Bố Y Quan Đạo

Chương 166: Lại gặp con nhà quan kiêu ngạo



Người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng chợt trợn trừng mắt, lúc này đã không thể nào mở miệng chống đỡ. Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, chụp mũ là chuyện hắn rất am hiểu, huống hồ người đàn ông này trước đó đã rất vô lễ, Trương Thanh Vân hắn tuy đến trường đảng học tập nhưng quan hệ với lãnh đạo vẫn không thay đổi.

Nếu gây ra náo loạn thì Trương Thanh Vân hắn cũng sẽ không quá mức khó khăn mà người đàn ông kia chắc chắn sẽ gặp phải chuyện không may. Trương Thanh Vân biết rất rõ bản tính của loại người này, là loại bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh. Loại này rất vênh váo với người tuyến dưới nhưng thật ra lại rất nhát gan, sợ vướng phải phiền phức.

Sau khi làn người đàn ông đeo kính sợ hãi thì Trương Thanh Vân nhìn sang hai người bên cạnh, là một nam một nữ. Hai người này cũng đang còn rất trẻ, có lẽ bằng tuổi với Trương Thanh Vân. Lúc này hai người bên cạnh người đàn ông đeo kính cũng đang sững sờ, thầm nghĩ lá gan Trương Thanh Vân cũng không nhỏ, một vị cán bộ nông thôn mà dám nói năng lỗ mãng với trưởng khoa như vậy. Chẳng lẽ câu nói "Vùng khỉ ho cò gáy thường sinh ra loại người xảo quyệt" là thật sao?

- Đồng chí, cho hỏi văn phòng của đồng chí Chung Lệ Bình ở đâu? Tôi muốn được gặp chị ấy!

Trương Thanh Vân dùng lời khách khí nói với hai người bên cạnh người đàn ông trung niên.

Hai người này chợt ngẩn ngơ, cả hai dùng ánh mắt cổ quái nhìn Trương Thanh Vân. Người thanh niên phản ứng rất nhanh, hắn lập tức bấm một dãy số rồi che lấy ống nghe, Trương Thanh Vân cũng không nghe thấy người này nói gì, chỉ thấy hắn liên tục gật đầu.

- Trương...Bí thư Trương, mời anh đi bên này, trưởng phòng Chung của chúng tôi có lời mời.

Người thanh niên cúp máy rồi đứng dậy dùng giọng khách khí nói.

"Trưởng phòng Chung sao?"

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt động, trưởng phòng của phòng công tác học viên sao? Nghe giọng điệu trong điện thoại thì hình như tuổi cũng không lớn, không ngờ lại là cán bộ cấp phòng. Người thanh niên dẫn đường, hai người đi lên lầu hai, người này liên tục đảo mắt đánh giá Trương Thanh Vân, có lẽ cũng đang cân nhắc thân phận người này. Những năm nay cán bộ lên học tập luân chuyển công tác cũng hơi nhiều, sao trưởng phòng lại chịu tiếp đãi một học viên bình thường? Chẳng lẽ người này là bà con của trưởng phòng sao?

Khi lên đến lầu hai thì Trương Thanh Vân từ xa đã có thể nhìn thấy có một văn phòng treo biển "Văn phòng trưởng phòng công tác học viên". Người thanh niên tiến lên gõ cửa, bên trong truyền ra âm thanh dễ nghe:

- Vào đi!

Trương Thanh Vân đi vào trong phòng, hắn cảm thấy khá thoải mái. Văn phòng không lớn nhưng chỉ cần thấy không có hạt bụi nào thì biết được chủ nhân văn phòng là người thích sạch sẽ. Lúc này một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đang ngồi trên ghế, người này đang cúi đầu xem xét văn kiện, cũng không nhìn rõ mặt.

Nhưng chỉ cần nhìn qua khí chất thì chắc hẳn là một người đẹp. Nàng có mái tóc dài, đen và bóng loáng, không có bất kỳ một sợi tóc xơ, trên người là một bộ áo lông màu đỏ, thân thể được bọc kín nhưng không lộ vẻ mập mạp, ngược lại còn làm người ta sinh ra cảm giác gọn gàng.

Khoảng vài giây sau người phụ nữ mới ngẩng đầu, ánh mắt Trương Thanh Vân chợt sáng lên, người này đúng là quá đẹp. Vì lúc này là mùa đông nên hai gò má ửng hồng, trên mặt không có nụ cười nhưng có thể tự nhiên sinh ra lực tương tác với người đối diện. Tuy tuổi tác của nàng đã qua thời thanh xuân nhưng lại lộ rõ cảm giác quyến rũ của người trưởng thành, quả thật là một người đẹp có lực sát thương.

