Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương

Chương 14: Tôi sẽ bảo vệ cô ấy



Từ đầu đến cuối Chân Nam Nam chưa từng có ý trách lỗi gì Cao Nam Thi cả, vì từ đầu cô ấy đã thông báo rằng chỉ có 10% cơ hội sống, nên cô từ đầu đã phó mặc cho trời rồi, chỉ là không ngờ ông trời lại thật sự đem mẹ của cô đi như thế.

Ở trong phòng bệnh mà Chân Nam Nam chỉ biết khóc thôi, bây giờ cha cô vẫn còn đang nằm ở trong phòng bệnh, anh trai thì không biết có thể ra ngoài viếng tế mẹ hay không, tất cả những gì phải làm cô đều không biết... Cô bây giờ cũng không biết bản thân nên phấn đấu vì cái gì nữa.

Cao Nam Thi sau khi dỗ dành bạn mình xong liền muốn nói gì đó mà lại thôi, cuối cùng sau khi Cao Nam Thi rời khỏi phòng bệnh thì đã tìm Tiêu Trọng Triết nói chuyện.

- Tiêu tổng, sắp tới tôi phải ra nước ngoài rồi... Nam Nam... Tôi giao lại cho anh đấy.

- Không cần cô dặn dò, tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy.

- Như vậy thì tốt... Như vậy là tốt rồi...

Dừng một chút, Cao Nam Thi lại nói:

- Tôi... Có thể cầu xin thêm một chuyện không?

- Chuyện gì?

- Anh trai của Nam Nam, Chân Dực Nhiên, hiện tại anh ấy đang ở khu 1, tiểu đội 158, Đế Đô... Mối quan hệ của anh chắc không tồi, nếu được thì đưa anh ấy đến chịu tang mẹ mình. Chứ Nam Nam dù có cố gắng mạnh mẽ tới đâu cũng không cầm cự được.

Tiêu Trọng Triết không nói gì, nhưng anh sớm nhờ Dương Long Phi chuẩn bị rồi, hiển nhiên là chuyện Chân Dực Nhiên ở trong quân đội bị vu oan cũng phải điều tra cho rõ, anh nhất định sẽ giúp cô hết mình.

[...]

Quay lại phòng bệnh của cô thì đã không thấy cô đâu, Tiêu Trọng Triết chỉ biết thở dài, xem ra cô lại chạy đi đến chỗ cha rồi.



Nhưng tới lúc anh đi đến phòng bệnh của Chân Nhiếc vẫn không thấy cô đâu, tới đây là Tiêu Trọng Triết bắt đầu hoảng rồi... Chân Nam Nam sẽ không có nghĩ quẩn chứ?

Còn chưa đợi anh chạy đi tìm thì cô đã xuất hiện từ phòng vệ sinh đi ra, cô đưa mắt nhìn anh, nói:

- Em tưởng anh về rồi.

Tiêu Trọng Triết không nói gì mà chỉ bước đến ôm lấy cô. Cũng may... Cũng may là cô không có nghĩ quẩn.

Vốn dĩ Chân Nam Nam còn muốn hỏi anh đang làm gì, tại sao lại hành động khó hiểu như thế, nhưng cô còn chưa kịp nói thì Tiêu Trọng Triết đã hôn lên môi cô một cái. Tuy không phải lần đầu, nhưng cô vẫn có chút giật mình, cơ mà nụ hôn lần này so với đêm qua có chút khác, nó không còn thống khổ nữa, nó có chút tư vị ngọt ngào khiến cho cô không hiểu.

Sau khi hôn xong, Tiêu Trọng Triết còn nhẹ nhàng hôn lên trán của cô một cái, nói:

- Nam Nam, sau này đừng dọa tôi như vậy nữa.

- Anh không đi làm sao? Đã muộn giờ rồi đó, với cả hôm nay anh còn một...

Còn chưa để cô nói hết thì anh lại hôn cô một cái, lúc này Chân Nam Nam càng khó hiểu nhìn anh, nhưng Tiêu Trọng Triết chỉ cười nhẹ, nói:

- Hôm nay không làm nữa, tôi ở đây với em.

Bây giờ hành động của anh cũng khiến cho Chân Nam Nam hoài nghi, cuối cùng thì là cô làm tình nhân của anh? Hay anh làm tình nhân được bao nuôi vậy chứ?

Tên nam nhân này đúng là khó hiểu muốn chết.

[...]



Sau đó thì tang lễ của của Hồ Hạnh Ni cũng đã được hoàn tất, Chân Nam Nam ngồi canh giữ linh đường suốt ba ngày không nghỉ ngơi, Tiêu Trọng Triết nhìn thấy cũng xót xa, nhưng anh biết bản thân sẽ không khuyên được cô, vì Chân Nam Nam là người hiếu thảo mà.

Chỉ là anh không ngờ, sau ba ngày thì Chân Dực Nhiên mới xuất hiện, anh ta một thân cao lớn suy sụp đi vào bên trong tang lễ, khi nhìn thấy anh trai thì cảm xúc vốn dĩ bị kiềm nén nay lại dâng trào lên.

- Anh... Anh hai...

Chân Dực Nhiên cũng nhanh chóng ôm lấy em gái, còn nhỏ giọng nói:

- Nam Nam, em cực khổ rồi... Anh xin lỗi... Đáng lý ra anh không nên đưa cha mẹ lên Đế Đô... Là anh bất hiếu, anh không thể giúp em chăm sóc họ... Nam Nam... Anh xin lỗi...

Vì thời gian xử lý việc của Chân Dực Nhiên có hơi lâu một chút, nên mãi cho tới bây giờ anh ấy mới được trả về nhà.

Nhưng có lẽ đây cũng chính là hối tiếc lớn nhất của Chân Dực Nhiên, nếu như anh ấy không đưa gia đình lên Đế Đô, ngoan ngoãn ở huyện nhỏ thì đâu xảy ta cớ sự này.

Còn báo hại em gái phải chạy đôn chạy đáo kiếm tiền lo cho cha mẹ, còn bản thân anh ta thì lại bị mắc kẹt ở trong quân đội không thấy đường về... Là Chân Dực Nhiên vô dụng... Là Chân Dực Nhiên bất hiếu...

- Nam Nam, sau này anh không làm quân nhân nữa, anh sẽ đi kiếm tiền lo cho em và cha... Anh nhất định sẽ bảo vệ hai người thật tốt.

- Anh hai...

Chân Nam Nam cũng không nỡ, vì ước nguyện làm quân nhân đã được nung đúc từ bé của Chân Dực Nhiên, cô vẫn muốn anh ấy đi theo con đường mình đã chọn, nhưng việc quay về quân đội e là hơi khó.

Cuối cùng, cũng chỉ còn một biện pháp thôi...