sát ngay tại chỗ.

Tần Xa biết rằng, từ đây về sau nhất định Liêm Đao kỵ sĩ đoàn sẽ trở thành mục tiêu cho cả thế giới Trung Thổ chê cười. Tần Xa thật không dám tưởng tượng, đến lúc Liêm Đao kỵ sĩ đoàn trở về đế quốc sẽ được "đãi ngộ" như thế nào đây… Nhất là đoàn trưởng của Minh Nguyệt kỵ sĩ đoàn Ngũ Khôi Sơn, tên này nhất định sẽ thừa dịp tuôn ra những lời khó nghe…

--------------

Trong trận của kỵ binh Man nhân.

Thấy phía trước trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đã lập đội hình chờ sẵn, lại còn có cả một đại đội cung tiễn thủ ở phía sau giương cung đợi sẵn, Mạnh Hổ thầm giật mình, vội vàng đưa tay giật mạnh cương ngựa, đồng thời giơ cao trường thương đen nhánh trong tay, ngửa mặt lên trời thét lớn:

- Tất cả dừng lại….

Mạnh Hổ vừa ra lệnh một tiếng, mấy trăm kỵ binh Man nhân đuổi sát phía sau vội vã ghìm cương, số kỵ binh Man nhân còn lại đang chạy tới chậm rãi triển khai ra hai cánh. Chỉ trong thoáng chốc, hơn ba ngàn kỵ binh Man nhân đã hoàn toàn ngừng lại, đứng nghiêm thành một mảng lạnh lùng như băng giá trên bình nguyên, giống như một bầy sói đang chờ cơ hội…

--------------

Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.

Tư Đồ Duệ tay vịn thành chiến xa, thân hình gầy gò lộ vẻ cô đơn khôn tả.

Bởi vì thất bại ngoài ý muốn của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn, trận chiến sông Nữ Nhi cũng không cần tiếp tục nữa rồi! Sở dĩ Tư Đồ Duệ phát động cuộc chiến sông Nữ Nhi, mục đích là muốn dùng thương vong nhỏ nhất đổi lấy thắng lợi lớn nhất, phát huy trọn vẹn lực tấn công mạnh mẽ của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn một phen đánh tan quân đoàn cận vệ của Mông Diễn.

Thế nhưng bây giờ kế hoạch ấy đã hoàn toàn tan thành bọt nước.

Thế cục chuyển biến đột ngột, trận chiến sông Nữ Nhi nếu như còn tiếp tục chỉ là dùng cứng chọi cứng tiêu hao lẫn nhau mà thôi.

Tư Đồ Duệ hiểu rất rõ ràng, cho dù là đại quân của đế quốc Minh Nguyệt có thể thu được thắng lợi sau cùng, chắc chắn cũng thương vong rất nặng. Trả một cái giá nặng nề như vậy là điều hắn tuyệt đối không thể nào chấp nhận, cho nên bây giờ, Tư Đồ Duệ đã không còn lựa chọn nào khác. Hắn chỉ có thể thừa dịp quân đoàn cận vệ của Mông Diễn vẫn còn đang trong quá trình co cụm lại, cho đại quân của đế quốc Minh Nguyệt mau chóng rời khỏi chiến trường.

Phù…

Tư Đồ Duệ thở ra một hơi thật dài, bất đắc dĩ nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

- Cảnh Trung, thu binh đi thôi.

Giây phút này, trong lòng Tư Đồ Duệ tràn đầy phiền muộn, cơ hội một phen đánh tan quân đoàn cận vệ đã tiêu tan, kết cục của cuộc chiến sông Nữ Nhi là không thắng không bại, quân ai nấy thu về. Nhưng thật ra đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Tư Đồ Duệ đã thất bại, bởi vì cuộc chiến sông Nữ Nhi đã không thể thực hiện được mục tiêu. Quân đoàn cận vệ của Mông Diễn cuối cùng đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, có cánh quân mạnh mẽ này gia nhập, đại quân của đế quốc Minh Nguyệt muốn công chiếm Tây Lăng tuyệt đối không thể được nữa rồi!

Nói một cách khác, cuộc Đông chính của đại quân đế quốc Minh Nguyệt đã hoàn toàn thất bại, sự chuẩn bị gần nửa năm của Tư Đồ Duệ đã hoá thành mây khói, hành tỉnh Tây Bộ phì nhiêu tươi tốt đã không thể nhập vào bản đồ của đế quốc Minh Nguyệt!

- Ôi…

Cảnh Trung cũng thở dài theo, quay đầu về phía sau phất phất tay với tên quân truyền lệnh. Tên quân truyền lệnh vẻ mặt ảm đạm giơ cao cây lệnh kỳ hình tam giác trong tay, quơ quơ ra hiệu với đội kèn hiệu đang đứng phía sau cách đó không xa. Chì trong chốc lát, trung quân của đế quốc Minh Nguyệt đã vang lên tiếng kèn hiệu chói tai, nghe thấy hồi kèn hiệu này, binh sĩ đế quốc Minh Nguyệt đang tấn công toàn lực về phía trước lập tức xoay người, bắt đầu triển khai rút lui về phía sau.

