Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 100: Lể khai giảng



- Anh thân là một cán bộ đảng viên, có còn biết đảng và nguyên tắc là gì không?
Trương Khắc Kỷ vẫn đang mắng Trần Trung, Dương Phàm thật sự không muốn xem nữa, thở dài một tiếng mở miệng nói:
- Trương cục trưởng, bỏ qua đi, Trần sở trưởng cũng có chỗ khó xử. Như vậy đi, các người ra ngoài nói chuyện, nói chuyện xong thì vào, chúng ta bàn lại.
Trương Tư Tề ở phía sau, trên miệng hiện ra nụ cười châm chọc, hai chân đu đưa, ánh mắt hiện ra vẻ lạnh nhạt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn theo ánh mắt của Trương Tư Tề, Dương Phàm cảm thấy buồn cười. Mại dâm. Ha ha, cửa sổ vẫn mở ra, đám người Trần Trung lúc tiến vào không thèm nhìn hoàn cảnh xung quanh một cái, đã hùng hồn tuyên bố đầy chính nghĩa. Không thể nói tố chất của hắn quá kém, chỉ có thể nói thói đời có đôi khi khốn nạn. Lại suy nghĩ thêm chút nữa, Dương Phàm cũng cảm thấy mình rất vô lại.
Khi Dương Phàm nhìn Trương Tư Tề từ bên cạnh, đột nhiên phát hiện mặt bên cô bé này tất cả đều lộ ra một vẻ trong veo. Khuôn mặt trong veo, ánh mắt trong veo, ngay cả khóe miệng hơi hơi nhếch lên cũng trong veo. Giờ phút này này tim Dương Phàm không thể khống chế được đập lên, giống như một cây cỏ bị gió xuân thổi qua, hơi phất phơ trong gió. Dương Phàm vội vàng quay đầu nhìn sang chỗ khác, không dám tiếp tục nhìn nữa. Một tín hiệu nguy hiểm ở sâu trong lòng nhắc nhở Dương Phàm, cô gái này rất nguy hiểm. Nhưng nguy hiểm ở chỗ nào thì Dương Phàm không có câu trả lời.
Từ lúc còn nhỏ đến nay, Dương Phàm có một quan niệm trong đầu, cho rằng tất cả vấn đề liên quan đến tình yêu đều là vô nghĩa. Vợ chồng hiệu trưởng cách vách lấy nhau ba mươi năm, con cháu đầy đàn. Dương Phàm chỉ cần ở nhà thì mỗi ngày đều nghe thấy tiếng vợ chồng cãi vã. Nhẹ thì một ngày một lần, nhiều một ngày ba bốn lần, đúng là một vở kịch hấp dẫn.
Mục tiêu cuối cùng của tình yêu tự nhiên chính là hôn nhân. Theo Dương Phàm nghĩ, nếu như kết hôn mà giống vợ chồng hiệu trưởng nhà bên, vậy không bằng cả đời độc thân. Quan điểm về hôn nhân của Dương Phàm chính là một sự yên tĩnh và hòa nhã. Giữa hai vợ chồng có việc gì sẽ phải bình tĩnh bàn bạc, nếu như không còn tình cảm như xưa nữa thì ly hôn cho nhanh. Mỗi ngày cãi vã lẫn nhau thì ly hôn cũng tốt hơn. Nhà phải là nơi làm cho người ta cảm thấy yên bình, đó mới là nhà thực sự.
Dương Phàm suy nghĩ miên man, như một cơn gió bay trong không trung, ngay cả Trương Tư Tề quay đầu nhìn chằm chằm vào hắn, mà hắn cũng không phát hiện ra.
- Anh nghĩ gì thế?
Trương Tư Tề phát hiện mình mấy lần bị hắn không chú ý đến, nàng đã có cảm thấy tức, nhưng lại cảm thấy thất bại. Người đàn ông này luôn làm người ta không thể tức hắn, mặc dù nhiều lúc lưu manh vô lại, trong mắt có vài phần đùa giỡn cũng chỉ có thể làm cho người ta cảm thấy chán nản mà thôi.
- Ha ha, không có gì, nghĩ xem trưa nay ăn gì mà thôi?
Đây không thể nghi ngờ là một câu trả lời đểu cáng nhất. Trương Tư Tề dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra thằng ranh này đang lừa mình, vậy mà mình vẫn phải nhịn.