- Anh là Trương Thanh Vân phải không? Anh ngồi đi! Tiểu Vương, rót trà!

Chung Lệ Bình tùy ý nói, nàng bỏ bút vào trong ống rất thanh nhã.

Trương Thanh Vân ngồi xuống ghế sa lông, cặp mắt không dám nhìn nhiều sợ thất lễ. Người thanh niên vừa đưa Trương Thanh Vân đến đây lập tức rót trà rồi lui ra khỏi phòng, Chung Lệ Bình lại gọi hắn lại rồi nói:

- Tiểu Vương, gọi trưởng ban Ngũ lên đây!

- Trương Thanh Vân, tôi đã xem qua tư liệu về anh, anh là cán bộ trẻ có năng lực trong huyện Ung Bình! Anh đã có kinh nghiệm công tác ở cơ sở, cũng không lớn tuổi nhưng có nhiều kinh nghiệm.

Khi Tiểu Vương bỏ đi thì Chung Lệ Bình nói, rốt cuộc trên mặt cũng xuất hiện nụ cười.

Trương Thanh Vân vội vàng nói không dám, trên mặt lộ ra một nụ cười rụt rè, hắn cũng không dám nhiều lời.

- Là thế này, đồng chí Trương Thanh Vân, lần này phòng tổ chức của tỉnh ủy đã quyết định gom tất cả cán bộ thanh niên có năng lực trong tỉnh tạo thành một chuyên khoa để bồi dưỡng, thời gian là một năm, ngày mai anh lập tức tham gia "Ban bồi dưỡng" này.

- Sao?

Trương Thanh Vân thiếu chút nữa là kêu thành tiếng, chuyên khoa bồi dưỡng cán bộ à? Sao trước đó mình không nhận được tin, đây là có chuyện gì?

Chung Lệ Bình khẽ giương mày liếc Trương Thanh Vân rồi thầm gật đầu, xem ra trước đây người này cũng không biết tin tức, có thể loại bỏ nghi ngờ đi cửa sau. Nhưng người này vẫn còn trẻ mà được bồi dưỡng như vậy, chẳng lẽ lãnh đạo quan tâm đến hắn? Rõ ràng có chút khó tin.

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới phục hồi tinh thần lại trong kinh ngạc, hắn ngẩng đầu nhìn Chung Lệ Bình, đúng lúc Chung Lệ Bình cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn. Trương Thanh Vân vội vàng tránh mắt, Chung Lệ Bình cũng lập tức ho khan. Lúc này đột nhiên có người gõ cửa, Chung Lệ Bình lớn tiếng nói:

- Mời vào!

Người vào chính là gã đàn ông đeo kính gọng vàng.

- Trưởng phòng Chung, chị tìm tôi sao?

Người đàn ông đeo kiếng vàng đi vào lập tức dùng giọng cung kính nói, cặp mắt hắn liên tục quét về phía Trương Thanh Vân, vẻ mặt rất mất tự nhiên, trong lòng cảm thấy có chút bất ổn.

- Trưởng ban Ngũ, tôi giới thiệu trước, đây chính là đồng chí Trương Thanh Vân!

Chung Lệ Bình nói, sau đó nàng chỉ về phía người đàn ông đeo kính gọng vàng nói với Trương Thanh Vân:

- Đồng chí Thanh Vân, đây chính là trưởng ban Ngũ Học Liệt của phòng công tác học viên chúng tôi, hai người làm quen với nhau đi.

- Chào trưởng ban Ngũ!

Trương Thanh Vân lập tức mở lời chào hỏi, Ngũ Học Liệt lập tức tiến lên phía trước duỗi tay phải, Trương Thanh Vân và Ngũ Học Liệt lập tức bắt tay thật chặt giống như hai đồng chí quen biết lâu năm bây giờ mới gặp lại.

Ngũ Học Liệt là một người rất xảo quyệt, bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện của hắn nào thua kém? Vừa vào cửa hắn đã biết Trương Thanh Vân có chút lai lịch, nếu không trưởng phòng Chung cũng sẽ không khách khí như vậy.