Đại quân của đế quốc Minh Nguyệt nhanh chóng rút lui về phía sau như nước thuỷ triều, chỉ trong chớp mắt đã rút lui lại xa ngoài trăm bước.

Thuỷ triều đã rút lui, để lại trên mặt đất một đống hỗn độn, trước trận của hai phe thi thể ngổn ngang, máu đọng khắp chốn. Các tướng sĩ của quân đoàn cận vệ chưa nhận được lệnh truy kích quân địch nên vẫn tiếp tục co cụm lại. Rất nhanh, quân sĩ của hai bên vốn quấn lấy nhau giờ đã cách xa nhau một khoảng, tiếng kêu gào thảm thiết trên chiến trường rốt cục đã hoàn toàn lắng xuống.

--------------

Trung quân của đế quốc Quang Huy.

Sử Di Viễn thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, lấy tay vuốt ngực hết sức vui mừng:

- Cuối cùng đại quân của đế quốc Minh Nguyệt cũng rút lui, Tư Đồ Duệ cũng không muốn lưỡng bại câu thương với chúng ta.

Phác Tán Chi vuốt vuốt liên tục cái trán đầy mồ hôi lạnh, lòng vẫn còn sợ hãi:

- Nói ra quả thật là may mắn, nếu như vừa rồi Liêm Đao kỵ sĩ đoàn của đế quốc Minh Nguyệt dùng trọng giáp thiết kỵ tấn công một trận, hậu quả thật không thể nào tưởng tượng. Thế nhưng cánh kỵ binh nọ là thế nào đây, hình như không phải là liên đội kỵ binh của Chiến Ưng?

Nói xong những lời này, ba người Mông Diễn, Sử Di Viễn và Phác Tán Chi đồng thời nhìn về phía đám kỵ binh đang ở ngoài xa.

Sử Di Viễn gật nhẹ đầu:

- Đúng vậy, cánh kỵ binh kia nhất định không phải là liên đội kỵ binh của Chiến Ưng, nhìn qua cũng không giống quân đội của đế quốc. Nhưng chuyện làm cho người ta không dám tin tưởng là, không ngờ bọn họ lại đánh bại Liêm Đao kỵ sĩ đoàn, thật là không thể tin được, khinh kỵ binh cũng có thể đánh bại trọng giáp thiết kỵ từ lúc nào vậy?!

Mông Diễn cũng đã phát hiện ra người đó không phải là Tư Đồ Hạo, nếu hắn là Tư Đồ Hạo, sao mới vừa rồi lại truy sát trọng giáp thiết kỵ của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn kia chứ? Nhưng nếu hắn không phải là Tư Đồ Hạo, làm sao lại cỡi chiến mã của Tư Đồ Hạo, trong tay cũng cầm trường thương của Tư Đồ Hạo?

Mông Diễn còn đang kinh nghi bất định, tên ấy đột nhiên thúc ngựa chạy ào ra trước trận của hai phe, giơ cao thương quát lớn:

- Mạnh Hổ của quân đoàn Tây Bộ ở đây, ai dám đơn độc chiến đấu cùng ta?

- Mạnh Hổ?

- Là hắn?

- Hắn chính là Mạnh Hổ sao?

Mông Diễn, Sử Di Viễn và Phác Tán Chi cùng lúc kinh hô thất thanh.

Hiện tại nếu như nói đại danh của Mạnh Hổ đã truyền đi khắp cả đế quốc Quang Huy hoặc là truyền đi khắp cả thế giới Trung Thổ thì có phần khoa trương. Nhưng ở Lạc Kinh và Tây Kinh, đại danh của Mạnh Hổ đích xác đã rất là nổi tiếng, nhất là trong quân đội đế quốc Quang Huy và đế quốc Minh Nguyệt, thanh danh Mạnh Hổ càng thêm hiển hách.

Mặc dù một số cuộc chiến mới xảy ra gần đây chưa kịp truyền ra, nhưng sự tích Mạnh Hổ chém chết Tư Đồ Bưu ở pháo đài Thiên Lang, ở pháo đài Hà Tây với không tới hai ngàn khinh bộ binh đánh tan hai vạn đại quân của Thác Bạt Đảo đã sớm lan truyền trong quân đội của hai bên. Cho nên vừa nghe Mạnh Hổ báo ra danh hiệu, cả quân đoàn cận vệ bắt đầu sôi sục cả lên.

Đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đã rút lui mấy trăm bước yên lặng như tờ, căn bản là không có ai dám bước ra ứng chiến.

Mạnh Hổ Mạnh Hổ giục ngựa ở trận tiền chạy qua chạy lại, lại lớn tiếng gầm lên:

- Mạnh Hổ của quân đoàn Tây Bộ ở đây, ai dám cùng ta đơn độc chiến đấu?

