Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 355: Đài Đồng Tước ngày xuân nhốt nhị Kiều (2)



Thuỷ quân nhỏ bé của các quận Dưong Châu bị thuỷ quân Cẩm Phàm đánh tan tác phải rút vào trong các cảng sông, không dám xuất đầu lộ diện. Cả vùng thuỷ đạo Trường Giang và thuỷ đạo sông Hoài đã hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của thuỷ quân Cẩm Phàm.

"Cam Ninh, Lý Mông nghe lệnh".

Cam Ninh, Lý Mông tiến lên trước, cả hai lạnh lùng nói: "Có mạt tướng".

Mã Dược nói: "Chỉ huy thiết kỵ Tây Lương và thuỷ quân Cẩm Phàm, thuỷ bộ cùng tiến đánh Thư huyện".

"Tuân lệnh".

Điển Vi chỉ tay vào Lỗ nhị hỗn tử hỏi Mã Dược: "Chúa công, người này xử trí thế nào?"

Mã Dược quay đầu lạnh lùng nhìn Lỗ nhị hỗn tử. Lập tức Lỗ nhị hỗn tử thấy ớn lạnh rùng mình một cái, hắn vội vàng cúi đầu không dám nhìn thăng vào ánh mắt Mã Dược. Mã Dược thoáng nhếch miệng cười vẻ tà ác, hắn nhìn Điển Vi nói: "Mang hắn theo, khi đánh Thư huyện vẫn còn cần tới hắn".

Lư Giang, Thư huyện.

Gia đình của Kiều Huyền lão gia định cư trong thành Thư huyện.

Kiều Huyền vốn là Thái uý Đông Hán, sau khi xảy ra loạn Đổng Trác liền bỏ quan, bỏ trốn tới Đông Quận nương tựa chỗ họ hàng, Thái Thú Đông Quận Kiều Mạo. Sau khi mười tám lộ chư hầu Quan Đông thảo phạt Đổng Trác, Kiều mạo vì bất hoà với Duyện Châu mục Lưu Đại nên bị giết, Kiều Huyền liền dẫn hai nữ nhi của mình quay về quê quán, sau đó lại di cư tới Thư huyện.

Trong nháy mắt bốn năm đã trôi qua, hai nữ nhi của Kiều Huyền đã lớn lên trở thành một đôi thiếu nữ dung mạo hoa thẹn, nguyệt nhường. Lúc đó vợ con của mãnh hổ Giang Đông, Thái Thú Ngô Quận Tôn Kiên cũng đang ở Thư huyện. Con trai lớn của Tôn Kiên là Tôn Sách năm nay vừa tròn mười tám tuổi, đến tuổi trưởng thành, Sách nghe nói Kiều công có hai nữ nhi quốc sắc thiên hương liền hẹn người bạn thân là Chu Du tới cùng Kiều gia cầu hôn.

Ngô gia thôn, bên ngoài bắc thành Thư huyện.

Ngô gia thôn này chính là quê nhà của phu nhân Tôn Kiên, phu nhân của Tôn Kiên cũng là tỷ tỷ của Thư huyện, Huyện lệnh Ngô Cảnh vì vậy Tôn Kiên mới có thể yên tâm giao phó vợ con mình ở lại Thư huyện cho Ngô Cảnh lo liệu.

"Bá Phù! Bá Phù!" Một giọng nói có vẻ lo lắng vang lên, Ngô Cảnh hấp tấp đi vào trong nhà, vừa thấy mặt Tôn phu nhân ông ta liền hỏi ngay: "Tỷ, Bá Phù đâu?"

Tôn phu nhân nói: "Ta đã cho nó cùng với con cái nhà bên lên núi săn bắn".

"Đứa nhỏ này thật là trẻ người non dạ" Ngô Cảnh dậm chân nói: "Đã hẹn là hôm nay sẽ sang bên Kiều gia cầu hôn, nó lại còn có hứng thú lên núi săn bắn, thiệt là".

"Ngô đại nhân, Ngô đại nhân có ở trong phủ không?"

