Cẩm Y Vệ

Chương 111: Vì tình giết người?



- Đệ thấy hiềm nghi gian tình luyến ái, mưu sát chồng rất lớn...

Lục Viễn Chí thấp giọng nói với Tần Lâm:

- Phụ nhân mắt hoa đào, giết người không thấy máu, đôi mắt này của Uông thị thừa sức kêu bướm gọi ong, hơn nữa trượng phu chết nàng cũng không mặc đồ tang, rõ ràng sớm có gian tình!

Tần Lâm dở khóc dở cười:

- Tên mập, đệ nói ta nghe thử, làm sao nàng biết trượng phu chết mà đổi mặc đồ tang? Nếu như nàng thật sự mặc đồ tang, chắc chắn ta sẽ khẳng định nàng là hung thủ.

- Cũng đúng vậy, Tề Tào mất tích mười tám ngày, thi thể là chúng ta vớt lên từ dưới sông, đương nhiên nàng không biết được trượng phu đã chết.

Tên mập sờ mặt mập của mình, nở một nụ cười hắc hắc lúng túng.

Thi thể trương sình như người khổng lồ, đôi môi sưng phù lật ra ngoài, mặt còn lớn hơn quả bóng, con ngươi cũng lồi ra ngoài, cho dù là thân nhân cũng sẽ nhận lầm. Vì vậy Tần Lâm cũng không có vội vàng dẫn Uông thị đi nhận thi thể, mà là tỏ ra ôn hòa hỏi:

- Phải chăng nàng là Uông thị vợ của Lý Trưởng Tề Tào, bản quan là Bá Hộ Cẩm Y Vệ Tần Lâm, vớt được dưới sông một cỗ thi thể chết trôi cho nên tới đây đặc biệt điều tra án này. Nàng hãy nói ta nghe, lúc chồng nàng rời nhà mang giày gì, trên người y có các dấu vết đặc biệt như nốt ruồi đen, vết sẹo, bớt… gì không, răng còn đủ hay đã mất cái nào chưa?

Uông thị nghe nói Tần Lâm là Bá Hộ Cẩm Y Vệ điều tra án này, ánh mắt lập tức sáng ngời, quỳ xuống cách mấy bước:

- Trượng phu của dân phụ chính là Tề Tào, năm nay ba mươi tám tuổi, bởi vì gia gia thi đỗ Cử Nhân, từ sau khi ông mất y được làm Lý Trưởng một dãy này. Răng thứ ba bên trái hàm dưới y bị sâu, vào năm trước đã nhờ lang trung hành cước nhổ. Phía sau đùi bên phải, gần mông có một nốt ruồi đen to bằng móng tay, ừm… chỉ có hai dấu hiệu này là nổi bật.

Tần Lâm cùng Lục Viễn Chí liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu một cái: hoàn toàn giống hệt!

Đã xác nhận được thân phận thi thể, Tần Lâm bèn nói thẳng không kiêng kỵ với Uông thị:

- Xem ra bản quan mò được thi thể chính là chồng nàng, nàng không nên khóc, cẩn thận nói đầu mối cho bản quan, cũng tiện đòi lại công đạo, báo thù tuyết hận thay chồng nàng. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Uông thị nghe được tin dữ cũng không quá mức thương tâm, chẳng qua là ánh mắt lộ vẻ lo lắng một chút, sau đó thở dài thật dài:

- Không dối gạt trưởng quan, dân phụ sớm đoán được trượng phu không còn ở trên đời này nữa, chuyện này không là ai khác, chính là hai nha dịch của Phương Sư Gia ở châu nha làm ra, một người tên là Trương Lỗi, một người tên là Vương Thắng. Ngày đó hai người bọn họ gọi trượng phu dân phụ từ trong nhà đi, sau đó cũng không trở lại nữa, hung thủ không phải là hai người bọn họ còn có thể là ai?

Tần Lâm nhíu mày một cái, ánh mắt sắc bén quét qua một vòng trên mặt Uông thị, trầm giọng hỏi:

- Nàng đi châu nha ba chuyến, đều là đi đòi người sao? Nếu là Trương Lỗi, Vương Thắng gọi Tề Tào đi, nàng nhận định hai người này hại chết trượng phu cũng có lý, nhưng dựa vào cái gì nói là Phương Sư Gia ở châu nha chỉ điểm, chồng nàng có va chạm gì cùng Phương Sư Gia? Châu nha không thụ lý, tại sao nàng không đi lên tỉnh, lên phủ tố cáo?

Uông thị nghe vậy trong mắt thoáng qua vẻ bối rối, cơ hồ không thể giữ vững trấn tĩnh, ấp a ấp úng không nói nên lời.

- Nữ nhân này có vấn đề!

Tên mập nói ở bên tai Tần Lâm:

- Chuyện có khác thường tức là quái dị, chồng của nàng là một người sống bị người gọi đi, thình lình không thấy bóng dáng, thế nào nàng cũng phải làm lớn chuyện, đi lên tỉnh, lên phủ kêu oan, vì sao chỉ tới nha môn bản châu gây náo loạn? Nhìn qua bề ngoài nữ nhân này khôn khéo, cũng không phải là loại ngu phụ chưa từng thấy qua chuyện đời, không hề bước chân ra khỏi cửa.

Tần Lâm cười cười, từ chối cho ý kiến.

Nữ nhân này đương nhiên là có vấn đề, nhưng những chỗ không hợp thường tình này là bởi vì nàng mưu sát chồng, cho nên mới biểu hiện như thế sao?

Tần Lâm tạm thời cho Uông thị lui ra, lại mời Tam thúc công tới, hỏi lão có biết gian phu Uông thị trong lời đồn rốt cục là người nào hay không.

Tam thúc công cũng không biết tận tường, nhưng lão ra ngoài dẫn theo hai bà vú đi vào, một người gương mặt gầy gò, người kia gương mặt núc ních, nhưng đồng tử ai nấy đảo liên hồi, nhìn qua liền biết là loại phụ nhân nhiều chuyện siêu cấp lưỡi dài ba thước.

Tam thúc công bảo hai bà biết gì nói nấy, Tần Lâm cũng cười mời bọn họ uống trà.

Hai phụ nhân nhiều chuyện này vốn là còn hơi sợ quan viên, sau khi phát hiện vị quan này hết sức hòa khí lập tức mỗi người một câu tranh nhau kể:

- Ôi chao, Uông thị quả thật là con điếm còn phải hỏi sao? Tiểu tình nhân của ả cũng là biểu đệ Đỗ Trọng của ả!

- Từ nhỏ đã sống cùng nhau, nếu không phải là Đỗ gia nghèo xơ nghèo xác, nàng đã gả qua đó, đâu đến phiên Tề Lý Trưởng tục huyền cưới nàng?

- Nhân duyên này không thích hợp, không nên miễn cưỡng, quay đầu lại mạng cũng mất luôn. Tề Tào sống không thấy người chết không thấy xác, không biết đã bị gian phu dâm phụ chôn ở nơi nào!

- Đúng vậy đúng vậy, ngày đó quạ kêu quang quác, lão thân cũng biết không có chuyện tốt...

Tần Lâm nghe vậy cau mày, chuyện gì còn đáng sợ hơn cả lão bát phụ (nữ nhân nhiều chuyện)? Đó chính là hai lão bát phụ! Quả thật giống như có một ngàn con quạ đen quang quác trên đầu, khiến cho hắn hết sức đau đầu nhức óc.

- Được rồi được rồi!

Tần Lâm khoát khoát tay, cho các bà một chút bạc vụn, đuổi cổ ra.

Biểu đệ Đỗ Trọng của Uông thị đang ở Phú Trì trấn, Hàn Phi Liêm dẫn binh lính Tuần Kiểm Ty đi, rất nhanh đã đưa y trở về.

Y là một tên hậu sinh mười tám mười chín tuổi, còn chưa lấy vợ, Hàn Phi Liêm lặng lẽ nói cho Tần Lâm biết tên này ở trong một ngôi nhà cỏ chỉ có bốn bức vách trống không, phụ mẫu đã mất, lại chưa từng lấy vợ, vẫn còn độc thân.

Ánh mắt Đỗ Trọng hơi ngái ngủ, mặc một chiếc áo kép màu lục sẫm, với vóc người tương đối cao của y, chiếc áo kép này hơi ngắn một chút. Mà theo như chiều rộng lại hơi rộng một chút, nếu cho một trung niên lùn hơn mập hơn mặc vào… Tỷ như Tề Tào, chắc chắn sẽ vừa người hơn nhiều.

Ánh mắt Lục Viễn Chí sáng lên, ghé đến bên tai Tần Lâm:

- Y phục của y...

Tần Lâm gật đầu một cái, tỏ vẻ đã chú ý tới.

Tần Lâm quyết định nói thẳng vào chính đề, thừa dịp Đỗ Trọng mới từ trong chăn bị lôi dậy, hỏi thẳng:

- Có người nói ngươi có gian tình cùng biểu tỷ Uông thị, hợp mưu hại chết Lý Trưởng Tề Tào, có chuyện này không?

Đỗ Trọng nghe vậy giật nảy mình, vội vàng quỳ xuống lắp bắp thanh minh:

- Vì sao… vì sao có chuyện như vậy, oan… oan uổng quá… Biểu tỷ thấy ta đáng thương, gạt tỷ phu cho ta ít đồ, đây là có, về phần gian tình đều là người khác đơm đặt, nói hươu nói vượn, cầu xin lão gia tra cho rõ!

Tần Lâm cười cười, cũng không trả lời y, bảo Hàn Phi Liêm đưa Uông thị ra.