Cẩm Y Vệ

Chương 108: Nha môn quỷ dị



Giống như nữ sinh đời sau thích xem phim kinh dị, nữ nhân trời sinh cảm thấy hứng thú đối với những chuyện này, tuy rằng Tần Lâm không lý tới Giang Tử, nhưng Giang Tử lại cực kỳ hưng phấn, tự mình phân tích:

- Như vậy sau khi người này rơi xuống sông đã chìm rất lâu, nhưng thủy chung chìm dưới đáy sông, cho đến hai ngày trước thậm chí gần hơn mới nổi lên, cho nên miệng mũi mới không mọc rêu xanh. Nhưng mới vừa rồi Tần huynh lại nói, cỗ thi thể này chết trôi thối rữa tới mức độ như vậy, ít nhất bảy tám ngày trước đã phải nổi lên mặt nước mới đúng.

- Ta biết rồi, vết siết ngang hông thi thể không phải là do thắt lưng siết, mà là cột vật nặng gì đó khiến cho nó chìm dưới đáy sông. Cho đến khi thi thể càng ngày càng trương sình, lực kéo gia tăng cộng thêm nước sông ăn mòn, sợi dây bị đứt, thi thể mới nổi lên mặt nước, bị chúng ta phát hiện!

- Đúng vậy, vì sao ta không nghĩ tới?

Lục Viễn Chí khổ sở xoa xoa mặt mập, theo bản năng nhìn Giang Tử một chút, chỉ thấy mắt nàng toát ra tinh quang óng ánh, đôi môi đỏ thắm hơi hé mở ra tạo thành đường cong thành cực kỳ mê người, ánh mặt trời chiếu xéo vào gương mặt trắng như tuyết, lộ ra vẻ đoan trang xinh đẹp động lòng người.

- Không thể nhìn, không thể nhìn, sẽ bị Tần ca đánh!

Lục Viễn Chí lẩm bẩm, vội vàng dời ánh mắt sang nơi khác, thình lình y nhớ lại nữ binh Giáp có thể đùa giỡn tùy tiện với nàng, mặc dù thái độ của nàng luôn rất hung hăng.

Tần Lâm hoàn toàn đồng ý với phân tích của Giang Tử, quả thật thi thể ngấm nước vào thời gian nửa tháng trở lên mới bị trương sình lên như vậy. Nhưng bởi vì ngang hông bị buộc vật nặng nào đó chìm dưới đáy sông sâu mười mấy hai mươi thước, lại lạnh như băng mặt trời chiếu không tới, rong tảo không thể nào hoàn thành quá trình quang hợp, cho nên không sinh ra bao nhiêu rêu.

Cho đến mấy ngày gần đây, thi thể trương sình càng ngày càng lớn, dây cột vật nặng lại bị nước sông ăn mòn, rốt cục thi thể thoát khỏi vật nặng nổi lên mặt sông, mang theo oan khuất của nó lộ ra giữa ban ngày ban mặt.

Giang Tử suy nghĩ một chút, lại phân tích tiếp:

- Nếu cột dây thừng, vậy chắc chắn là hung án giết người, mà không phải là tình cờ rơi xuống nước hoặc là tự vận. Thi thể chết trôi thoát khỏi dây thừng gần hai ngày, vậy địa điểm rơi xuống nước của nó nằm trong khoảng hai trăm bốn mươi dặm, cũng chính là đoạn sông từ Vũ Xương đến nơi này.

Cho dù là Giang Tử tâm như gương sáng nói tới chỗ này cũng không nói được nữa, hai bờ khoảng sông hai trăm bốn mươi dặm không ít châu huyện, biết phải tra xét từ đâu…

Tần Lâm cười đưa sợi dây cỏ bện giày kia lên cho mọi người thấy:

- Đây là giày bện bằng loại cỏ gì vậy, ta ở Kỳ Châu nhưng chưa từng thấy qua, chư vị có nhận được hay không?

Các vị thủy thủ đều đến xem, cũng không ai biết, cuối cùng là vị quản sự kêu lên:

- Ủa, đây là loại cỏ Thủy Xương Bồ sinh trưởng ở bên bờ Phú Thủy hà, ở thượng nguồn cách đây năm mươi dặm, quê ta Hưng Quốc châu có bán!

Phú Thủy hà là chi lưu bờ Nam Trường Giang, Hưng Quốc châu ở bờ Phú Thủy hà, cách Trường Giang hơn ba mươi dặm.

Bọn Tần Lâm đi thuyền từ Trường Giang rẽ vào Phú Thủy hà, thật may là lúc này thủy triều chưa xuống, hai chiếc thuyền lớn có thể chạy thẳng đến bến thuyền Hưng Quốc châu.

Châu nha cách bến thuyền không xa, mọi người đồng loạt đi tới nha môn, Tần Lâm lấy ra giá thiếp Cẩm Y Vệ, để cho Hàn Phi Liêm cầm đi vào. Đám nha dịch đứng ở cửa thấy là mấy tên Cẩm Y Vệ đều có vẻ kinh ngạc, cực kỳ ân cần bưng trà rót nước, mời bọn họ vào nghỉ ngơi.

Chỉ chốc lát sau, một tên trung niên nam tử đầu đội phương cân đi ra, để hai hàng ria mép ngả vàng, hai mắt đảo tròn liên hồi, mời mọi người vào bên trong đường phân chủ khách ngồi xuống, sau đó mới hỏi:

- Kẻ hèn Phương Đường Tiến, vốn là Tiền Lương lão phu tử của bản châu, bởi vì Tri Châu lão nhân gia ngã bệnh liệt giường, lệnh cho kẻ hèn tới hỏi chư vị từ nha môn nào tới, đến chỗ này có gì chỉ giáo?

Mặc dù bên trong một châu còn có nhiều tạp quan như Đồng Tri, Phán Quan, Lại Mục, nhưng Tiền Lương Sư Gia mới là nhân vật số hai sau Tri Châu. Bá Hộ Cẩm Y Vệ tới, Tri Châu lệnh Tiền Lương Sư Gia đi ra tiếp đãi cũng không coi là thất lễ.

Tần Lâm không rảnh khách sáo, nói thẳng vào chính đề:

- Chúng ta đi thuyền trên sông, vớt lên một cỗ thi thể chết trôi trần trụi. Bởi vì phát hiện trên thi thể còn sót lại giày cỏ được bện bằng loại cỏ Thủy Xương Bồ, loại giày cỏ này chỉ ở Hưng Quốc châu có bán, cho nên chúng ta mới chở thi thể tới đây, cũng muốn hỏi xem quý nha môn gần đây có người báo án thất tung nhân khẩu hay không.

- Không có không có...

Tiền Lương Sư Gia xua tay lia lịa:

- Tệ Đông gia cai trị hết sức nền nếp kỷ cương, rất lâu không có án mạng tử xảy ra, thi thể các ngươi vớt được chỉ sợ là từ nơi khác. Trên sông bát ngát bao la như vậy, ai có thể nói là từ Hưng Quốc châu chúng ta trôi xuống?

Tần Lâm thành khẩn nói:

- Không dối gạt Phương tiên sinh, Tần mỗ ở Cẩm Y Vệ cũng đã phá không ít vụ án, tử thi này tám chín phần mười chính là người của Hưng Quốc châu các ngươi, hơn nữa rất có thể chết bởi mưu sát! Xin các ngươi cẩn thận điều tra một chút, không nên để y phải mang oan khuất trầm luân.

Đôi mắt Phương Đường Tiến đảo tròn liên hồi, thà chết cũng không chịu thừa nhận người chết là người của Hưng Quốc châu.

Giang Mậu nổi nóng, lớn tiếng nói:

- Ngươi quả thật là không biết tốt xấu. Đại gia đây không sợ trễ nãi thời gian, quay thuyền chở thi thể lại cho ngươi, ngươi còn từ chối không nhận. Có tin đại gia kéo thi thể chết trôi tới bày trước cửa chính Hồ Quảng Bố Chính Ty Vũ Xương phủ hay không, đến lúc đó xem ngươi còn nói thế nào?

Giang Kính khuyên đệ đệ, cũng mang theo vài phần bất mãn nói Sư Gia kia:

- Có câu nói trong công môn hãy tu hành, ngươi cũng nên có chút lòng trắc ẩn, thi thể chết trôi trần trụi như vậy, chúng ta là người qua đường còn không từ lao khổ chở về thay các ngươi. Ngươi cũng không nói sẽ xem xét, cũng không nói tìm y phục, tìm quan tài thu liệm cho y, chỉ lo đẩy ra ngoài như vậy…

Giang Tử theo ở phía sau thêm một câu:

- Hơn nữa ngươi cũng không tra rõ vụ án... Đại ca, Tam ca, chúng ta không dây dưa với y làm gì nữa, thuyền đã quay đầu đến nơi này, dứt khoát trở về Vũ Xương phủ, gọi Vương thế thúc tới hỏi bọn chúng, không sợ ôn quan Hưng Quốc châu không chịu ra sức!

Ba huynh muội Giang gia mặc y phục đắt tiền, ngay cả người hầu đi theo cũng là áo xanh đội mũ, giày quan, toát ra khí tức quý phái không phải là hương thân tầm thường có thể sánh được, Phương Đường Tiến đã sớm lưu ý.

Lại nghe Giang Tử nói muốn gọi cái gì Vũ Xương Vương thế thúc tới đốc thúc Hưng Quốc châu phá án, Phương Đường Tiến lập tức giật nảy mình: có quyền lực đốc thúc châu nha phá án, không ngoài mấy vị Vũ Xương phủ, Phân Tuần Đạo Vũ Xương, Đề Hình Án Sát Sứ Hồ Quảng, Tuần Phủ Hồ Quảng.

Tân nhiệm Tri Phủ Vũ Xương phủ là Trương Công Ngư, hiện nhiệm Phân Tuần Đạo họ Hoàng, Án Sát Sứ họ Vệ, mà họ Vương chỉ có một vị: Tuần Phủ Hồ Quảng kiêm Tán Lý Quân Vụ hàm chính nhị phẩm Hữu Đô Ngự Sử, Vương Chi Viên!

Nghĩ tới đây, nhìn lại khí độ của ba huynh muội, Phương Đường Tiến chợt giật nảy mình, đã đoán được thân phận của bọn họ.

Y cố trấn tĩnh nhịp tim đang đập thình thình, vội vàng nói:

- Các vị chậm đã! Học sinh đúng là hồ đồ, nếu giày cỏ của thi thể chính là đặc sản của Hưng Quốc châu, nói vậy chính là người của nơi này. Xin chư vị để thi thể lại, đợi học sinh bẩm rõ với Tri Châu Đại lão gia, sau đó sẽ điều tra cặn kẽ.

Giang Mậu hồ nghi nháy mắt một cái:

- Ngươi sẽ không gạt chúng ta đi, lại ném thi thể ra bãi tha ma, coi như mọi sự đại cát chứ?

- Sẽ không, tuyệt đối sẽ không!

Phương Đường Tiến lắc lắc đầu như trống bỏi, sau đó đưa mắt cho một tên nha dịch vóc người mập mạp:

- Triệu Bộ Đầu, đi cùng mấy vị công tử một chuyến, mang thi thể tới nha môn...

Sợ ba huynh muội Giang gia không tin, vẫn muốn đi cáo đến Vương Chi Viên, Phương Đường Tiến tỏ vẻ lấy lòng dặn dò Triệu Bộ Đầu:

- Lấy một bộ y phục cũ của ngươi mặc vào thi thể cho kín đáo một chút. Lại lấy mười lượng bạc mua một cỗ quan tài mỏng tạm thời liệm vào trong. Đợi khi tìm được nguồn gốc, tra rõ vụ án sẽ mai táng.