Ngô Cảnh vừa dứt lời, bên ngoài lập tức vang lên một tiếng gọi rất to.

Rồi nhanh chóng có một gia đinh vội vã chạy vào trong, hắn nhìn Ngô Cảnh nói: "Lão gia, Trưởng sử Đan Dương, Chu Thượng đại nhân cùng lệnh điệt Chu Du cầu kiến".

"Chu đại nhân tới sao?" Ngô Cảnh vội nói: "Mau, mau cho mời".

Thư huyện.

Xe, ngựa như nêm, quan đạo bụi bay mù mịt. Một đội xe ngựa đang chạy tới cửa đông thành Thư huyện. Người đi lại trên đường cuống cuồng né tránh sang hai bên, có một người bán hàng rong không kịp tránh bị đụng ngã lăn ra, hoa quả rơi hết xuống đường bị bánh xe, vó ngựa nghiền nát nhừ. Dù người bán hàng rong cực kỳ đau lòng nhưng cũng không dám hé răng nói nửa lời.

"Người nào đó? Đứng lại!".

Hai tên lính Thư huyện cầm trường thương trong tay, ra vẻ diễu võ giương oai tiến ra chặn xe lại. Ba tên lính khác cầm hàng rào chướng ngại vật kiểu sừng hươu ra chặn ngang quan đạo. Trên lâu thành thấp của thành Thư huyện cũng xuất hiện hơn mười tên lính, hai tên trong số đó tay đã đặt sẵn lên bộ phận chốt của cổng thành nặng ngàn cân, chỉ cần chúng phát hiện có bất kỳ điều gì bất thường chúng sẽ lập tức hạ cổng thành xuống.

"Hu!".

Tên mã phu ở chiếc xe đầu tiên khẽ hô lên một tiếng rồi hắn dừng xe ngựa lại một cách thuần thục ngay trước mặt mất tên lính huyện thành.

Một tên quản gia dáng vẻ thấp hèn từ trên xe nhảy xuống đất, hắn nhét ngay một đĩnh bạc trong tay vào tay tên đầu lĩnh lính huyện thành, cười giả lả nói: "Quân gia. Lão gia của tiểu nhân chính là bằng hữu thân thiết của Tôn lang cùng Chu lang Thư huyện. Lão gia nghe tin Chu lang cùng Tôn lang cùng cưới tiểu thư Kiều gia nên đặc biệt phái tiểu nhân mang tới mười xe thóc, gạo làm quà mừng".

Tên lính Thư huyện lập tức liếc nhìn qua mấy chiếc xe thì thấy mười chiếc xe đều được phủ vải bố rất kín đáo, hắn liền hỏi: "Có thật bên trong đều là thóc gạo không?"

Tên quản gia cười xoà nói: "Không dám giấu giếm quân gia, bên trong đều là thóc gạo".

Tên đầu lĩnh ước chừng đĩnh bạc trong tay rồi hắn quay đầu hét to: "Các huynh đệ hãy cất hàng rào, cho xe qua".

"Cám ơn. Cám ơn quân gia" Tên quản gia liên tục gật đầu nói cám ơn sau đó hắn quay đầu lại vẫy tay nói to: "Đi thôi".

Tiếng bánh xe nghiến trên nền đá xanh, mười chiếc xe ngựa tiến qua cửa đông thành Thư huyện. Ngay khi đoàn xe này vừa tiến qua cổng thành, những âm thanh như sấm đột nhiên vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh sau buổi trưa. Bính lính thành Thư huyện hoảng sợ khi cảm thấy mặt đất dưới chân mình khẽ rung lên. Đột nhiên trong lúc đó trên cánh đồng bát ngát, bằng phẳng bên ngoài cửa đông thành đã xuất hiện thiết kỵ Tây Lương đông nghịt.

"Kỵ binh!".

Một tên lính ánh mắt sắc bén phát hiện ra kỵ binh Tây Lương đang mãnh liệt xông tới như gió cuốn trước tiên, hắn gào lên đầy thê lương: "Ôi trời ơi. Nhiều kỵ binh quá".

