Hổ Lang Chi Sư

Chương 139: Nỗi giận của Mông Diễn



Quân đoàn Bắc Phương nghỉ ngơi hồi phục hai ngày ở thành Lạc Kinh xong liền nhổ trại xuất binh.

Lần này xuất binh cùng lúc với quân đoàn Bắc Phương còn có rất nhiều lương thảo quân nhu và nô bộc đi theo, chỉ riêng xe ngựa chuyên chở quân nhu đã lên đến hai mươi vạn chiếc, sử dụng gần ba mươi vạn dân phu, lừa ngựa gần năm mươi vạn con. May là Quang Huy Đại đế năm xưa hao phí vô số nhân lực vật lực làm tám đại lộ từ Lạc Kinh dẫn đến tám đại hành tỉnh, nếu không đoàn xe vận chuyển lương thảo quân nhu khổng lồ như thế đi đến Tây Lăng cách xa ngàn dặm, không biết tới tháng nào năm nào mới có thể đến nơi!

Vì tổ chức lần Tây chinh này với quy mô khổng lồ như thế, quốc khố của đế quốc Quang Huy tích luỹ trong gần nửa thế kỷ nay gần như được huy động sạch sẽ!

Ở thời kỳ dùng hàng nguội, muốn tổ chức một cuộc viễn chinh với quy mô lớn, cái giá phải trả gần như vượt xa tưởng tượng. Cho dù đó là một đế quốc khổng lồ có số dân hơn năm ngàn vạn, nếu như không có vài chục năm tích luỹ cũng đừng mơ tưởng đến chuyện tổ chức cuộc viễn chinh với quy mô khổng lồ có binh lực năm mươi vạn đại quân trở lên. Đó cũng là nguyên nhân mà thế giới Trung Thổ từ trước tới nay vẫn ở thế chia ba chân vạc, không thể thống nhất lại thành một.

Bởi vì một đế quốc muốn tiêu diệt một đế quốc khác phải trả một cái giá vô cùng đắt, đắt đến mức người ta không thể nào chịu nổi!

Trăm ngàn năm qua, ba đại đế quốc của thế giới Trung Thổ thuỷ chung vẫn tiến hành cố thủ biên giới của đế quốc mình, sau đó thực hiện quốc sách tằm ăn rỗi (tiến từng bước chậm chạp) với đối phương. Chiến tranh ở biên giới với quy mô nhỏ xảy ra liên miên không dứt, thế nhưng những cuộc viễn chinh với quy mô khổng lồ gần như vét sạch cả nhân lực, vật lực trong nước thì rất hiếm khi xảy ra, nhìn qua cả lịch sử của thế giới Trung Thổ, bất quá cũng chỉ xảy ra lưa thưa vài lần mà thôi.

--------------

Mạnh Hổ tay cầm huyền thiết thương, cỡi Ô Vân Cái Tuyết đi giữa đội ngũ.

Theo sau là Trương Hưng Bá và Cổ Vô Đạo đã cải trang, phía sau hai người ấy là Hoàng Đảm và trung đội cận vệ quân. Sau cùng là hai liên đội lão binh cấm vệ quân mà Yến vương Mông Khác điều động cho quân đoàn Tây Bộ.

Sự lo lắng của Mạnh Hổ có hơi dư thừa, hai liên đội cấm vệ quân này là do quân chế phân phối, không phải là do Mông Khác suy nghĩ trăm phương ngàn kế chọn lựa ra. Càng làm cho Mạnh Hổ cảm thấy mừng rỡ hơn nữa, không ngờ hai liên đội lão binh cấm vệ quân này đều xuất thân từ quân đoàn Tây Bộ, bởi vì thời gian phục vụ đã tới hạn lại đã từng tham gia qua chiến dịch lớn nên mới được điều động vào quân đoàn cấm vệ.

Ngoài ra còn có năm mươi tên học viên đã tốt nghiệp học viện quân sự Hoàng gia cũng chen lẫn trong đám cấm vệ quân, bọn học viên này đã được phân phối vào quân đoàn Tây Bộ của Mạnh Hổ. Tên Nhạc Mông kia cũng không tới quân đoàn Tây Bộ, Mạnh Hổ nghe ngóng từ nhiều nguồn khác nhau cũng đã hiểu rõ được một chút tình huống, tên Nhạc Mông kia rất có thể là con riêng của Mông Khác.