Dư âm lãng đãng thật lâu mới dứt, thế nhưng trung quân của đế quốc Minh Nguyệt vẫn yên lặng như tờ.

Trong quân đoàn cận vệ đã co cụm lại, không biết có tên binh sĩ nào hô lên một tiếng đầu tiên, các binh sĩ bên cạnh cũng vội vã lớn tiếng reo hò. Rốt cục, mười mấy vạn tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ bắt đầu lớn tiếng reo hò, tiếng gầm thật lớn như động đất cưối cùng hội tụ lại thành tiết tấu chỉnh tề:

- Mạnh Hổ! Mạnh Hổ! Mạnh Hổ!....

Sắc mặt của Mông Diễn trong khoảnh khắc trở nên cực kỳ khó coi.

Mông Diễn là hoàng tử cao quý, anh tuấn oai hùng, lại là quân đoàn trưởng của quân đoàn cận vệ, nhưng hắn chưa bao giờ nhận được sự hoan hô của các tướng sĩ với quy cách như vậy. Thế nhưng Mạnh Hổ bất quá chỉ là một tên sư đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bộ, hơn nữa chỉ là tạm thời, hắn có tư cách gì đón nhận quy cách hoan hô của tướng sĩ quân đoàn cận vệ?

Ở trước trận, Mạnh Hổ không thèm để ý tới đại quân của đế quốc Minh Nguyệt nữa, thắng ngựa quay đầu về phía mười mấy vạn tướng sĩ đang hò reo ầm ĩ giương cao trường thương trong tay, sau đó đề khí Đan điền, ngửa mặt lên trời thét dài đến khàn cả giọng:

- Cận vệ quân uy vũ….

Tiếng thét dài lảnh lót như sấm động cuối trời, thậm chí gần như muốn to hơn tiếng reo hò của cả mười mấy vạn tướng sĩ, đưa vào tai mỗi mỗi tên binh sĩ của quân đoàn cận vệ rất rõ ràng.

Trong khoảnh khắc, mười mấy vạn tướng sĩ của quân đoàn cận vệ vội vã điên cuồng gào theo Mạnh Hổ.

- Cận vệ quân uy vũ!

- Cận vệ quân uy vũ!

- Cận vệ quân uy vũ!

Sử Di Viễn và Phác Tán Chi đã hơi hiểu được dụng ý của Mạnh Hổ phen này.

Trong mắt Sử Di Viễn không thể ngăn được một vẻ tán thưởng, phấn khích cất tiếng ngợi khen:

- Giỏi cho Mạnh Hổ!

Phác Tán Chi đột ngột quay đầu lại đề nghị với Mông Diễn:

- Điện hạ, lòng quân và sĩ khí như vậy, đã đến lúc phản kích rồi!

- Hả?

Mông Diễn bị giật mình đột ngột, từ trong ngọn lửa đố kỵ tỉnh táo lại, chưa hiểu rõ lắm nên hỏi lại:

- Phản kích? Phản kích gì chứ?

- Điện hạ!

Sử Di Viễn giậm chân:

- Lúc này tướng sĩ quân đoàn cận vệ quân tâm như lửa, sĩ khí dâng cao, đúng là một thời cơ rất tốt, một tiếng trống phấn khởi tinh thần đánh tan đại quân của đế quốc Minh Nguyệt!

--------------

Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.

Sắc mặt Tư Đồ Duệ trong thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi, thế cục đổi chiều nhanh chóng như vậy quả thật đã ra ngoài dự liệu của hắn. Lúc này Tư Đồ Duệ mới phát giác ra, chính mình xem chừng vẫn còn quá lạc quan với thế cục, con mãnh hổ kia thậm chí chỉ bằng vào lực của chính bản thân mình mà thay đổi tình hình trên chiến trường. Bây giờ xem ra, mười mấy vạn đại quân của đế quốc Minh Nguyệt muốn rời khỏi chiến trường cũng không phải dễ dàng như vậy!

Điều làm cho Tư Đồ Duệ lo lắng chính là, cục diện này không hề nghi ngờ là không thể kéo dài lâu được, càng kéo dài càng bất lợi cho đại quân của đế quốc Minh Nguyệt.

Xem ra chỉ có thể quyết đoán mà thôi, Tư Đồ Duệ nghiến răng quay đầu lại quát to:

- Tư Đồ Anh!

Tư Đồ Anh vội giục ngựa đi tới trước chiến xa của Tư Đồ Duệ, ngồi trên ngựa ôm quyền đáp:

- Có!

Tư Đồ Duệ nhìn Tư Đồ Anh một cái thật sâu, trong mắt thoáng qua vẻ thê lương, Tư Đồ Anh cũng là con cháu của Tư Đồ gia, là cháu của Tư Đồ Duệ. Thế nhưng rất nhanh, ánh mắt Tư Đồ Duệ đã khôi phục vẻ sắc bén lạnh lùng vốn có, trầm giọng nói:

- Chỉ huy sư đoàn số Bốn đoạn hậu, yểm hộ đại quân rút lui!