Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa

Chương 89: Bôi thuốc



Kiều Uyển Nhi mấp máy môi, cúi đầu không dám nhìn người đàn ông trước mắt. Khoảng vài phút sau cô lấy lại bình tĩnh, đảo mắt nhìn hắn

“ ….. Anh … nhắm mắt lại đi”

Lục Nghiên Dương nhìn cô không chớp mắt, mệt mỏi, u buồn và bất an

Tuy nhiên không hẳn hoàn toàn là do cô, nhưng mà Kiều Uyển Nhi đâu nghĩ vậy? Đang cắn rứt lương tâm, bị nhìn chằm chằm như thế càng khiến cô muốn tìm cái hố nào mà chui xuống

Hắn cứ như thế thì làm sao cô tập trung mà bôi thuốc?

Không lẽ bây giờ dùng tay che mắt hắn lại? Hoặc là ác độc hơn … cứ thế mà chọc mù cho xong

Rồi lúc đó, trên các bài báo lớn nhỏ đều sẽ có mặt cô, người vợ ác độc nhẫn tâm vì chồng không nhắm mắt khi bôi thuốc mà lại ra tay cướp đi ánh sáng của anh ấy1

“ Không nhắm … thì anh tự bôi đi …”

Cô rối trí, muốn đứng lên

Eo bị hắn túm lấy, Kiều Uyển Nhi quạu ra mặt

“ Anh đang muốn làm cái gì đây?”

Hắn vẫn trưng ra ánh mắt đó nhìn chăm chăm cô, ngón tay thon chỉ vào lọ thuốc đang nằm trong lòng bàn tay của Kiều Uyển Nhi. Cô bất giác nhìn theo, bên tai nghe thấy giọng nói trầm nam tính, quẩn quanh đó là hơi thở ấm nóng, có chút kích thích

“ Bôi thuốc”

Hai từ đơn giản đó nhanh chóng kéo cô về với thực tại

Kiều Uyển Nhi, cái đồ d.âm nữ này. Chỉ trong khoảnh kahwsc có vài giây mà bao nhiêu chuyện nóng bỏng đêm qua hiện rõ trong đầu. Tỉnh táo lại đi!!!!

Cô tiểu thư thanh thuần được nuôi dạy tuân theo chuẩn mực đạo đức đâu rồi hả?

Dù hắn có điên loạn cỡ nào đi chăng nữa thì mày cũng được để hắn làm cho hư hỏng, tiêm nhiễm những thứ đen tối đó vào trong đầu chứ?

Tỉnh táo lại đi!!!!

“ Biết rồi!” - cô giật tay lại, như sợ lọ thuốc bị cướp mất, sau đó tiếp tục

Bình tĩnh, bình tĩnh thôi. Hắn muốn nhìn cứ để hắn nhìn đi. Dù lát sau mắt có lồi ra bên ngoài cũng là do hắn mà thôi

Trước giờ mỗi lần đi dự tiệc biết bao nhiêu người nhìn vào, lâu ngày cũng quen dần. Chẳng lẽ chỉ có một ánh mắt mà bây giờ cũng không chịu được?

Cô kém cỏi đến mức độ này rồi sao?

Hừ, thích thì cứ nhìn đi, bà đây sẽ cho anh nhìn miễn phí

Tuy là nói vậy, nhưng bị xem như đồ vật quý hiếm trong viện bảo tàng cũng khó chịu lắm

Cô bôi xong thuốc nơi đuôi mắt, còn phải bôi trên phía chân mày

Xem ra sức lực của cô cũng lớn lắm, gương mặt đẹp đẽ ấy bây giừo nhìn vào liền thấy được mảng sưng xanh tím

Phù, lúc nãy may là Thôi Tử Niệm vì quá nôn nóng vạch trần chuyện cô có tư tình cùng với Đường Chính Hào nên không quá chú tâm đến hắn, nếu không thì mọi chuyện có khi không đơn giản nữa

Ngồi lên đùi người đàn ông, chân cô tuy dài nhưng cũng không thể chạm đất có chút khó chịu

Hắn lại cứ nhìn cô mãi, Kiều Uyển Nhi khó khăn lắm mới bôi xong thuốc. Cô cẩn thận đóng nắp, không quên dặn dò

“ Xong rồi, thuốc này mỗi ngày đều phải bôi. Chú ý đừng …”

Vốn dĩ đang định đứng lên thì bàn tay đã bị nắm lấy, cô chớp chớp mắt thầm nghĩ chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Nhìn thấy bàn tay của mình tuỳ ý bị di chuyển rồi áp lên má hắn, da đầu cô căng lên, đôi mắt trong trẻo hiện lên chút kinh ngạc, hàng lông mi dài cong vút nhẹ run lên

Lục Nghiên Dương nắm lấy tay cô, dịu dàng áp lên má, đôi mắt lúc nãy đăm đăm như camera giám sát nhìn lấy cô không rời thì nay lại nhắm lại

Trong căn phòng nọ, đôi vợ chồng nào đó đang diễn trò ân ái mặn nồng, nhưng người vợ lại đơ ra như khúc gỗ

Lời nói thường ngày của người đàn ông không quá rõ ràng, có khi còn cục súc lạnh lùng, nhưng giừo đây mỗi cử chỉ đều ân cần dịu dàng như dòng nước ấm khiến cho trái tim vốn lạnh như băng của cô có dấu hiệu tan chảy

Lục Nghiên Dương thỉnh thoảng sẽ cọ quá mình vào tay cô, bộ dạng hệt như làm nũng. Nhưng đôi lúc có thể nghe thấy tiếng thở dài mệt mỏi của hắn. Kiều Uyển Nhi đứng hình, mắt cô có chút mở to, chớp chớp

“ Ừm … nếu anh mệt thì nghỉ ngơi sớm tý đi …”

Lục Nghiên Dương không quá để tâm, hắn tuy buông tay cô ra, nhưng lúc Kiều Uyển Nhi nghĩ có thể rời khỏi đây được rồi thì cái bàn tay ấy lại vòng xuống eo thon, ôm lấy

Hắn gục đầu, áp lên ngực cô