Khó trách Mông Khác không muốn Nhạc Mông tới quân đoàn Tây Bộ. Mặc dù Mông Khác rất vừa ý năng lực của Mạnh Hổ, nhưng dù sao đi nữa quân đoàn Tây Bộ cũng chỉ là một quân đoàn tân binh mới vừa gầy dựng, số lượng lão binh thật sự là quá ít. Cho dù bổ sung thêm hai liên đội lão binh cấm vệ quân cũng không thay đổi được hiện thực tàn khốc này.

Mà trận Tây chinh sắp sửa tiến hành quan hệ đến vận mệnh của cả hai đại đế quốc, quân đội của cả hai đại đế quốc tham dự ít nhất phải hơn trăm vạn người. Quân đoàn Tây Bộ vừa mới gầy dựng lại không lâu rất có thể sẽ trở thành chốt thí trên chiến trường, Mông Khác đương nhiên không muốn con riêng của mình phải chết theo quân đoàn Tây Bộ.

Dĩ nhiên đây chỉ là ý nghĩ một chiều của Mông Khác.

Thế nhưng Mạnh Hổ không cho rằng quân đoàn Tây Bộ của hắn sẽ trở thành chốt thí trong đại chiến Tây chinh lần này. Không những không để cho quân đoàn Tây Bộ trở thành chốt thí, hắn còn muốn thông qua lần Tây chinh này huấn luyện quân đoàn Tây Bộ vừa mới gầy dựng lại không lâu trở thành một cánh quân kiên cường không suy sụp, một cánh quân hổ lang chỉ cần vài lời nói của hắn sẽ thét gào mà xung phong trên chiến trường!

--------------

Cách đại lộ không xa, Mông Nghiên cỡi một con ngựa có bộ lông đỏ sẫm đứng trên một ngọn núi nhỏ, yên lặng nhìn theo hình bóng của Mạnh Hổ đang dần xa khuất. Cuối cùng bóng lưng rộng rãi nọ đã hoàn toàn hoà nhập vào trong dòng người đông đúc, khó có thể nào thấy nữa. Bỗng nhiên, hai hàng lệ nóng lặng lẽ chảy dài trên mặt Mông Nghiên.

Lần này, Mông Nghiên đã động lòng thật sự.

Nàng thích sự kiêu dũng thiện chiến của Mạnh Hổ, nàng thích dáng cao lớn uy mãnh của Mạnh Hổ, nàng thích mùi vị nam nhân trên người Mạnh Hổ, nàng thích Mạnh Hổ có sắc thái lạnh lùng không giả dối với nàng, nàng thích tính trấn định không sợ hãi lúc lâm nguy của Mạnh Hổ, nàng thích tính cách có tình có nghĩa có trách nhiệm của Mạnh Hổ. Trên người Mạnh Hổ, Mông Nghiên không tìm được một khuyết điểm nào, càng thích một cách cuồng nhiệt tất cả những gì của Mạnh Hổ!

Nguyên nhân chính là vì nàng động lòng, nguyên nhân chính là vì nàng thích, cho nên nàng đã từ chối đề nghị của Mông Khác.

Vốn Mông Khác định bắt buộc Mạnh Hổ cưới Mông Nghiên, để hắn trở thành vị hôn phu của Mông Nghiên trước, sau đó mới thành hôn với Triệu Thanh Hạm. Nhưng Mông Nghiên đã từ chối đề nghị này, nàng không muốn dùng thân phận công chúa ép buộc Mạnh Hổ, nàng không muốn mình sẽ để lại một hình ảnh xấu xa trong lòng Mạnh Hổ. Nàng muốn Mạnh Hổ thật lòng thật dạ thích nàng, yêu nàng, sau đó cam tâm tình nguyện cưới nàng làm vợ.

Tuy rằng đường đường công chúa Hoàng gia làm thiếp người ta có hơi mất mặt, nhưng ai bảo Mông Nghiên là quả phụ, hơn nữa còn là một quả phụ có thanh danh xấu xa. Quan trọng nhất là Mông Nghiên có được hạnh phúc, chỉ cần Mông Nghiên có hạnh phúc, Mông Khác cũng không còn tiếc nuối gì nữa, sau này xuống dưới cửu tuyền cũng có thể giao phó với hoàng huynh.

--------------

Tây Lăng. Hành dinh tạm thời của Mông Diễn.

