Danh Môn

Chương 121: Lừa gạt lẫn nhau (1)



Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 120: Lừa gạt lẫn nhau (1)

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com



Tin tức đột nhiên mang tới cũng khiến cho các quan viên trở nên căng thẳng. Không ai biết cục diện triều đình sẽ bị thay đổi thế nào. Ngay khi trời mới sáng tất cả mọi người ở các phường đều nhận được tin tức: phường Bình Khang và khu chợ phía đông đã bị giới nghiêm, tất cả mọi người phải đi đường vòng. Có rất nhiều suy đoán lan truyền trong các phường. Có tin nói Thôi Viên đã bị trọng thương và chết. Có tin nói đây là do người Hồi Hột trả thù.

Khi Thiên tử Đại Đường Lý Hệ nhận được tin tức chính là tảng sáng. Lý Hệ vừa sợ vừa lo. Sợ là có người dám ám sát Tướng quốc trước mặt bao nhiêu người. Khi điều này xảy ra, tất cả các trọng thần trong triều đình đều cảm thấy bất an. Điều lo lắng là Thôi Viên chỉ trọng thương mà không chết. Cơ hội để thay đổi cục diện quyền lực Đại Đường đã một lần uổng phí.

Vì để ổn định tình hình, lập tức Lý Hệ đã triệu tập các quan lại từ tam phẩm trở lên tới Tử Thần điện thảo luận sự việc sắp xếp nhân sự trong lúc Thôi Viên bị trọng thương. Đúng lúc đó Thôi Viên phái tộc đệ Thị lang bộ Lại, Thôi Ngụ tới truyền đạt lại ý của mình. Trong thời gian ông ta phải dưỡng thương, sáu thành viên còn lại của nội các thay mặt ông ta giải quyết các công việc của hữu Tướng quốc. Mỗi người quản lý một ngày.

Đề nghị của Thôi Viên hầu như được mọi người đồng ý. Mặc dù mỗi người chỉ có một ngày nhưng khi đó có thể lợi dụng quyền lực của hữu Tướng quốc thực hiện một số ý định của mình. Sự kiện Thôi Viên bị ám sát dường như nhanh chóng lắng xuống, không dẫn tới một cơn địa chấn chính trị nào. Phường Bình Khang và vùng chợ đông thành tới tối đã được dỡ bỏ giới nghiêm.

Màn đêm buông xuống càng lúc càng dầy đặc, đám mây lớn trôi nổi trong gió đêm giá rét. Ánh trăng lạnh buốt. Một hàng đèn lồng đứng liên tiếp từ cung Đại Minh tới cung Thái Cực. Lý Hệ lo lắng đi tới cung Thái Cực.

Cung Thái Cực vô cùng yên tĩnh. Lý Hệ đi liên tiếp qua hai cung điện nhưng không thấy bóng dáng cung nhân nào. Không khí có vẻ trầm lắng. Trong lòng Lý Hệ thầm kinh ngạc. Hắn đi nhanh tới tẩm cung của Thái hậu. Ngay lập tức có một tiểu hoạn quan chạy vào bẩm báo với Thái hậu. Một lát sau hoạn quân thân tín của Trương Lương là Lạc Thừa Ân vội vàng đi ra nghênh đón.

“ Lão nô tham kiến Hoàng thượng. Thái hậu mời Hoàng thượng vào trong” .

Lý Hệ gật đầu. Hắn bước đi hai bước rồi hắn quay đầu lại hỏi nhỏ: “ Cung nhân của cung Thái Cực hình như còn rất ít. Chúng đã đi đâu rồi?”

Lạc Thừa Ân cười gượng nói: “ Hoàng thượng không biết chứ mấy ngày nay tính tình Thái hậu không tốt. Người nào không vừa ý là bị xử phạt. Cung nữ bị Thái hậu đuổi tới cung Dịch Đình đã gần một trăm người nhưng lại không có người mới bổ sung nên đương nhiên có vẻ vô cùng lạnh lẽo” .

Lý Hệ hiểu ra. Hắn thầm cười nhạt. Xem ra Thái hậu đã biết việc này. Nếu thế sự việc sẽ rất dễ dàng.

Mấy ngày nay Trương Lương vì chuyện của Trương Hoán nên bực dọc, trở nên vô cùng tiều tuỵ. Hàng đêm bà ta đều bị cơn ác mộng máu chảy đầm đìa làm thức giấc rồi vì thế cả đêm mất ngủ. Tinh thần vô cùng căng thẳng. Hơi một tý là giật mình sợ hãi. Một là nổi giận lôi đình, hoặc sợ tới mức trốn vào trong cung. Chỉ khi Chu Thử phái quân Long Vũ bảo vệ cửa chính của cung, Trương Lương mới hơi bình tĩnh.