Vì vậy dù xấu hổ Ngũ Học Liệt cũng phải giữ vững tinh thần, bắt buộc phải khách khí chào hỏi người ta mới được, như vậy mới có thể đền bù mối quan hệ sứt mẻ vừa rồi. Nhưng trong lòng hắn cũng có chút hối hận, hắn thầm mắng mình mù mắt, một cán bộ nông thôn được tí tuổi đã là bí thư đảng ủy thị trấn, nếu không có bối cảnh thì sao được như vậy?

- Trưởng ban Ngũ, anh đi sắp xếp ký túc xá cho đồng chí Trương Thanh Vân, ngày mai anh ấy sẽ chính thức tham gia học tập ở ban bồi dưỡng cán bộ trên cấp phòng.

Chung Lệ Bình nói, nàng nhìn thoáng qua Trương Thanh Vân:

- Đồng chí Thanh Vân, ban bồi dưỡng đã sớm vào học tập, anh là người bổ sung nên chương trình học đã kéo dài tương đối nhiều, vì vậy anh phải cố gắng đuổi kịp, hy vọng anh có thể tốt nghiệp với thành tích tốt.

Trương Thanh Vân vội vàng xưng vâng nhưng trong lòng càng thêm kỳ quái, mình lại trở thành một người được xếp lớp bổ sung. Tuy Trương Thanh Vân không biết tính chất của ban bồi dưỡng này là gì nhưng nhạy cảm phát hiện ra đây là cơ hội khó có được, nhưng hắn đang nghi ngờ người nào giúp đỡ mình?

Khi nghe lời giới thiệu của Chung Lệ Bình thì hình như tốt nghiệp ban bồi dưỡng này sẽ được điều đến cơ quan tốt, nếu được tổ chức sắp xếp vào sở thì chắc chắn sẽ là cấp tỉnh. Một cán bộ cấp phòng muốn được điều động là rất khó, chỉ cần nhìn tình hình thì Trương Thanh Vân biết mình được cấp tỉnh điều động, nếu không sao có thể được cơ hội tốt thế này?

Trương Thanh Vân nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ còn Triệu Truyền, vì lãnh đạo huyện Ung Bình hoàn toàn không có năng lực thế này. Hơn nữa lần trước ở khách sạn Lệ Cảnh thì Triệu Truyền đã có nói một câu với ý nghĩ rất sâu, đứng ở huyện Ung Bình thì làm gì có tiền đồ? Ý nghĩa của câu nói đó là ban bồi dưỡng này sao?

Trương Thanh Vân cảm thấy rất nghi ngờ, Ngũ Học Liệt thì cảm thấy rất khó hiểu, không phải cán bộ luân chuyển đào tạo à? Sao lại được tiến vào ban bồi dưỡng? Những học viên trong ban bồi dưỡng lần này có tương lai đưa đến các cơ quan cấp tỉnh, một cán bộ cấp huyện vùng sâu sao có cơ hội này?

Những điều khó hiểu của Ngũ Học Liệt cũng không phải khó giải thích, lúc này ánh mắt của hắn sáng rực lên, trong quan trường chỉ cần có quan hệ là tất cả mọi thứ đều thông thoáng, có chuyện gì mà không thành?

Vì vậy Ngũ Học Liệt dẫn đường cho Trương Thanh Vân với thái độ rất khách khí, những tình cảnh phát sinh trước đó đã sớm bị hắn vứt bỏ sau đầu. Trương Thanh Vân tất nhiên cũng sẽ không thèm so đo với Ngũ Học Liệt, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, mình nên ẫn nhẫn, người ta đã khiêm nhường thì chính hắn cũng không nên vẽ chuyện.

Hiệu trưởng trường đảng chính là trưởng phòng tổ chức Đinh Đức Tòng kiêm nhiệm, phó hiệu trưởng thường vụ Vương Hiền Lễ là người quản lý nhân sự. Cơ cấu trong trường đảng bao gồm ban tổ chức, ban chỉ đạo cơ sở, ban hành chính, ban giáo dục, ban nghiên cứu khoa học...Bên dưới còn có hai phân hiệu.

Ngoài những ban ngành trên còn có rất nhiều phòng giảng dạy, phòng quản lý và tư pháp, phòng quản lý hành chính, phòng lịch sử đảng, phòng lý luận chủ nghĩa xã hội khoa học, phòng triết học. Trong thời gian một năm học tập ở trường đảng, Trương Thanh Vân đều phải học tập những chương trình này, mỗi môn đều phải qua mới có tư cách tốt nghiệp.

- Đồng chí Thanh Vân, đây chính là phòng của anh, đây là chìa khóa, nhớ giữ thật kỹ. Chương trình học cụ thể đã được ghi sẵn trong ký túc xá, ăn cơm thì đến căn tin, vừa rồi tôi đã nói rõ tất cả với anh!

Ngũ Học Liệt dùng giọng khách khí nói.

Trương Thanh Vân nhận chìa khóa, đương nhiên sẽ không tránh khỏi vài lượt cảm tạ. Sau khi Ngũ Học Liệt bỏ đi thì Trương Thanh Vân lên lầu mở phòng, gian phòng này tốt hơn ký túc xá bên Liêu Quốc Phú rất nhiều, bên trong có lắp đặt thiết bị, phòng khách khá lớn, tổng cộng có hai phòng ngủ, một gian đã khóa. Trương Thanh Vân đẩy một gian, một tiếng két vang lên, phòng được mở ra.

Phòng ngủ rất thoải mái, cũng không phải là giường tầng mà là một chiếc giường lớn có đầy đủ chăn nệm. Bên trong có bàn, có máy tính, có tủ quần áo. Trương Thanh Vân nhìn chiếc máy tính, rõ ràng có thể lên mạng thegioitruyen.com.

"Điều kiện rất tốt"

Trương Thanh Vân thầm nghĩ trong lòng, hắn đơn giản thu dọn gian phòng sau đó đi sang bên khu ký túc xá Liêu Quốc Phú thu dọn hành lý. Hắn mua vài vật dụng hằng ngày, ăn cơm, tắm rửa, sau khi bận rộn một lúc lâu thì đến tối vẫn chưa có người đến nhận phòng.

Trương Thanh Vân thầm nghĩ có lẽ phòng này chỉ có một mình hắn, hắn nằm trên giường, tuy đường xa mệt mỏi nhưng dù sao cũng rất khó ngủ, trong lòng cũng không biết có chuyện gì xảy ra.

Ban ngày Trương Thanh Vân đã gọi điện đến phòng tổ chức huyện ủy, bọn họ rõ ràng cũng không biết chuyện, điều này có thể làm người ta cảm thấy rất khó hiểu. Lẽ ra dưới tình huống này thì trường đảng phải thông báo cho phòng tổ chức huyện ủy, nếu như vậy hắn cũng có thể nghĩ rằng vấn đề liên quan đến lãnh đạo.

Trương Thanh Vân nghĩ đến tương lai chính mình sẽ được thuyên chuyển công tác mà cảm thấy hưng phấn, nhưng khoảnh khắc sau hắn lại nghĩ đến Cảnh Sương, vì vậy mà những hưng phấn trong lòng đều tan thành mây khói.

Trương Thanh Vân lấy điện thoại ra gọi cho Cảnh Sương, nhưng rõ ràng nàng đã tắt máy, hắn uể oải vứt điện thoại lên giường. Cảnh Sương à, Cảnh Sương à, em đang ở đâu? Không có bất kỳ tin tức gì để liên lạc sao?

Vài ngày sau Trương Thanh Vân dần thích ứng với tiết tấu sinh hoạt trong trường đảng. Sáng sớm thức dậy nếu có tiết học thì lên lớp, nếu không thì về phòng lên mạng tìm tài liệu. Vì là người của hai thế giới khác nhau nên Trương Thanh Vân rất quý trọng cơ hội học tập, vì vậy cũng học tập rất chân thành. Thật ra học tập trong trường đảng cũng không giống như bên ngoài, nhưng Trương Thanh Vân cũng cảm giác được trình độ của các giáo viên khá cao, quả thật có thể học hỏi được thêm nhiều thứ.

Đặc biệt là những tiết học hành chính và kinh tế học, Trương Thanh Vân nghe giảng cảm thấy những gì thu hoạch được khá tốt. Hắn cũng không khỏi cảm thán chế độ của trường đảng quá tốt, cán bộ có nhiều kinh nghiệm và có năng lực đều trở thành giáo viên. Trong quá trình học tập thì Trương Thanh Vân cũng không quên trao đổi với những bạn học khác. Hắn cẩn thận quan sát các bạn học xung quanh, chính hắn rõ ràng có chút lạc loài. Tất cả những người cùng ban bồi dưỡng đều là cán bộ cơ quan cấp tỉnh, có nghiều người là phó phòng hoặc cao hơn, hơn nữa tuổi cũng không lớn, những người này cơ bản đều có thể đứng thẳng người.

Rất nhiều học viên cảm thấy hứng thú vì được xếp vào ban bồi dưỡng này, thứ nhất là tất cả đều là cán bộ trẻ tuổi, thứ hai là mọi người đều biết đây là ban gì? Có thể được sắp xếp vào đây chắc chắn phải có quan hệ.

Tất nhiên những học viên trong trường đảng đều khác hẳn sinh viên các trường khác, cơ bản đều là những cán bộ có kinh nghiệm, mọi người nói chuyện và quan hệ với nhau rất có kỹ xảo, hơn nữa có rất nhiều vấn đề giữ kín trong lòng. Trương Thanh Vân tất nhiên cũng không nói mình đến từ huyện Ung Bình.

Sau khi mọi người học xong cũng rất ít khi trao đổi về vấn đề học tập, cơ bản đều tự mình lo lấy chuyện của mình. Trương Thanh Vân học tập ở trường đảng được vài ngày thì biết được có rất nhiều người đến từ tỉnh ủy, từ cơ quan ban ngành trong tỉnh, cũng có người đến từ thành phố Vũ Đức. Một người học viên tên là Đàm Chí Phong đến từ văn phòng thị ủy thành phố Vũ Đức, cấp độ của người này hơi thấp nhưng chỉ cần xem xét độ tuổi và cách ăn nói thì rõ ràng người này chỉ hơn Trương Thanh Vân chứ không thấp.

Vì hai người cùng ở trong khu ký túc xá, hơn nữa còn cùng tầng nên cũng thường xuyên qua lại. Đàm Chí Phong là người không lộ tài năng nhưng cực kỳ khôn khéo, rõ ràng rất hòa hợp với đạo làm quan. Bình thường Đàm Chí Phong cũng rất hòa đồng, sau khi học xong thì Trương Thanh Vân và Đàm Chí Phong cũng thường nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Thông qua quan sát thì Trương Thanh Vân phát hiện ra mọi người rõ ràng chia ra làm hai vòng luẩn quẩn, một nhóm người xuất thân thành phố, sau khi tan học đều lái xe về nhà. Những người này đều là cán bộ cơ quan tỉnh hoặc thành phố Thành Đô phái đến.

Nhóm người còn lại thì ở trong ký túc xá, trong khu ký túc xá Trương Thanh Vân ở có rất nhiều bạn học, những người này đều là cán bộ từ tuyến dưới.

Tỉnh Giang Nam có tám thành phố, mỗi thành phố đều có vài người được cử vào học tập trong ban bồi dưỡng này.

Người giữa hai vòng luẩn quẩn rõ ràng có giới hạn với nhau, cơ bản rất ít khi cùng trao đổi, trong lúc vô tình tất cả mọi người đều chấp nhận tình cảnh này, Trương Thanh Vân không thấy mấy người phá vỡ tình cảnh này. Nếu nghĩ lại cũng không quá khó hiểu, quan trường chính là một vòng tròn danh lợi, trong vòng tròn này người ta chỉ cảm thấy hứng thú với những kẻ có lợi cho mình. Những người không có tác dụng thì chẳng ai muốn lãng phí thời gian.

Tất nhiên hai vòng luẩn quẩn này cũng không liên quan gì đến Trương Thanh Vân, vì vậy mà bình thường Trương Thanh Vân nghe nhiều nói ít. Hắn cảm thấy trường đảng cũng không phải địa phương tốt đối với con người, người nơi này phần lớn đều khoác mặt nạ, những câu trao đổi phần lớn đều là nghi ngờ về chi tiết của người khác, không phải là nơi tìm một người bạn tốt, Trương Thanh Vân biết mình cũng không có tư cách này.

Trương Thanh Vân ăn xong bữa cơm trưa, vì chiều không phải lên lớp nên hắn chuẩn bị về ký túc xá lên mạng tìm tin tức.

Khi Trương Thanh Vân mở cửa thì cảm thấy gian phòng có chút lộn xộn, hắn không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ trong trường đảng cũng có trộm? Hắn đang muốn về phòng ngủ của mình xem có mất gì đó không thì thấy gian phòng trước nay vẫn khóa lại mở ra, bên trong có một người thanh niên đi ra ngoài. Tuổi tác của người này cũng không kém Trương Thanh Vân, dù rất tùy tiện nhưng tóc cắt ngắn, rất ngắn, ngoài vẻ mặt có chút tái nhợt nhìn không được khỏe mạnh thì cơ bản khá đẹp trai.

