Hổ Lang Chi Sư

Chương 132: Tra tấn



Phủ Yến vương.

Mông Khác vừa nhận được tin tức do Sử Di Viễn dùng bồ câu đưa tới, lập tức cho gọi quân sư tâm phúc Kế Vô Mưu đến phủ nghị sự, sau khi Kế Vô Mưu xem thư xong lập tức sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng hẳn lên. Trong thư Sử Di Viễn tóm tắt sơ lược tình hình của hành tỉnh Tây Bộ, tất cả đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đã rút lui, thế nhưng ba phủ phía Nam của hành tỉnh Tây Bộ chìm trong biển máu!

Mông Khác cau mày đi tới đi lui trong thư phòng vài bước, đột nhiên dừng lại hỏi:

- Ngươi thấy chuyện này thế nào?

Kế Vô Mưu trầm ngâm một lát, trả lời:

- Lần này Tư Đồ Duệ có hành động trái với lẽ thường là cướp bóc ba phủ phía Nam Tam Giang, Hà Đông và Hà Nam của hành tỉnh Tây Bộ, ty chức cho rằng chuyện này rất đáng để cân nhắc. Tư Đồ Duệ làm như vậy nhất định là vì muốn cướp bóc tiền bạc và lương thực, còn mục đích cướp bóc tiền bạc và lương thực thì có hai khả năng.

Mông Khác hỏi:

- Hai khả năng gì?

Kế Vô Mưu nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

- Khả năng thứ nhất, Tư Đồ Duệ chỉ đơn thuần muốn phát tiết oán hận trong lòng, dù sao thì cuộc Đông chinh của hắn đã hoàn toàn thất bại. Thế nhưng ty chức cho rằng khả năng này cực kỳ nhỏ bé, Tư Đồ Duệ dù sao cũng là một viên tướng tài giỏi thân trải trăm trận, chuyện hành động theo tình cảm gần như là không có, như vậy cũng chỉ còn lại một khả năng.

Mông Khác lại nói:

- Nói tiếp đi!

Kế Vô Mưu lại nói:

- Khả năng thứ hai có thể là Tư Đồ Duệ đã đoán trước được đế quốc sắp sửa ồ ạt phản kích, cho nên sớm tiến hành chuẩn bị trước. Chuyện cướp bóc ba phủ phía Nam Tam Giang, Hà Đông và Hà Nam chính là một phần của công tác chuẩn bị trước, đáng tiếc là Nhị điện hạ và Di Viễn tiên sinh vì quá cẩn thận nên đã để cho Tư Đồ Duệ được như ý.

Mông Khác không nói gì thêm, chỉ là sắc mặt ngày càng trở nên ngưng trọng.

Kế Vô Mưu lại nói tiếp:

- Hành tỉnh Tây Bộ là một hành tỉnh có sản lượng lương thực rất lớn của đế quốc, ba phủ phía Nam càng đặc biệt dồi dào. Sau khi đại quân của đế quốc Minh Nguyệt xâm lấn, phần lớn quý tộc ở hai phủ Hà nam và Tam Giang chưa kịp rút lui, cho nên số lượng tiền bạc và lương thực còn lại ở đó rất là đáng kể. Tư Đồ Duệ và đại quân của đế quốc Minh Nguyệt có được số tiền bạc và lương thực này, e rằng có thể chịu đựng được thêm một thời gian nữa!

Mông Khác nghiêm giọng hỏi:

- Ngươi nói là đế quốc Minh Nguyệt sẽ kiên trì kéo dài thời gian?

- Đúng vậy!

Kế Vô Mưu nói với giọng vô cùng khẳng định:

- Nếu như không có khoản tiền bạc và lương thực kia, đại quân của đế quốc Minh Nguyệt nhiều nhất chỉ có thể kiên trì được sáu tháng sẽ không còn chịu nổi. Thế nhưng có được khoản tiền bạc và lương thực kia, đại quân của đế quốc Minh Nguyệt có thể kiên trì tới một năm. Dĩ nhiên, nếu như Vương gia liên lạc với đế quốc Tinh Hà cùng xuất binh một lượt, quân của đế quốc Minh Nguyệt vẫn không thể chịu đựng quá sáu tháng.

Mông Khác lắc đầu:

- Chuyện đế quốc Tinh Hà xuất binh không cần nghĩ tới nữa, chuyện này không có khả năng.

Kế Vô Mưu gật đầu, ra vẻ đó là chuyện đương nhiên, trên thực tế hắn và Mông Khác đều đang lo lắng đế quốc Tinh Hà sẽ theo phe đế quốc Minh Nguyệt. Bởi vì cho tới nay ba đại đế quốc Quang Huy, Minh Nguyệt, Tinh Hà đều áp chế lẫn nhau, nếu có một trong ba đế quốc thực lực trở nên vô cùng mạnh mẽ, hai đế quốc kia lập tức sẽ liên thủ với nhau ra tay áp chế.

Trước khi xảy ra loạn Thất Vương, quốc lực và quân lực của đế quốc Minh Nguyệt rõ ràng mạnh hơn đế quốc Quang Huy và đế quốc Tinh Hà, trước tình thế cấp bách ấy, đế quốc Tinh Hà bất đắc dĩ phải kết minh cùng đế quốc Quang Huy. Hiện tại tình thế đã đổi khác, đế quốc Minh Nguyệt sau khi trải qua loạn Thất Vương quốc lực đã bị tổn hao rất lớn, lần Đông chinh này của Tư Đồ Duệ lại kết thúc thất bại, quốc lực và quân lực của đế quốc Minh Nguyệt đã suy yếu nghiêm trọng.

Rất nhiều dấu hiệu cho thấy, lập trường cùa đế quốc Tinh Hà đang dần dần trở nên mập mờ, liên kết đồng minh của hai đế quốc cũng không còn tình trạng không gì phá nổi.

Mông Khác suy nghĩ liên tục, lại hỏi:

- Vô Mưu, đế quốc có khả năng động viên thêm quân đội Tây chinh hay không? Hiện tại xem ra phái binh lực năm quân đoàn Tây chinh vẫn hơi mỏng manh.

Kế Vô Mưu lắc đầu, nghiêm nghị nói:

- Vương gia, quân đoàn Nam Phương phải ở lại biên giới phía Nam chấn nhiếp đám tiểu nhân quấy phá ở đó, quân đoàn Đông Nam cũng không thể dễ dàng điều động. Tuy rằng mười năm gần đây bên Tử Vong Đại Sa Mạc không có động tĩnh gì, ai dám nói chính xác bọn dị giáo đồ sẽ đánh tới lúc nào?

-…Ngoài ra quân đoàn Đông Bộ và quân đoàn Đông Bắc âm thầm điều động đến hành tỉnh Bắc Phương là sự an bài đã định, đây là sắp xếp tất yếu nhằm vào đế quốc Tinh Hà. Hai quân đoàn ấy tuyệt đối không thể động tới, ngoài bốn quân đoàn ấy, và năm quân đoàn đã định Tây chinh, cũng chỉ còn lại quân đoàn cấm vệ ở lại bảo vệ đế đô mà thôi!

- Vậy điều thêm bốn sư đoàn trong quân đoàn cấm vệ tham dự Tây chinh!

Mông Khác cắn răng, nói với vẻ ngưng trọng:

- Một trận này là quan hệ đến vận nước, cho dù không thể tiêu diệt đế quốc Minh Nguyệt, cũng nhất định phải đánh cho bọn chúng phải van xin mới thôi!

Kế Vô Mưu cung kính đáp:

- Vương gia anh minh!

Hai người còn đang nghị sự, bên ngoài thư phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Mông Khác lắng nghe biết ngay là tiếng chân của Mông Nghiên, liền nói với Kế Vô Mưu:

- Là Nghiên nhi đã về.

Kế Vô Mưu ôm quyền thi lễ với Mông Khác:

- Vậy ty chức xin được cáo lui trước.

Vừa lúc Mông Nghiên đi vào, Kế Vô Mưu liền thi lễ với nàng rồi cáo từ mà đi.

Mông Khác cười hỏi Mông Nghiên:

- Thế nào, đi săn bắn trên Thiên Đãng sơn có vui không?

Mông Nghiên nổi giận:

- Vui gì mà vui, Nghiên nhi thiếu chút nữa không về được, thiếu chút nữa không thể gặp lại hoàng thúc!

- Ặc…

Mông Khác nghe vậy giật mình kinh hãi, vội hỏi:

- Nghiên nhi ngươi từ từ nói, chuyện này là như thế nào?

Lúc này Mông Nghiên mới đem tất cả những tao ngộ trong Thiên Đãng sơn trước sau kể hết một lần, Mông Khác nghe xong nổi giận đến mức sắc mặt xanh lè, một quyền hung hăng nện mạnh lên bàn, giọng buồn bực quát lên:

- Là kẻ nào ăn gan hùm tim gấu như thế, dám hạ thủ với công chúa Hoàng gia!? Hừ, một khi tra ra hung thủ phía sau, bản vương không thể dung tha!

Mông Nghiên le lưỡi, nũng nịu nói:

- Thế nhưng may mắn là có tướng quân Mạnh Hổ ở đó.

- Ừ!

Mông Khác nặng nề gật đầu:

- Chuyện này phải muôn lần cảm tạ tướng quân Mạnh Hổ, như vầy đi, tối nay hoàng thúc sẽ mở một tiệc rượu ở vương phủ, để tỏ lòng cảm tạ tướng quân Mạnh Hổ ngay mặt hắn.

Mông Nghiên khẽ dạ, không biết nhớ ra chuyện gì đột nhiên mặt đỏ bừng lên.

Tâm tư Mông Khác lại chuyển về vấn đề Mông Nghiên bị hành thích, lại hỏi:

- Đúng rồi, không phải ngươi nói bắt được một tên còn sống sao? Vậy tên còn sống ấy hiện ở đâu?

Mông Nghiên nói:

- Phỏng chừng Mạnh Hổ đã mang đến chỗ đóng quân của quân đoàn cận vệ.

Mông Khác nói:

- Việc này bản vương nhất định phải đích thân hỏi qua, muốn làm phản hay sao, dám động thủ với Hoàng gia!

Mông Nghiên đột nhiên nói:

- Hoàng thúc, có khi nào là tên kia nghe phong thanh gì đó, cho nên phái người hành thích hay không?

Mông Khác lắc đầu:

- Không thể nào, nếu như kẻ đứng sau sai khiến là hắn thì chỉ giết Mạnh Hổ mà thôi, vì sao lại hạ thủ với cả ngươi?

Mông Nghiên gật đầu:

- Vậy cũng đúng, rốt cục là ai làm chuyện này?

Mông Khác chưa nói gì thêm, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm lạnh lẽo. Mặc dù hắn nói với Mông Nghiên rằng không thể nào là người ấy, cũng tin rằng người ấy sẽ không hạ thủ với Mông Nghiên, nhưng người bên cạnh người ấy thì rất là khó nói! Còn về người ấy mà nãy giờ Mông Khác và Mông Nghiên nói với nhau, dĩ nhiên là Đại hoàng tử của đế quốc Tinh Hà, cũng là giáo sư võ học của học viện quân sự Hoàng gia Tần Trường Vệ.

--------------

Nơi ở của Tần Trường Vệ.

Cổ Vô Đạo thần sắc vội vã đi vào hậu viện, nói với Tần Trường Vệ lúc ấy đang luyện kiếm:

- Điện hạ, đã xảy ra chuyện!

Tần Trường Vệ thu kiếm vào vỏ, tiếp nhận khăn từ tay thị nữ lau lau mồ hôi trán, lúc này mới hỏi:

- Tiên sinh, xảy ra chuyện gì?

Cổ Vô Đạo vội kêu lên:

- Mạnh Hổ và Trưởng công chúa đã trở về!

- Ngươi nói cái gì?!

Tần Trường Vệ nghe vậy sắc mặt đại biến, run giọng nói:

- Mạnh Hổ trở về? Chuyện này sao có thể như vậy được!

- Đúng vậy, ty chức cũng nghĩ là không có khả năng!

Cổ Vô Đạo xoè hai tay ra, mặt lộ vẻ không thể tin được:

- Nhưng sự thật chính là như vậy, Mạnh Hổ không mất một sợi tóc bình yên trở về, mà không có tin tức gì của tứ đại hộ vệ!

- Tiên sinh nói là tứ đại hộ vệ thất thủ rồi sao? Chẳng những không giết được Mạnh Hổ ngược lại còn bị Mạnh Hổ giết chết?

Tần Trường Vệ lắc đầu quầy quậy:

- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, tứ đại hộ vệ liên thủ hợp kích, đương thời ai có thể ngăn cản? Cho dù Mạnh Hổ hắn có bản lĩnh thông thiên triệt địa cũng không thể nào tránh được kiếp nạn này!

- Điện hạ!

Cổ Vô Đạo vội la lên:

- Chúng ta dù không muốn tin cũng phải chấp nhận đây là sự thật, tứ đại hộ vệ e rằng đã lành ít dữ nhiều! Mông Khác và Mạnh Hổ tuyệt đối sẽ không chịu để yên, một khi tra rõ nguyên nhân dù cho có lý cũng không nói được. Cho nên điện hạ phải lập tức rời khỏi Lạc Kinh, dùng khoái mã trở về đế đô Phong Tuyết.

- Bậy bạ!

Tần Trường Vệ phản đối:

- Mạnh Hổ bị ám sát, không chịu bỏ qua đó là nhất định, nhưng việc này có quan hệ gì với Mông Khác? Còn Mạnh Hổ, hắn có chứng cứ sao? Tiểu vương cũng không xem hắn ra gì, huống chi ngày mai là thi đấu chiến xa, không cần biết thế nào, tiểu vương cũng phải thắng trận thi đấu ngày mai!

Cổ Vô Đạo chỉ có thể cười khổ, chuyện hành thích Mông Nghiên là do hắn tự ý ra lệnh sau lưng Tần Trường Vệ, việc này hắn cũng không dám để Tần Trường Vệ biết, bằng không Tần Trường Vệ nhất định lột da hắn chứ chẳng chơi!

--------------

Vệ bảo phía Đông thành, nơi đóng quân của quân đoàn cận vệ.

Trong doanh phòng đơn sơ, tên thích khách cuối cùng đã bị lột trần như nhộng, bị treo ngược lên xà nhà. Trương Hưng Bá tay cầm một thanh sắt đã được nung đỏ rực đứng trước mặt tên thích khách, trừng mắt nhìn hắn chằm chằm rồi quát to:

- Lão tử hỏi ngươi một câu nữa, kẻ sai khiến sau lưng ngươi là ai? Nếu bằng lòng trả lời thì gật đầu một cái, khỏi phải chịu sự đau khổ về xác thịt!

Tên thích khách không hề phản ứng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Trương Hưng Bá.

Trương Hưng Bá bực mình hừ một tiếng, trực tiếp cầm thanh sắt đang cháy đỏ trong tay hung hăng đâm thẳng vào hậu môn tên thích khách. Chỉ nghe xèo một tiếng vang lên, một làn khói xanh từ hậu môn tên thích khách bốc ra, trong không khí nhanh chóng tràn ngập một mùi thối hỗn hợp của da thịt bị đốt cháy và phân bị nóng khô, làm cho người ngửi thấy phải buồn nôn.

Da mặt của tên thích khách khẽ giật hai cái, hai mắt trợn ngược rồi lập tức hôn mê. Hoàng Đảm đứng bên cạnh liền múc một thùng nước lạnh đổ ập lên người hắn, tên thích khách bị nước tạt vào người làm cho mát lạnh rùng mình một cái, từ trong hôn mê bừng tỉnh lại, sau đó da mặt lại giật giật vài cái rồi tiếp tục ngất đi.

Hoàng Đảm lại tiếp tục tạt nước, trải qua vài lần như vậy, thanh sắt cắm vào hậu môn tên thích khách đã không còn nóng đỏ như trước.

Trương Hưng Bá rút thanh sắt từ hậu môn tên thích khách ra, quay lại gãi đầu cười khổ với Mạnh Hổ, tên thích khách này có ý chí vô cùng ương ngạnh, Trương Hưng Bá đã giở hết tất cả ngón nghề nhưng vẫn hoàn toàn bế tắc. Mạnh Hổ đứng cách đó không xa đưa tay lên làm động tác cắt ngang đầy lãnh khốc, ý bảo Trương Hưng Bá có thể xuống tay. Tên thích khách này ương ngạnh như vậy, nếu tiếp tục tra tấn cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Trương Hưng Bá cười gằn một tiếng, bước tới hai bước chộp vào đầu tên thích khách vặn nhẹ một cái, chỉ nghe rắc một tiếng, tên thích khách đã bị vặn gãy cổ.