- Nghĩ ra ăn món gì chưa?
Trương Tư Tề cắn chặt môi không thả lỏng, xem tiếp tục đóng kịch đến bao giờ.
- Cái này, sáng nay thấy trước trường Đảng có một quán.
Trương Tư Tề cảm thấy mình quá ngu ngốc. Đối xử như vậy với một tên đàn ông xấu xa lòng lang dạ sói này, sao có thể nhịn được như vậy chứ?
Ngoài cửa có tiếng gõ, cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Trương Khắc Kỷ.
- Dương thiếu gia, không làm phiền chứ.
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Không có gì, vào đi.
Trương Khắc Kỷ đi vào. Lấy một cái ghế cho mình, ngồi xuống, sau đó cung kính nhỏ giọng nói:
- Chuyện này đã tra ra rõ ràng. Trần Trung quả thực có chỗ khó xử.
Đây là Trương Khắc Kỷ đang nói giúp cho Trần Trung.
Dương Phàm tự nhiên sẽ không tính toán với Trần Trung, cho nên nói thẳng ra:
- Ai bảo Trần Trung làm, người kia chắc cũng học ở trường Đảng phải không?
- Người này tên là Xa Đỉnh, là con của phó thị trưởng thường vụ của tỉnh, chính là ông chủ phía sau siêu thị Hưng Long lần trước. Ý của Xa Đỉnh chính là làm cho cậu không tham gia được lễ khai giảng chiều nay.
Trương Khắc Kỷ cảm nhận được sát khí trong giọng Dương Phàm, vì bảo vệ mình nên nói hết ra. Thù mới hận cũ của Dương Phàm không quan hệ gì mấy đến mình. Về phần làm gì Xa Đỉnh, vậy không phải chuyện mình cần quan tâm.
- Xa Đỉnh, đơn vị nào?
Trương Tư Tề nhỏ giọng xen vào một câu.
Trương Khắc Kỷ nếu đã mở miệng nói, tự nhiên không thể dừng lại, nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của Trương Tư Tề, trong lòng không khỏi thầm cầu nguyện cho Xa Đỉnh, sau đó trả lời:
- Thành Quản cục. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dương Phàm thấy Trương Tư Tề muốn động, không khỏi cười nói:
- Đừng kích động, cẩn thận nghĩ lại xem có thể tạo ra một xung đột gì đó, đừng chủ động đưa lên cửa, bị người đả kích không hay đâu.
Trương Tư Tề cười nói:
- Cái này dễ làm mà. Loại người này, tối nhất định sẽ đến các tụ điểm giải trí. Đến lúc đó bảo mấy binh lính, đến uống rượu, sau đó tìm cơ hội va chạm một chút. Tên thối mồm đó nhất định sẽ chửi người.
Trương Khắc Kỷ nghe xong ứa mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nói thủ đoạn gây mưa tạo gió của con bé này thành thạo quá.
Dương Phàm cau mày nói:
- Binh lính mà ra ngoài uống rượu đánh nhau không tốt lắm thì phải?
Trương Tư Tề chu miệng nói:
- Không dùng binh lính, em cũng chẳng có biện pháp gì. Người trong xã hội, em không quen mấy.
Trương Khắc Kỷ lúc này không nhịn được nữa, mong Dương Phàm nhìn sang mình. Trong lòng nói, các người không quen nhưng tôi quen. Tôi đang chờ một cơ hội thể hiện.
Dương Phàm thật không nghĩ đến Trương Khắc Kỷ, nhưng lại nghĩ đến người khác. Người đó chính là Chu Tử Dương. Người này quen biết không ít người xã hội ở tỉnh thì phải?
Dương Phàm nghĩ vậy liền cầm máy điện thoại lên, nhưng tìm mãi vẫn không thấy số của Chu Tử Dương. Máy mới mà, số lưu trong máy trước đây đã không còn. Không còn cách nào, Dương Phàm đành phải gọi điện cho Chúc Vũ Hàm.
Sau khi kể sơ qua chuyện xảy ra hôm nay, Dương Phàm kín đáo nói ra ý của mình. Chúc Vũ Hàm đầu bên kia nghe Dương Phàm nói, có lẽ rất tức giận. Chuyện lần trước vì Chúc Vũ Hàm đã không có ý làm lớn chuyện. Lần này Xa Đỉnh lại đến tận cửa mà khi dễ, không cho một bài học sao được?