"Ôi?" Tên đầu lĩnh sững sờ khi phát hiện ra, hắn cố sức gào lên: "Thương Lang kỳ! Huyết sắc Thương Lang kỳ! Con mẹ nó, thiết kỵ Tây Lương, đong cổng thành. Mau đóng cổng thành".

Tuy nhiên đã muộn.

Tên đầu lĩnh vừa hét lên xong, bên trong cổng thành đã nảy sinh biến cố.

"Chỉ nghe hai tiếng "phù phù" vang lên. Những vải bao bố đang bao bọc chặt chẽ mười chiếc xe ngựa đột nhiên rách toạc như một trái dưa hấu. Hơn một trăm tên giáp binh Tây Lương nanh ác từ trong xe nhảy xuống. Ngay sau khi chui ra khỏi xe, chúng lập tức chia thành hai cánh, hơn hai mươi tên đánh ra cổng thành còn hơn một trăm tên khác thì cùng nhau đánh lên lâu thành.

Bên ngoài thành Thư huyện.

Mã Dược giục ngựa, giơ rôi chỉ về phía trước, hắn lạnh lùng nói: "Chia quân làm bốn đạo, bao vây toàn thành. Các huynh đệ hãy chú ý nghe đây. Cho dù là một con ruồi cũng không được phép bay ra khỏi thành. Ai trái lệnh, chém".

"Tuân lệnh". Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Ba quân tướng sĩ ầm ầm trả lời, trong khoảnh khắc kỵ binh Tây Lương liền phân chia thành bốn đội, lần lượt nhắm bốn cổng thành Thư huyện xông tới.

Ngô gia thôn, bên ngoài bắc thành Thư huyện.

Sau khi Ngô Cảnh, Chu Thương phân chia chủ khách ngồi xuống, Chu Du vừa dùng lễ vãn bối thi lễ với Ngô Cảnh thì lập tức có tên gia binh chạy vào, hắn hốt hoảng nói: "Lão gia, không xong rồi".

Ngô Cảnh nghiêm mặt quát to: "Có chuyện gì mà kinh hoảng vậy?"

"Huyện thành" Tên gia binh hít một hơi thật sâu, hắn run run nói: "Vừa có dân chúng chạy nạn chạy tới báo huyện thành Thư huyện đã bị phản quân Tây Lương của Mã đồ phu đánh chiếm".

"Nói bậy" Ngô Cảnh biến sắc quát to: "Phản quân Tây Lương đã vượt qua sông Hoài tiến sang Từ Châu ở phía bắc, sao chúng có thể xuất hiện ở Thư huyện được?"

"Không phải, đúng là thiết kỵ Tây Lương" Tên gia binh vội la lên: "Rất nhiều người đã nhìn thấy rõ ràng cây huyết sắc Thương Lang kỳ".

"Cái này…".

Sắc mặt Ngô Cảnh lập tức trở nên trắng bệch, hắn hoảng hốt ngồi phịch xuống.

Ngô Cảnh là Huyện lệnh Thư huyện, huyện thành bị đánh chiếm cũng có nghĩa là cuộc đời làm quan của ông ta cũng chấm dứt. Sau khi Thái Thú Lưu Huân quay về huyện từ Lạc Dương tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta.

"Tại sao thiết kỵ Tây Lương của Mã đồ phu không ở bắc Từ Châu mà lại quay ngược lại tấn công Lư Giang vậy? Quả thật không thể hiểu nổi. Tâm tư của gã Mã đồ phu này quả thật rất khó nắm bắt" Chu Du trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó hắn thất thanh nói: "Ai, hỏng rồi. Tiểu Kiều vẫn còn ở trong thành".

"Tiểu Kiều làm sao?"

Chu Du vừa nói xong, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một âm thanh sang sảng, một bóng người hùng dũng, oai phong sải bước vào trong nhà, chỉ thấy người này mình cao tám thước, mặt như thoa phấn, đôi lông mày rậm, hai con ngươi mắt đen nhánh, ánh mắt rất có thần, trong uy nghi lạ thường.

"Bá Phù!" Chu Du vội tiến lại, hắn cầm tay người nọ nói: "Hãy nhanh chóng triệu tập thiếu niên ở các thôn trang lân cận".

Tôn Sách vừa mới đi săn trở về đã bị Chu Du thúc ép đến ngơ ngác cả người, hắn kinh ngạc hỏi: "Thiếu niên các thôn trang lân cận vừa mới theo mỗ đi săn quay về, bây giờ đang tụ tập bên ngoài trang, làm sao phải triệu tập? Công Cẩn muốn làm gì vậy?"

Trong lòng Chu Du rất lo lắng cho Tiểu Kiều, hắn lo sợ nàng rơi vào tay Mã đồ phu nên vội vàng nói: "Hãy mau đi cứu Đại Kiều và Tiểu Kiều".

Thư huyện.

Cổng thành bị đánh chiếm, binh lính Thư huỵên mất chỗ dựa vững chắc để thủ thành nhanh chóng bị thiết kỵ Tây Lương của Mã Dược chia cắt, bao vây và chém giết tận cùng.

Chỉ trong khoảng thời gian nửa canh giờ cả toà huyện thành đã nằm dưới sự chà đạp của gót sắt thiết kỵ Tây Lương. Dân chúng trong thành Thư huyện cuống cuồng bỏ trốn vào trong nhà, ánh mắt sợ hãi nhìn qua khe hở của cửa sổ nhìn xem đám thiết kỵ giống như một lũ ác ma tới từ Quỷ Vực.

Lỗ nhị hỗn tử đã tìm được một tên lưu manh địa phương.

Được tên lưu manh dẫn đường, Mã Dược nhanh chóng tìm thấy phủ của Kiều Huyền, cổng Kiều phủ đóng chặt. Không đợi Mã Dược ra lệnh, Điển Vi phất tay một cái tám trăm tinh binh liền tản ra bao vây chặt Kiều phủ như nêm cối. Lúc này Điển Vi mới nhảy xuống ngựa, hắn bước nhanh lên bậc thềm. Thiết quyền của hắn hung hăng nện vào cánh cổng, phát ra những âm thanh ầm ầm như sấm nổ.

"Mở cửa!".

Bên trong không có ai trả lời.

Điển Vi tức giận quát to: "Nếu không mở cửa, gia gia ta sẽ phá cửa".

Một lúc sâu vẫn không có tiếng người nào đáp lại, Điển Vi hét lên một tiếng, hắn lùi lại phía sau hai bước sau đó hắn hung hăng tiến tới dùng vai đánh mạnh vào cánh cổng Kiều phủ. "Bành" một tiếng rất to vang lên, hai cánh cổng nặng nề đã bị Điển Vi phá tung, đổ sụp xuống. Hai tên gia đinh trốn ở sau cánh cổng rình coi không kịp trốn tránh đã bị cánh cổng đổ xuống đè gần chết.

Mã Dược giục ngựa, giơ roi, dẫn thân binh đánh thẳng vào bên trong.

Sau khi vượt qua bức tường làm bình phong ở cổng, vượt qua một cái sân, không gian phía trước rất thông thoáng, Mã Dược thúc vào hông Hãn Huyết Bảo Mã, ghìm cương lại. Trên bậc thềm cách đó không xa có một lão giả dáng vẻ nho nhã. Sau lưng lão giả là hơn mười tên gia đinh, dù binh khí nắm chắc trong tay nhưng những binh khí đó cũng không mang lại cảm giác an toàn cho chúng, ngược lại còn làm cho chúng vô cùng sợ hãi.

Mã Dược ngồi trên lưng ngựa ôm quyền, ngạo nghễ nói: "Nếu như bản tướng quân đoán không sai lão gia chính là Kiều Thái uý phải không?"

Lão giả, tay chống gậy, lãnh đạm nói: "Lão phu từ quan đã nhiều năm, từ lâu đã không còn là Thái uý cái gì đó".