Khả năng diệt trừ Trương Hoán không cao nhưng việc đuổi hắn ra khỏi cung Đại Minh thì hoàn toàn có khả năng vì thế Trương Lương phái người báo tin cho Lý Hệ. Đối với chuyện này, lợi ích của hai người giống nhau.

Lúc này Trương Lương đang soi gương trang điểm . Trên gương xuất hiện một gương mặt tái nhợt, già yếu. Mới chỉ có mấy ngày mà bà ta đã trở nên già nua.

“ Thái hậu, bệ hạ tới” Lạc Thừa Ân đứng sau Trương Lương bẩm báo. Giọng nói vô cùng êm ái.

Trương Lương nhìn gương mặt trong gương khẽ thở dài, bà ta bỏ hộp phấn xuống án nói: “ Để Hoàng thượng vào đi” .

Trương Lương ngồi vào vị trí của mình, cung nữ buông một tấm lụa mỏng. Lý Hệ bước nhanh tới. Hắn quỳ xuống hành đại lễ: “ Hoàng nhi tham kiến Thái hậu” .

“ Hoàng nhi bình thân” Trương Lương khẽ khoát tay áo. Bà ta không đợi Lý Hệ lên tiếng đã cười nhạt nói: “ Đã nửa năm nay chúng ta không gặp nhau” .

“ Nửa năm nay Hoàng nhi bận nhiều việc, không rảnh tới thăm Thái hậu. Xin Thái hậu lượng thứ” .

Trương Lương cười lạnh lùng nói: “ Quả thực con bận nhiều việc. Nào tuần du Hà Đông, lại sắc phong Thái tử, lại còn kéo theo một đội quân gọi cái gì Thiên Kỵ doanh, một lần nữa trọng dụng con người Trương Hoán kia đã bị Ai gia bãi miễn chức vụ. Thật sự làm cho Ai gia rất mất mặt” .

“ Trương Hoán vì đại phá quân Hồi Hột lập đại công mới được trọng dụng, không phải Hoàng nhi cố ý đối nghịch với Thái hậu” .

“ Không cần giải thích!” Trương Lương nhếch miệng cười châm biếm. “ Ai gia cảm thấy con vì xấu hổ với đại ca của mình nên mới trọng dụng hậu nhân của hắn” .

“ Thái hậu!” Lý Hệ đột nhiên đỏ bừng mặt. Hắn nói vẻ giận dữ: “ Thái hậu có chuyện gì xin cứ nói thẳng, không nên châm chọc khiêu khích như vậy. Nếu như Trẫm có ý đó thì hôm nay sẽ không tới gặp Thái hậu” .

Trương Lương gật đầu nói: “ Xem ra Hoàng thượng dường như đã tỉnh táo lại, đã biết sự việc nghiêm trọng” .

Đột nhiên Trương Lương hạ giọng, âm trầm nhìn chằm chằm vào Lý Hệ nói: “ Đừng quên năm đó chính Hoàng thượng đã giết hắn. Khi hắn sắp chết đã nói gì?”

Lý Hệ thầm kinh hãi trước sắc mặt u ám, trắng bệch của Trương Lương. Hắn thoáng rùng mình. Trong đầu của hắn lại vang lên câu nguyền rủa của đại ca lúc sắp chết: “ Con của ta sẽ báo thù cho ta” .

Chính vì câu nói này Lý Hệ đã đại khai sát giới, giết tất cả con của đại ca để diệt trừ tận gốc, thậm chí kể cả Thái tử phi Thẩm Trân Châu và hơn mười thê nữ cũng không buông tha, tất cả đều bị giết nhưng hắn lại không ngờ.

“ Hoàng thượng không ngờ hắn lại có con riêng ở bên ngoài” Dường như Trương Lương biết tâm trạng của Lý Hệ. Nụ cười của bà ta the thé như cú ăn đêm. “ Hắn đương nhiên biết là tất cả con của mình đều không thoát khỏi kiếp nạn này. Thật ra hắn nói tới Trương Hoán. Đáng tiếc là chúng ta lại không hiểu” .

Tiếng cười the thé của bà ta ngừng lại. Trương Lương ghé sát gương mặt như ác quỷ của mình vào Lý Hệ nói: “ Thế nhưng bây giờ chúng ta vẫn còn cơ hội, phải không?”