Sử Di Viễn và Phác Tán Chi đi vào đại sảnh thì thấy sắc mặt của Mông Diễn vô cùng âm trầm lạnh lẽo.

Trong thời gian gần đây, tâm tình của Mông Diễn vẫn không được tốt.

Cho rằng sau khi Mạnh Hổ rời khỏi Tây Lăng, chính mình sẽ có cơ hội tiếp cận Triệu Thanh Hạm, thế nhưng tính cảnh giác của Triệu Thanh Hạm rất cao, trong suốt hơn nửa tháng không lần nào nhận lời mời của Mông Diễn. Dù Mông Diễn muốn giương cung như Sở Bá vương cũng không có cơ hội nào cả!

Hiện tại, chuyến đi của Mạnh Hổ đến đế đô đã chấm dứt, đang cùng quân đoàn Bắc Phương trở về Tây Lăng.

Hơn nửa tháng nữa Mạnh Hổ sẽ về đến Tây Lăng, lúc ấy Mông Diễn vĩnh viễn sẽ không có cơ hội nào nữa, bởi vì lần này còn có chủ tế Tào Mặc cùng đến Tây Lăng. Tào Mặc đến Tây Lăng lần này vì ba chuyện: một là vì chuyện Triệu Thanh Hạm thụ phong hàm Tổng đốc Tây Bộ, hai là lấy danh nghĩa giáo đình chủ trì nghi thức đội mão cho Triệu Thanh Hạm trở thành Công tước Tây Bộ, ba là chủ trì hôn lễ cho Triệu Thanh Hạm và Mạnh Hổ.

Tất cả những chuyện này trong phong thư mà Mông Khác cho bồ câu đưa tới đã nói rất rõ, hơn nữa còn nói thẳng rằng đây là sắp xếp của Mông Viễn!

Chuyện làm cho Mông Diễn cảm thấy phiền lòng còn có rất nhiều, thí dụ như không ngờ Mạnh Hổ về kinh lại được hưởng thụ nghi thức khải hoàn, thí dụ như mối sỉ nhục của Hoàng gia là Mông Nghiên không ngờ vừa gặp Mạnh Hổ đã đem lòng yêu mến. Thế nhưng những chuyện này cũng chưa làm cho Mông Diễn quá căm tức, chuyện mà Mông Diễn cảm thấy tức giận không nhịn được, chính là không ngờ đại quân Tây chinh lần này xuất hiện tới ba quan chỉ huy!

Ở thế giới Trung Thổ, biên chế thường trực lớn nhất là quân đoàn, quân hàm thường trực cao nhất chính là quân đoàn trưởng.

Chỉ có vào thời điểm nhất định, khi đế quốc phải điều động hai quân đoàn trở lên để tiến hành hành động quân sự, lúc đó có thể thiết lập quân hàm đặc thù chính là quan chỉ huy. Trong lịch sử mấy trăm năm chiến tranh của đế quốc, chức quan chỉ huy đều là do con cháu hoàng thất thậm chí là hoàng đế đảm nhiệm, cho tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện một quan chỉ huy nào không phải là người của hoàng thất.

Thế nhưng bây giờ không chỉ xuất hiện quan chỉ huy không phải là người trong hoàng thất, thậm chí một lần xuất hiện tới hai người!

Tổng đốc Bắc Phương Trọng Sơn được bổ nhiệm làm quan chỉ huy thứ hai thì cũng coi như tạm chấp nhận được, không ngờ tên khốn kiếp Mạnh Hổ kia cũng được bổ nhiệm làm quan chỉ huy thứ ba, điều này làm cho Mông Diễn bất luận thế nào cũng không dễ dàng nhẫn nhịn được! Tên quê mùa này là cái thá gì chứ, mới mấy tháng ngắn ngủi trước đây, tên quê mùa này vẫn chỉ là một tên trung đội trưởng khinh bộ binh nho nhỏ của quân đoàn Tây Bộ mà thôi.

Thế nhưng bây giờ, tên khốn này lại được nhận chức quan chỉ huy của năm mươi vạn đại quân, phụ hoàng có lẽ bị lừa đá trúng đầu thì không nói, chẳng lẽ hoàng thúc cũng vì tuổi già nên đầu óc đâm ra lú lẫn hay sao?

Quả thực là trò cười lớn nhất trong thiên hạ!

Thiết lập ba quan chỉ huy cho hơn năm mươi vạn đại quân Tây chinh càng là trò chơi con nít, đây là hành quân đánh giặc, là đi liều mạng với quân của đế quốc Minh Nguyệt, là phải đấu trí đấu dũng với lão hồ ly Tư Đồ Duệ và tiểu quả phụ Thu Vũ Đường, hoàng thúc ngươi lại phái ra hai người làm quan chỉ huy để trói tay ta là ý gì đây?

Có những lúc, thậm chí Mông Diễn hoài nghi không biết có phải là Mông Khác muốn cướp ngôi soán vị hay không?

Dù sao hiện tại Mông Khác là Vương gia nhiếp chính, quyền cao chức trọng lại nắm giữ quân đoàn cấm vệ có binh lực khổng lồ, tinh nhuệ nhất của đế quốc. Nếu như Mông Khác quả thật có lòng muốn cướp ngôi soán vị thì thật là dễ dàng như trở bàn tay.

Thế nhưng rất nhanh, Mông Diễn đã gạt bỏ suy nghĩ này, tâm tính của hoàng thúc Mông Diễn hiểu rất rõ. Năm đó hoàng gia gia (ông nội) còn tại thế đã có ý định lập Mông Khác làm thái tử, kết quả Mông Khác cố ý khiêm nhường, đem ngôi báu tặng lại cho trưởng huynh Mông Viễn. Cả giang sơn chính là do Mông Khác đem tặng lại cho đích tôn, bây giờ đoạt lại để làm gì?

Thấy Mông Diễn lộ vẻ âm trầm lạnh lẽo, một hồi lâu cũng không có ý nói gì, Sử Di Viễn và Phác Tán Chi cũng không dám mở miệng.

Đối với ý định thiết lập ba quan chỉ huy của Mông Khác, Phác Tán Chi không được rõ lắm, thế nhưng lão hồ ly Sử Di Viễn mơ hồ đoán được một ít manh mối, thậm chí còn nghĩ đến một giả thiết vô cùng đáng sợ, chính là hoàng đế Mông Viễn chỉ sợ đã băng hà! Thế nhưng vì một nguyên nhân nào đó, Sử Di Viễn cũng không nói cho Mông Diễn biết giả thiết này. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

- Không có lý nào như vậy, quả thật không có lý nào như vậy!

Sau một hồi trầm tư mặc tưởng làm cho người khác cảm thấy ngạt thở, rốt cục Mông Diễn đã bộc phát ra, đột nhiên không hề có dấu hiệu gì lại rút chiến đao ra chém vào cái bàn trước mặt. Chỉ nghe rắc một tiếng, chiếc bàn bằng gỗ lim rắn chắc nhất thời bị chém đứt làm hai mảnh, đồ đạc các thứ giấy bút ấn phù bày trên bàn vương vãi đầy trên mặt đất.

Phác Tán Chi cau mày, hắn hiểu rằng cần phải khuyên giải Mông Diễn.

Dù sao đi nữa hiện tại Mông Diễn vẫn là quan chỉ huy thứ nhất của đại quân Tây chinh, mặc dù Trọng Sơn và Mạnh Hổ cũng là quan chỉ huy, nhưng bọn họ cũng chỉ có quyền gián nghị đôn đốc, mà không có quyền quyết định. Còn nữa, Phác Tán Chi tin rằng Mông Diễn tương lai sẽ là người kế vị, nhưng lòng dạ và khí độ của hắn biểu hiện ra trong lúc này không phải là lòng dạ và khí độ mà một đấng minh quân nên có!

Phác Tán Chi đang định khuyên giải mấy câu, đột nhiên Sử Di Viễn lại lên tiếng trước:

- Điện hạ cần gì phải vì chuyện nhỏ mà tức giận như vậy? Nếu như điện hạ thật sự không muốn cộng tác với hai người bọn họ, vậy có thể đẩy bọn họ ra tiền quân làm quan tiên phong, hoặc là giữ lại phía sau đi đoạn hậu, hoặc có thể để cho bọn họ mỗi người chỉ huy một cánh quân trong hai cánh quân trái phải của đại quân trung lộ cũng được.

- Sao?

Mông Diễn nghe vậy thốt lên một tiếng tỏ vẻ kinh ngạc, đột nhiên quay lại.

Trong mắt Sử Di Viễn toát ra sát cơ mãnh liệt, vẻ mặt cũng có chút hung tàn.