- Chuyện này, em đừng động, chị sẽ xử lý.
Chúc Vũ Hàm nghiến răng nghiến lợi nói. Dương Phàm nghe xong không khỏi cười khổ:
- Chị, chuyện này để em tự làm đi.
Chúc Vũ Hàm sửng sốt một chút, lập tức cười nói:
- Em đó, thôi, để em và Chu Tử Dương hành hạ hắn vậy. Chị sẽ nhắn tin số của Chu Tử Dương cho em. Đúng rồi không đến lúc bất đắc dĩ, đừng để Điền Trọng biết. Chị cảm thấy Trương Khải Đức kia dễ dùng hơn. Quân đội là một hệ thống riêng, địa phương không thể quản.
Bỏ điện thoại xuống, Dương Phàm cười nói với Trương Khắc Kỷ:
- Trương cục trưởng, phiền anh rồi. Nơi này đã không có việc gì, anh về trước đi.
Trương Khắc Kỷ hiểu đây là người ta có chuyện không muốn mình nghe, biết điều đứng dậy cáo từ.
Sau khi đóng cửa lại, Dương Phàm đến bên cạnh Trương Tư Tề, nhỏ giọng nói:
- Có thể nói với anh em, bảo đám chiến sĩ chấp hành một nhiệm vụ bí mật? Khó khăn không lớn, đánh nhau, làm cho một người nửa tháng không thể xuống giường là được. Hắn muốn làm anh không tham gia buổi lễ khai giảng được. Anh sẽ làm cho hắn nửa tháng không thể đi học.
Trương Tư Tề há mồm, sau đó nghĩ nghĩ nói:
- Anh là đồ xấu xa.
Trước hết là mắng Dương Phàm, sau đó mới nói:
- Chuyện này không có. Đội đặc nhiệm anh em chỉ huy, đánh nhau là chuyện nhỏ. Em về hỏi một câu, tuy nhiên anh cung cấp tin tức. Được rồi, tìm mấy bộ quần áo binh lính bình thường, từ từ tìm cơ hội.
Trương Tư Tề nói xong đứng lên, nhìn Dương Phàm nói:
- Đi, chúng ta đi ăn.
Hai người sóng vai đi ra khỏi phòng, xuống đến đại sảnh không ngờ vẫn thấy Trương Khắc Kỷ và Trần Trung đứng chờ ở đó.
- Ha ha, Dương thiếu gia, Trần sở trưởng có ý mời cậu ăn trưa, nể mặt chút.
Dương Phàm cười nói:
- Tôi thì không sao, anh hỏi trưởng ban Trương ý.
Trần Trung đã nhìn thẻ công tác của Trương Tư Tề, tự nhiên cười nịnh bợ:
- Trưởng ban Trương, rất hân hạnh được mời cô, một bữa cơm nhạt mà thôi.
Trương Tư Tề nhìn Dương Phàm, thấy hắn không có ý từ chối, rất miễn cưỡng gật đầu.
Người Trung Quốc khá chú ý đến việc ăn uống, người dân lấy ăn uống là cơ sở, ăn cơm trong quan trường thường là thủ đoạn quan trọng giải quyết tranh chấp. Trương Khắc Kỷ và Trần Trung thành công lợi dụng bữa ăn này, kín đáo thể hiện mình bị bất đắc dĩ, hơn nữa mong hai người thông cảm.
Dương Phàm không để ý đến chuyện này, nếu không cũng không buông tha Trần Trung như vậy. Trong thể chế Trung Quốc cái gì cũng thiếu, nhưng lại không thiếu người muốn tiến bộ.
Uống rượu được một lát, Dương Phàm giơ chén lên:
- Hai vị, có một yêu cầu nho nhỏ, hôm nay nếu ai gọi báo cảnh sát, hai vị chậm chậm một chút, mong phối hợp.
Hai người biết Dương Phàm định tính toán việc hôm nay, trong lòng thở dài một tiếng, cảm thấy xót xa cho một người nào đó. Trần Trung do dự một lát rồi nói với giọng mong chỉ bảo:
- Dương thiếu gia phân phó, chỉ cần trong khu vực quản lý của tôi sẽ không có vấn đề gì. Tuy nhiên có một vấn đề mong anh chỉ giáo. Anh nói lát nữa tôi nên giải thích với Xa Đỉnh chuyện hôm nay như thế nào?
