Zuckerberg Identity

Chương 3



Eduardo như mọi khi, thuận tay mở hòm thư, xem có mail nào mới không.

Nhưng khi nhìn trên màn thông báo thư mới, liền giật mình – cơ hồ nửa màn hình bị cái mặt Mark Zuckerberg chiếm lấy, làn da tái nhợt, cằm nhọn nhọn, còn có mái tóc xoăn hỗn độn… Eduardo thiếu chút nữa giống anh béo trên clip hài, một đấm vỡ toang màn hình.

Eduardo sau mấy giây mới kịp phản ứng, cậu vừa thấy bên dưới ảnh chụp là một khung, bên trong viết “Này, biết tôi là ai không?”

“WTH…?” (what the hell => cái đéo gì đây?) Eduardo định đem ảnh xóa đi, nhưng thực tế dù cậu có làm thế nào cũng không thể khiến cái ảnh biến mất khỏi hòm thư của mình. Hình ảnh cùng khung trôi trên màn hình, không ảnh hưởng đến cậu làm việc khác, nhưng lại chiếm cứ màn hình.

Eduardo nghĩ không ra những người biết về hòm thư này, ai lại làm ra chuyện như thế. Cậu mất ba mươi giây để nghĩ, nếu không phải là tên hacker nào giết thời gian, như vậy chỉ có Mark biết cậu có hòm thư này cũng như có bản lĩnh mà hack vào. Nhưng Eduardo lại dùng ba giây để nhận định, đây càng dễ là do tên hacker nào đó muốn chế giễu mình, tuy rằng… Tuy rằng Mark chính là cái loại vô lại có thể làm ra chuyện này, nhưng Mark không có rảnh vậy. Huống hồ sau vụ kiện ấy, thật lâu đã không gặp, Eduardo che toàn bộ thông tin về Mark, cậu nghĩ Mark cũng làm tương tự.

Tên hacker đáng ghét….

Nhìn theo Eduardo, dòng chữ “Này, biết tôi là ai không?” kia dần thay đổi, tạo thành “I’m CEO, bitch.”

Cực kỳ châm biếm, cực kỳ phá khẩu vị.

Eduardo thử xê dịch, sau đó cậu lại phát hiện hóa ra có thể gõ vào khung.

Cho dù là tên hacker vô duyên nào đó…. Trong đầu Eduardo hiện lên rất nhiều hình ảnh, cuối cùng cậu hung hăng gõ vào khung bảy chữ cái viết hoa: ASSHOLE.

*

Poe: “Má ơi, tôi biết từ này nha, asshole.”

Mark mặt không chút thay đổi nói: “Cậu không phải dốt tiếng Anh lắm sao.”

“Ngoại trừ loại từ này.” Poe phi thường hưng phấn nói: “Tóc xoăn, sao lại thế này, Eduardo này vì sao lại chửi thế, chẳng lẽ đây là bạn gái cũ của anh à.”

Mark đẩy nó ra, “Cậu không thấy đây là tên con trai à.”

“Không biết” Poe hợp tình hợp lý nói: “Tôi đến mặt các anh còn không phân biệt nổi, huống chi là tên.”

Sau đó Poe còn nói gì đó mà Mark không có chú ý, gã nhìn chằm chằm chữ “ASSHOLE” kia một lúc lâu, cắt đi, đưa vào nội dung mới: cho nên… Cậu thật sự biết tôi.

Lúc này E.S không có trả lời gã – Trên thực tế nếu biết đúng là Mark, E nói không chừng cũng sẽ không đáp lại.

Mark vừa ăn ăn vừa gõ máy tính, gã phát hiện E.S đang đọc mail của mình, nhưng không có để ý đến dòng hội thoại của gã, điều này làm gã có chút không vui.

“Nhưng trước mắt cậu ta là đầu mối duy nhất…” Cho nên Mark sau khi ăn xong, lại mượn di động, lại chụp ảnh, lại đưa vào hòm thư của E.S, viết ra một dòng mới: Đang ăn à? Có thể nói chuyện với tôi không?

Nhưng E.S không có để ý gã.

Mark bắt đầu có chút nôn nóng, nhưng E.S buổi tối lại offline.

Ngày mai cậu ấy có đáp lại mình không? Mark mang theo nghi vấn này, trên bàn phím lạch cạch lạch cạch, đem chương trình kia sửa một chút, cả một tối, cậu không ngừng sửa.

*

Ngày hôm sau, khi Eduardo mở hòm thư liền choáng váng.

“Trời ạ…” Cái khung vốn chỉ trôi trên màn hình, giờ biến thành nhiều khung ảnh nhỏ, tán loạn tự do trên màn hình, như là mấy trang web lừa đảo vụng về, chính là hình ảnh tất cả đều của Mark với các góc độ khác nhau, biểu tình y hệt – cái mặt không chút cảm xúc, quả thực có thể đem người ta đến điên.

Có mấy dòng ngắn, chính là “Vì cái gì cậu không để ý đến tôi?”, “Nói chuyện với tôi đi” “Chỗ tôi sắp mưa rồi” “Chỉ cần cậu gõ vào khung, chúng nó sẽ dừng” “Hòm thư của cậu thật đơn điệu, tôi giúp cậu đổi một chút” vân vân….

Mình sẽ không thỏa hiệp!

Eduardo phẫn nộ gọi cho một người bạn thông thạo về máy tính, từ xa giúp cậu chỉnh.

Người bạn kia cố nén cười thử một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ nói với cậu: “Người này kỹ thuật cao hơn tôi, tôi không có cách nào giúp cậu xóa hết đống ảnh đó, cần tôi liên hệ đồng nghiệp của tôi không?”

“Không cần, cảm ơn anh.” Eduardo từ chối, mặt cậu đã nóng hết lên rồi, đây là người giỏi nhất về website mà cậu có thể tin tưởng, đống ảnh Mark này khiến cậu dù đối mặt bạn cũng đã hết sức khó xử, huống chi còn bảo đưa máy tính cho người lạ xem. Mặt khác… cậu cũng bắt đầu hoài nghi liệu đối phương có thật là Mark, nếu thật là Mark, Eduardo không nghĩ có người bạn nào đủ khả năng đấu với Mark.

Nhưng mà nếu thật sự là Mark kia, vậy tên giàu sụ ấy hẳn bị thần kinh rồi mới đi phá hòm thư thế này, FACEBOOK hẳn tra tấn gã đến điên rồi hay gã nhàn đến nỗi muốn phá rối? Như vậy mình cầm thật nhiều tiền của hắn là lựa chọn đúng nhỉ.

Nhìn gương mặt không chút đổi thay của Mark đang tung tăng trên màn hình, quả thật tra tấn đôi mắt mà, Eduardo cảm giác mình có lẽ mù rồi – vì sao trước kia cậu có thể thấy bộ dạng Mark không tồi?

*

Eduardo đã một ngày không mở hòm thư.

Hôm sau, tức là ngày thứ ba cậu không truy cập, Eduardo mở máy tính rồi mở tập tin, lần này đến đống tập tin của cậu cũng đã rơi vào tay giặc, Mark này là coi máy tính của cậu như cái vườn hoa sau nhà sao?

Cái mặt của Mark trên màn hình không ngừng phóng to, phóng to, lại phóng to, rồi lại trở lại kích cỡ ban đầu, cứ tuần hoàn như thế, còn có một câu: tên tôi là gì?

Eduardo bắt đầu hối hận, cậu đáng lẽ chỉ nên giữ chiến trường ở trong phạm vi hòm thư.

Ngồi suy nghĩ cẩn thận lại, Eduardo xác định đối phương chính là Mark, đống ảnh chụp kỳ thật cũng chứng minh điều này rồi.

Vì thế Eduardo rốt cuộc đáp lại Mark: tôi đã nói rồi, anh là ASSHOLE.

Vừa trả lời, hình ảnh quả nhiên theo như lời Mark nói, đình chỉ toàn bộ chỗ hiệu ứng ghê tởm kia.

Mark lại nhanh chóng trả lời, lúc E.S không chú ý gã, gã nôn nóng vô cùng, nếu không cũng sẽ chẳng làm ra cái trò hiệu ứng ảnh này, gã lúc nào cũng túc trực ở hòm thư của E.S, hiện tại rốt cục thấy E.S đáp lại, trong vòng ba giây liền gõ lên nội dung mới: vì cái gì.

Gã đáng lẽ phải nói “Thật xin lỗi tôi bị mất trí nhớ, phiền cậu nói cho tôi biết tên mình”, nhưng không hiểu vì sao, gã lại hỏi E.S vì sao cho mình là asshole.

Lần này E.S trả lời chậm hơn, nhưng cuối cùng cũng đáp xong, khi này Mark đang tính chỉnh sửa hình ảnh lần nữa: vì chúng ta không phải bạn bè.

Vì cái gì, vì cái gì không phải bạn bè? Vì sao không phải bạn bè thì là asshole?

Mark không rõ.

Kỳ thật, trong mấy ngày này, qua lời của E.S, Mark cảm giác mình nhớ ra cái gì đó.

Trong mail E.S có nói đến lúc mình ngồi trong phòng học làm bài, Mark tựa như thấy được mình cùng ngồi trong phòng bên laptop, E.S nói với người ta cạnh trường cậu có hàng pizza rất ngon, Mark cảm thấy chính mình với cậu từng cùng chia sẻ cái bánh pizza trong lời của cậu, đúng thế, tựa như lời E.S bánh rất ngon…

Mark cơ hồ xác định E.S chính là bạn của mình, bọn họ nhất định từng là bạn rất thân, Mark còn tự hỏi có phải E.S kêu mình là asshole vì mình mất trí nhớ lưu lạc bên ngoài không có liên hệ với cậu?

Poe ở một bên đưa ý kiến: “Anh có phải ngày trước nợ tiền người ta?”

Mark thuận tay gõ một câu: tôi nợ tiền của cậu?

E.S qua một lúc lâu, trả lời: từng nợ, giờ hết rồi.

Poe: “A! A! Cho nên quan hệ giữa hai người là như thế nào a?”

Mark liếc nó một cái, nghiêng nghiêng người, “Nhớ rõ trước kia cậu nói gì không?”

Poe ngơ ngác: “A?”

Mark gõ vào: vì sao trước kia lại chia tay tôi?