- Thi thể kia đã sớm...

Giang Tử đang muốn nói thi thể đã bành trướng trở nên lớn, y phục bình thường căn bản không thể mặc vừa, thình lình bị Tần Lâm bên cạnh giật cánh tay một cái, cho nên im bặt giữa chừng không nói hết câu.

Giang Tử vừa được mười sáu tuổi, từ khi biết chuyện chưa từng có nam nhân nào chạm qua nàng. Hiện tại bị Tần Lâm động tay động chân kéo một cái, nàng vừa xấu hổ vừa tức, đang muốn phát tác lại ngượng ngùng, cố nén giận trợn mắt nhìn hắn một cái.

Chỉ cần Tần Lâm nhìn thẳng Giang Tử một cái là có thể nhận ra người ta thật sự là mỹ nhân thiên tư quốc sắc, nhưng hắn mới vừa đưa ánh mắt tới gần đã va chạm với ánh mắt thẹn thùng muốn nói của Giang Tử. Nhất thời sau lưng hắn nổi da gà, vội vàng nhìn lên xà nhà, trong lòng mặc niệm: không có, không có, không có xảy ra chuyện gì cả... Tất cả đều là ảo giác!

Triệu Bộ Đầu lấy y phục cũ ra, cung cung kính kính chờ đợi.

Đến nước này rồi, ba huynh muội Giang gia cũng không còn lời gì để nói, bọn họ chẳng qua là tình cờ gặp thi thể chết trôi, thứ nhất không có trách nhiệm như quan địa phương, thứ hai cũng không phải điên cuồng say mê phá án tới mức phải tìm hiểu rõ nguồn cơn. Lúc này có quan địa phương tiếp nhận, bọn họ đã có thể xong chuyện rút lui.

Chỉ có Tần Lâm lá mặt lá trái cười nói một phen với Phương Đường Tiến, sau khi ra khỏi nha môn, sắc mặt hắn lập tức trở nên tái xanh.

Lục Viễn Chí chú ý tới trước tiên, vội vàng hỏi hắn chuyện gì xảy ra.

Chú ý tới Triệu Bộ Đầu đang trò chuyện làm quen với người Giang gia, Tần Lâm bèn kéo Lục Viễn Chí sang bên thấp giọng nói:

- Tên Sư Gia kia có vấn đề!

Đôi mắt vốn không lớn của tên mập lập tức trợn trừng, còn lớn hơn trái nhãn:

- Làm sao có thể? Y là Tiền Lương Sư Gia… A, Tần ca huynh nói là...

- Ta cũng cảm thấy Sư Gia có cái gì không đúng!

Thanh âm của Giang Tử từ phía sau vang lên.

Lục Viễn Chí quay đầu nhìn một chút, Tần Lâm ngẩng đầu nhìn trời cười ha hả: Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

- Hôm nay khí trời thật tốt, ha ha ha...

Trên mặt Giang Tử chợt lóe ánh đỏ rồi biến mất, từ trước tới nay nàng chưa bao giờ gặp người khinh thường vô lễ như vậy, cũng may nàng hàm dưỡng cực tốt, không so đo với Tần Lâm, phân tích mạch lạc rõ ràng:

- Mới vừa rồi Tần huynh nhắc nhở ta cũng chú ý tới, mọi người thủy chung không có nói thi thể là nam hay nữ, là già hay trẻ, Phương Sư Gia lại dứt khoát lệnh cho Triệu Bộ Đầu giới tính tương xứng, niên kỷ tương đương lấy y phục cũ cho thi thể, phải chăng có nghĩa là y đã sớm biết thân phận thi thể?

Lục Viễn Chí vỗ tay một cái, rất là kính sợ nhìn Giang Tử một chút, lòng nói xem ra trí tuệ vị tiểu thư này tựa hồ không kém gì Tần ca, không trách hai người có cảm tình với nhau. Nhưng Tần ca vẫn thủy chung nhìn trời, ách... Mới vừa rồi có thần tiên bay qua sao?

Tần Lâm lại nói bổ sung:

- Không chỉ có là nam nữ, tuổi đều khớp cả, mặc dù thi thể bành trướng không nhìn ra mập ốm, nhưng dài ngắn là không thay đổi, vừa đúng cao thấp không sai biệt lắm với Triệu Bộ Đầu... Hừ hừ, đây chỉ sợ không phải trùng hợp!

Sau khi Lục Viễn Chí nghe cả người run lên, cảm giác lạnh như băng từ xương cụt lúc này tràn lên, lạnh thấu tâm can: nếu như Tiền Lương Sư Gia cùng Bộ Đầu châu nha đều dính vào vụ án giết người này, vậy thi thể chết trôi kia có thân phận thế nào? Chẳng lẽ bọn họ bắt chước trong Tây Du ký, liên thủ đem làm thịt Tri Châu chân chính?

Càng nghĩ càng cảm thấy không sai, tên mập thần thần bí bí nói:

- Đệ biết rồi! Tiền Lương Sư Gia cùng Triệu Bộ Đầu đều là sơn tặc, bọn họ giết Tri Châu Đại lão gia thật, thay người khác vào, sau đó ở chỗ này tác uy tác phúc làm thịt dân chúng, tùy ý vơ vét tiền của bất nghĩa. Không trách mới vừa rồi y nói Tri Châu bị bệnh, thì ra là sợ chúng ta nhìn ra sơ hở...

- Ngươi rất có trí tưởng tượng!

Tần Lâm sờ sờ đầu tên mập, lòng nói tên này chẳng lẽ là soạn giả Khương Văn của phim Nhượng Tử Đạn Phi (Let the Bullets Fly) xuyên việt tới? Nhưng nơi này là Hưng Quốc châu, không phải là Nga Thành!

- Dạy cho đệ biết…

Tần Lâm chỉ điểm tên mập:

- Nếu ném thi thể xuống sông, người chết hơn phân nửa chính là người ở tại hai bờ Phú Thủy hà, đệ nói thử ta nghe, tìm ai hỏi thăm tin tức là thuận tiện nhất?

Tên mập còn chưa nghĩ ra, Giang Tử cũng đã tranh trước đáp:

- Khách thương cùng thuyền phu trên bến thuyền.

Trả lời chính xác hết sức!

Lục Viễn Chí cùng Hàn Phi Liêm đi điều tra tin tức, trong nhà tên mập mở hàng thịt ở chợ Nam Kỳ Châu, y lớn lên ngoài đường phố, có kinh nghiệm giao thiệp với tam giáo cửu lưu, mà Hàn Phi Liêm là lão thủ Cẩm Y Vệ, hai người bọn họ phối hợp lẫn nhau, nhất định có thể tìm ra đầu mối.

Tần Lâm bất động thanh sắc, đi lên phía trước tán gẫu với Triệu Bộ Đầu, muốn moi từ trong miệng y ra chút manh mối.

Nhưng Triệu Bộ Đầu cũng là lão hồ ly lịch lãm trong nha môn mấy chục năm, nói chuyện giọt nước không lọt, bất kể Tần Lâm dò hỏi thế nào, thủy chung y vẫn không tiết lộ nửa lời.

Đoàn người trở lại quan thuyền, Tần Lâm chú ý quan sát Triệu Bộ Đầu, quả nhiên trong khoảnh khắc nhìn thấy thi thể, lần đầu tiên lão hồ ly xảo quyệt này lộ ra vẻ kinh hoảng sợ hãi, nhưng chỉ chợt lóe trên mặt nháy mắt rồi biến mất.

Giết chết người sống sờ sờ y không thấy sợ, nhưng thi thể trương sình như người khổng lồ là đáng sợ tới mức nào. Nếu như có ký ức về nó lúc còn sống, hai hình ảnh tương phản cực lớn như vậy, cho dù là người có tâm địa sắt đá cũng không thể hoàn toàn khống chế được tâm trạng.