Đây là khó xử của con người, biết rõ làm như vậy sẽ khiến Dương Phàm bất mãn, Trần Trung vẫn phải nói ra.
Dương Phàm cười cười, thản nhiên nói:
- Cái này rất dễ, trưởng ban Trương không phải mang theo giấy chứng nhận sĩ quan sao?
Trần Trung ngẩn ra, lập tức chắp tay cười cười, uống cạn một chén nói:
- Ha ha, tôi hồ đồ rồi, tự phạt mình ba chén.
Trần Trung uống liền ba chén. Trương Tư Tề cũng cười vui vẻ, trong lòng nói người này cũng khá rõ ràng.
Chiều lúc Dương Phàm xuất hiện trong lễ khai giảng, Xa Đỉnh đang đứng ở cửa hội trường hết nhìn đông nhìn tây. Dường như tất cả chưa có việc gì xảy ra. Dương Phàm đi vào trong hội trường, sau đó phát hiện ra Xa Đỉnh đang cầm bịt điện thoại đi vào một góc.
Chu Phàm thấy Dương Phàm, đi tới nhiệt tình bắt tay hắn:
- Bắt đầu từ hôm nay, mọi người là đồng học.
Chu Phàm giới thiệu Dương Phàm với một học viên đến từ Uyển Lăng khác. Đó là một nữ học viên khoảng ba mươi tuổi, xinh đẹp là sở trưởng Mai Hiểu Khánh của Sở chiêu đãi thị ủy.
Mai Hiểu Khánh nhìn Dương Phàm với ánh mắt rất tò mò, sau đó đưa ngọc thủ ra, Dương Phàm chạm nhẹ một cái, lễ phép nói:
- Sau này quan tâm lẫn nhau.
Mai Hiểu Khánh có chút kinh ngạc với phản ứng của Dương Phàm. Bởi vì cảm thấy Dương Phàm có ý đề phòng, hoặc là nói cố giữ khoảng cách, không muốn gần gũi.
Chu Phàm đã gặp Du Nhã Ny, cũng từ tư liệu mà nhận ra thân phận của Du Nhã Ny. Nhưng đáng tiếc Du Nhã Ny lại không biết Chu Phàm. Cho nên lúc ở bệnh viện, Chu Phàm không mạo muội ra chào hỏi, mà biết ý tránh đi. Mai Hiểu Khánh trông khá đẹp, chẳng qua vẫn kém Du Nhã Ny ba phần. Biểu hiện của Dương Phàm, Chu Phàm hoàn toàn có thể hiểu. Một người đàn ông quen với những mỹ nữ xinh đẹp nhất, có năng lực đề kháng với người phụ nữ thượng phẩm cũng không có gì là kỳ lạ cả.
Thực ra Chu Phàm đã hiểu sai. Dương Phàm sau khi biết được thân phận của Mai Hiểu Khánh, rất tự nhiên nghĩ ra một vấn đề. Sở trưởng của Sở chiêu đãi sao lại xuất hiện ở đây? Điều này chẳng lẽ không suy nghĩ ra sao? Huống chi Chu Phàm lúc giới thiệu có nhắc đến Mai Hiểu Khánh được điều đến từ thành phố Đức Quang, vốn được bố trí làm việc ở thị ủy, gần đây mới được làm sở trưởng Sở chiêu đãi. Rất nhiều chuyện chỉ cần suy nghĩ một chút là sẽ không khó để đưa ra kết luận việc này đã được dàn xếp. Đạo lý này thực ra rất đơn giản. Chẳng qua trên thế giới này có rất nhiều người không muốn động não suy nghĩ mà thôi.
Lễ khai giảng đột nhiên có sự xuất hiện của Chúc Đông Phong nên trở nên long trọng ngoài ý muốn. Chúc Đông Phong đột nhiên xuất hiện trong học viện, đám học viên nhận ra đều kích động đi lên bắt tay.
Chúc Đông Phong tỏ vẻ rất hiền hòa, bắt tay từng học viên một. Từng học viên đều có điểm kích động nói:
- Kính chào bí thư Chúc.
Dương Phàm như cố ý giấu mình ở cuối cùng, khi Chúc Đông Phong đến bắt tay Dương Phàm, vẫn coi như đơn giản đáp lại các học viên:
- Chào chào, chào anh.
Chúc Đông Phong mỗi lần bắt tay không đến mười giây đồng hồ. Nhưng đồng chí bí thư tỉnh ủy lại đột nhiên chủ động mở miệng nói với Dương Phàm:
- Cậu chính là Dương Phàm? Anh bạn trẻ, cậu rất được.
Chỉ một câu nói đó làm cả nơi này như ngưng lại trong mấy giây. Sau đó Chúc Đông Phong cùng với mấy lãnh đạo trường như phó hiệu trưởng tiến lên đài. Dương Phàm bởi vì câu nói này mà một lần nữa biến thành tiêu điểm toàn trường. Ánh mắt có hâm mộ, có ghen tị. Khóe mắt Dương Phàm cảm nhận được có một ánh mắt sợ hãi đang nhìn mình.
Dương Phàm không thể không tự hỏi một vấn đề. Chúc Đông Phong có phải cố ý không? Vấn đề này rất phức tạp, suy nghĩ của những nhân vật ở cấp độ này rất khó có thể đoán được. Cho nên Dương Phàm phát hiện mình căn bản không thể nghĩ ra liền bỏ qua. Sau này hỏi Chúc Vũ Hàm là được. Sau đó khi Dương Phàm gọi điện cho Chúc Vũ Hàm, hỏi đến chuyện này. Chúc Vũ Hàm lúc ấy cũng hơi sửng sốt, lập tức giải thích:
- Thực ra cũng không có ý gì, chị mấy lần nhắc đến em trước mặt bố. Ảnh chụp trong máy điện thoại cũng bị bố thấy. Sau đó còn có chuyện ở siêu thị. Em đã bảo Điền Trọng không nên làm lớn chuyện, giữ gìn trật tự của tỉnh thành, nên bố chị khen em một chút.
Thực ra việc này rất đơn giản, chẳng qua lúc đó Dương Phàm không nghĩ ra.
Trong lễ khai giảng, Chúc Đông Phong nhiệt tình phát biểu, cả quá trình tiếng vỗ tay không ngừng vang lên. Dương Phàm cảm thấy Chúc Đông Phong ăn nói rất tốt, nắm chắc tiết tấu, rất biết cách kích động người nghe. Chẳng qua nội dung chẳng có gì. Đám người bên dưới nếu không phải vì tiến bộ, hoặc là một đám người không có hy vọng tiến bộ thì sao vỗ tay nhiệt liệt như vậy. Nhớ lúc khai giảng đại học, hiệu trưởng trường kích động nói liền hai tiếng. Lúc đó Dương Phàm đã ngủ ngật.
Lúc ấy nước miếng chảy ra rất dài.
Bây giờ có người cũng chảy nước miếng rất dài. Chẳng qua không phải Dương Phàm.
Đám học viên kỳ này của trường Đảng có khoảng hai trăm người, quy mô khá lớn. Không thể nghi ngờ, hai trăm người này, sau khi trở về địa phương đều lên một nấc thang mới.
Ánh mắt Dương Phàm lại nhìn lướt qua những gương mặt kích động, lúc này mới phát hiện ra mình khá trẻ so với mọi người ở đây.
Sau khi lễ khai giảng kết thúc, Chúc Đông Phong vội vàng rời đi. Chu Phàm và Mai Hiểu Khánh đi tới, mời Dương Phàm cùng ăn cơm tối. Yêu cầu này Dương Phàm tự nhiên không thể từ chối. Lúc ba người chuẩn bị ra cửa bắt taxi, thì Trương Tư Tề đã dừng ngay trước mặt.
Thấy gương mặt trẻ trung xinh đẹp của Trương Tư Tề, trong mắt Mai Hiểu Khánh xuất hiện một tia mất mát.
Chu Phàm thấy Trương Tư Tề cũng sửng sốt một chút, trong lòng không khỏi cảm thán. Người phụ nữ bên cạnh Dương Phàm sao ai cũng xinh đẹp vậy? Người sau trẻ hơn người trước?
"Ha ha, anh và anh chị đây định đi ăn, cùng đi nhé" Dương Phàm có chút bất đắc dĩ mời. Người phụ nữ bình thường thấy Dương Phàm không muốn, nhất định sẽ rời đi. Nhưng Trương Tư Tề không phải người phụ nữ bình thường, cho nên nàng lập tức đồng ý, ngửa đầu nói:
- Lên xe đi, đi đâu