- Chào anh!

Trương Thanh Vân là người mở miệng đầu tiên.

Người thanh niên đột nhiên kinh ngạc, hắn dựng mày nói:

- Anh là ai? Sao anh lại có chìa khóa phòng này?

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn nghe thấy trong lời nói của đối phương có ý đối địch vì vậy phải vội vàng giải thích chính mình là người của phòng này.

Người thanh niên nhíu mày rồi lầm bầm nói:

- Ngũ Học Liệt này cũng thật là, đã nói là tôi thích ở một phòng, không ngờ còn nhét thêm người.

Người này nói xong thì không thèm để ý đến Trương Thanh Vân, hắn tự mình ngồi xuống ghế sa lông rồi nghe điện thoại. Trương Thanh Vân khẽ liếc mắt, Nokia màn hình màu và có cả máy ảnh, đây là loại điện thoại có giá khá cao và rất xa hoa vào thời điểm hiện tại, rõ ràng người thanh niên này có địa vị.

Trương Thanh Vân thấy người ta không để ý đến mình thì chỉ biết nở nụ cười ngượng ngùng rồi mở cửa phòng chính mình khởi động máy tính lên mạng thegioitruyen.com. Trong lòng hắn cũng có chút nghi hoặc, người thanh niên này không giống quan chức, lời nói và cử chỉ quá bộc trực, nhưng sao lại ở cùng phòng ký túc xá với hắn?

- Này, anh kia, anh ngồi trong phòng không cảm thấy buồn à? Ra ngoài đi dạo thôi, tôi với anh nói chuyện chút cho vui.

Khi Trương Thanh Vân đang tìm thêm tài liệu thì ngoài cửa vang lên giọng nói của người cùng phòng, tùy tiện, đơn giản và khá lớn.

Trương Thanh Vân khẽ cau mày, hắn đứng dậy mở cửa, người bạn cùng phòng đang đứng trong phòng khách, hắn chỉ xuống ghế sa lông nói:

- Ngồi đi!

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, chỉ cần nhìn bộ dạng là biết anh bạn cùng phòng muốn coi chính mình là chủ, đã quên mất Trương Thanh Vân hắn là thành viên trong đây. Nhưng Trương Thanh Vân cũng cố nén giận nói:

- Có chuyện gì không?

- Nói anh ngồi thì cứ ngồi, phiền phức nhất chính là đám cán bộ tinh anh các anh, suốt ngày cứ nghiêm mặt, không thấy buồn sao? Anh xem lại anh đi, tuổi không lớn...

Người thanh niên cau mày, hắn nói được một nửa thì chợt khựng lại rồi chuyển giọng điệu nói: Nguồn tại http://Truyện FULL

- À, xem ra tôi và anh cũng không kém nhau bao nhiêu tuổi, anh đang công tác ở đơn vị nào?

Trương Thanh Vân cảm thấy khá khó chịu nhưng cũng phải nín cười. Một câu nói của anh bạn cùng phòng đã nói toạc ra tình cảnh của tất cả cán bộ trong trường đảng, không phải vẻ mặt người nào cũng như vậy sao?

- À, tôi cũng đang muốn hỏi anh, anh là người của đơn vị nào? Là cục công an phải không? Chắc chắn không phải công an thì cũng là cảnh sát.

Trương Thanh Vân cố gắng nhịn cười nói.

- Sao?

Tên thanh niên nhíu mày nói:

- Không ngờ cũng tinh mắt, tôi là người cục công an Thành Đô, này, sao thế? Mới nói vài câu mà đã giận à? Tôi là Vi Cường, là người của cục công an Thành Đô, anh cũng nên giới thiệu chút chứ?

"Con nhà quan."

Trương Thanh Vân thầm nghĩ, chỉ cần nhìn bộ dạng cậu ấm của Vi Cường là biết ngay. Xem ra cha Vi Cường cũng biết rõ con mình, nếu người này mà xếp trong cục công an thì chắc chắn sẽ loạn. Nếu đứng trong cục công an mà có tính cách như Vi Cường thì dù là con của lãnh đạo trung ương cũng sẽ bị nghiền nát xương.

- Trương Thanh Vân, là học viên của ban bồi dưỡng cán bộ trên cấp phòng của trường đảng!

Trương Thanh Vân nói, đối mặt với một người như Vi Cường thì hắn cũng không muốn nói chính mình là bí thư đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn được.