Lý Hệ trầm ngâm. Một hồi lâu sau hắn thở dài nói: “ Trong tay hắn có ba ngàn Thiên kỵ doanh, không thể đùa được. Hắn lại khống chế cung Đại Minh. Chỉ hơi sơ sẩy một chút sẽ bị phản kich. Trẫm sợ ném chuột vỡ đồ”.

Đột nhiên Trương Lương cười. Bà ta đã suy nghĩ rất nhiều vấn đề này, tất cả đã tính toán trước, không phải là không làm được mà chỉ sợ Lý Hệ không chịu làm. Trương Lương cười nhạt nói: “ Có một người có thể khống chế được Thiên Kỵ doanh. Chẳng lẽ Hoàng thượng đã quên?”

Lý Hệ thoáng ngẩn người. Ánh mắt của hắn dần dần sáng lên.

Ngay trong lúc trong cung Thái Cực, hai người Hoàng đế và Thái hậu thương lượng cách giải quyết hậu hoạn lưu lại của mười sáu năm trước thì Đông Nội Uyển của Trương Hoán cũng tiếp đón một người khách không mời. Trương Hoán đốt đèn trong phòng rồi tự tay rót một ly trà đưa mời Sở Hành Thuỷ.

“ Nghe nói Sở thế thúc hôm qua mới tới Trường An?”

“ Không nên gọi ta là thế thúc” Sở Hành Thuỷ vung tay lên, quả quyết nói: “ Ta là cậu ruột của cháu. Trong người cháu có chảy dòng máu Sở gia. Cháu không thể phủ nhận sự thật này” .

Trương Hoán vuốt mũi cười nói: “ Trong lòng chúng ta biết là được. Nói ra có vẻ xấu hổ” .

“ Xấu hổ?” Sở Hành Thuỷ cười nhạt nói: “ Cháu là người muốn làm đại sự. Có chuyện gì không dám làm mà không dám nói. Đừng ở trước mặt ta giả bộ đa sầu đa cảm. Nếu cháu nhận ta là cậu của mình. Ta sẽ nói thật với cháu. Nếu cháu không thừa nhận, ta sẽ đi ngay bây giờ, sau này cháu đừng có tìm ta nhờ giúp đỡ” .

“ Nói hay lắm” Đột nhiên Trương Hoán sa sầm mặt. Hắn lạnh lùng nói: “ Ông thực sự tới giúp ta sao? Nếu như ông tới giúp ta, vậy đêm nay ông không được nhắc tới chữ “ Bùi” nào cả” .

Sắc mặt Sở Hành Thuỷ biến đổi mấy lần. Ông ta nhìn chằm chằm vào Trương Hoán một lúc lâu rồi lắc đầu nói: “ Cháu thực sự làm ta rất thất vọng. Ta vốn tưởng cháu là người có thể làm đại sự nhưng không ngờ cháu lại là người ngu dốt không biết lợi dụng cơ hội” .

Sở Hành Thuỷ chậm rãi ngồi xuống. Ông ta chậm rãi ngồi xuống: “ Không sai. Ta nhận sự uỷ thác của Bùi Tuấn tới mượn sức của cháu. Cháu hoàn toàn có thể từ chối nhưng cháu phải biết bây giờ tình cảnh của cháu đang ở trong tình cảnh nguy hiểm tới cỡ nào. Cháu đã biết bệnh của Trương Nhược Hạo rất nghiêm trọng. Nếu ông ta chết, Hà Đông sẽ mất đi một cây trụ, nhất định sẽ xảy ra đại loạn, không ai còn có thể bảo vệ cháu. Có lẽ căn bản là không cần chờ tới lúc đó. Cháu có biết vì sao Hoàng thượng hạ chỉ phủ nhận cháu là con của thái tử Dự không?”

Trương Hoán cười nhạt nói: “ Đơn giản là muốn giết ta thôi” .

“ Không sai!” Sở Hành Thuỷ khẽ gật đầu nói. “ Cháu có thể nhìn ra điều này cũng chứng tỏ cháu là người có con mắt. Dù triều đình không thừa nhận cháu là con của thái tử Dự nhưng trong lòng bọn họ ai cũng biết rõ sự thật. Đây chính là điềm báo trước muốn giết cháu. Nếu như ta đoán không sai. Người sẽ chính thức động thủ với cháu không phải là Thôi Viên mà là Trương Phá Thiên. Cháu đã nghĩ tới chưa?”

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt