[Yunjae Fanfic] Ngủ Đông

Chương 26: Ranh giới



Khói đặc cuồn cuộn bốc lên, lửa ngút tận trời xanh, mặc dù cách một khoảng xa, chiếc xe chở YunHo và JaeJoong đã sớm rẽ vào đường khác, nhưng lực bộc phá sau khi xe nổ rất lớn, những mảnh vụn thủy tinh vỡ nát đập lên trên cánh tay YunHo đang đè trên thân thể của JaeJoong, có chút lạnh cũng có chút đau.

Đêm bỗng nhiên trở nên dữ tợn. Mùi khói khét lẹt tràn đầy cánh mũi, tức giận trong ***g ngực JaeJoong chợt nổ tung, khi Hogan ở chiếc xe trước đó đi xuống mở cửa xe cậu, nếu không phải YunHo nắm cổ tay cậu thì JaeJoong không biết mình có rút súng bắn tung đầu của người trước mắt hay không.

Hoảng loạn dối trá trên khuôn mặt đó làm JaeJoong cảm thấy gai mắt, sự căng thẳng trong giọng nói của Hogan sao mà có vẻ châm biếm đến thế

“Anh Kim, anh không sao chứ?!”

Cảm thấy độ ấm nhè nhẹ từ lòng bàn tay của YunHo truyền đến, tâm trạng JaeJoong bình tĩnh một chút, sau đó nụ cười tràn trên khóe miệng

“Không sao, không có việc gì, chiếc xe ở phía sau xảy ra chuyện gì vậy?”

Rõ ràng nhận thấy Hogan thở phào nhẹ nhõm

“Anh Kim, em đi kiểm tra, anh tạm thời ở lại trong xe, em sợ có nguy hiểm.”

Phất tay để mấy tên thuộc hạ vây quanh xe của JaeJoong, mấy người vệ sĩ đều rất biết điều, đưa lưng về phía xe, giữ khoảng cách hai bước với nó, có thể nhận thấy, họ được đào tạo rất chuyên nghiệp.

Thấy Hogan rời đi, JaeJoong quay đầu nhìn YunHo, thanh âm của cậu rất nhẹ

“Đây là nguyên nhân anh đến đây?”

YunHo gật đầu

“Tôi thấy phía dưới xe có ngòi nổ.”

“Tại sao không cứu hai người họ? Nếu như tôi ngồi ở xe sau, chúng sẽ không phát nổ quả bom, tại sao anh không yêu cầu chúng ta ngồi xe sau?”

“Vô ích thôi.”

YunHo thở dài

“Phía dưới mỗi chiếc Hummer đều có ngòi nổ.”

JaeJoong im lặng một lát, hóa ra dù có lựa chọn thế nào, làm như thế nào, Đuôi Trái Cánh Phải cũng đều phải chết. Cho dù họ cùng ngồi một chiếc xe, cho dù Đuôi Trái Cánh Phải có sống đến lúc vào Nhà Chính của Deman thì họ cũng khó thoát chết. Mất đi trợ thủ đắc lực, một thân một mình, là lễ gặp mặt Deman tặng cho Kim JaeJoong.

Nhịp đập của trái tim đang trĩu nặng của Kim JaeJoong chợt thay đổi tốc độ, JaeJoong ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn đường cong đẹp đẽ của khuôn mặt nhìn nghiêng của YunHo, Jung YunHo

thấy ngòi nổ của ba chiếc xe, anh ta biết ba chiếc xe đều có khả năng bị nổ, anh ta… Chẳng phải anh ta lên xe… là cùng mình chịu chết?!

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Jaejoong, YunHo mím môi, chuyển tầm nhìn ra ngoài xe

“Cậu đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, tôi không phải đồ ngu, tự mình nhảy lên xe cùng chết với cậu…”

YunHo khẽ ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói

“Tôi thấy người nọ cũng lắp ngòi nổ trên xe của mình, lại sắp xếp hai người thuộc hạ của cậu ngồi ở xe phía sau, tôi nghĩ có lẽ hắn không muốn giết cậu, ngòi nổ ấy hẳn là đều chuẩn bị cho thuộc hạ của cậu, vừa rồi hỏi mượn súng của cậu, tôi vẫn luôn chú ý đến khoảng cách giữa các xe, cự ly của xe chúng ta và xe của Hogan ở phía trước không hề thay đổi, chỉ có xe chở thuộc hạ của cậu bị kéo dài khoảng cách, tôi càng tin chắc rằng sẽ không có việc gì, cũng sẽ không dùng đến cách cướp xe.”

JaeJoong nhướng mày

“Cướp xe?!”

“Đương nhiên, nếu như xe của chúng ta bị kéo dài khoảng cách với xe phía trước, chúng ta phải nhờ đại ca tài xế giúp đỡ rồi, tăng tốc độ đuổi kịp bọn họ, muốn nổ thì cùng nhau nổ, tôi không tin Hogan không sợ chết.”

Ánh sáng tự tin lấp lánh trong mắt YunHo giữa màn đêm tàn khốc khiến anh càng trở nên quyến rũ, Kim JaeJoong cảm thấy có vật gì đó luẩn quẩn trong lòng, sau đó YunHo chợt quay đầu lại

“Thời gian của chúng ta không nhiều, sợ rằng chỉ trong khoảng xe đi từ đây tới nơi cần đến.”

“Cái gì?”

YunHo thở dài thật sâu, sự bất đắc dĩ trong giọng nói khiến trái tim của JaeJoong trở nên mềm mại

“Mặc kệ cậu có tình nguyện hay không, cũng không quan tâm tôi có tình nguyện hay không, hiện tại cậu phải nói ngắn gọn cho tôi biết, chúng ta đang ở trong tình huống nào, trong thời gian sắp tới sẽ đối mặt với tình huống gì, mục đích của cậu, mục đích của bọn họ.”

JaeJoong buông hạ tầm nhìn

“Không nói, đó là thế giới của tôi, anh nói sẽ không vượt ranh giới mà?”

“Chẳng lẽ tại ranh giới nhìn cậu chết ở phía bên kia?!”

Trong giọng nói được đè thấp tồn tại sự lo lắng và bất lực, nhưng những lời lẽ đó lại khiến ngọt ngào bùng nổ trong ***g ngực của JaeJoong, JaeJoong nhìn YunHo dựa vào phía sau

“Dù sao cũng đến rồi, nghĩ làm sao sống sót trở về quan trọng hơn!”

Kim JaeJoong, cậu thật là một thằng khốn chuyên làm cho người khác ghét, tôi không thể để cậu một mình đi Nepal đàm phán kinh doanh, trên máy bay tôi không thể nhìn cậu bị ngòi nổ đe dọa, trên chiếc xe này tôi không thể nhìn cậu một mình liên quan đến tội ác ở Nepal, tôi bước qua ranh giới rồi, nguyên tắc của tôi, vạch ranh giới của tôi, cuối cùng tại đây bên cạnh cậu, hỗn loạn hết cả lên.

Jung YunHo trước mắt làm JaeJoong cảm thấy giữa lúc anh đang bất đắc dĩ có chút gì đó trẻ con, chậm rãi, nụ cười càng mở rộng, trong một khoảnh khắc ở đây, cậu toàn tâm toàn ý tin tưởng người bên cạnh mình này, cậu sẽ không bao giờ truy đuổi đến cùng xem mục đích anh đi vào thế giới của cậu là cái gì, cậu vô cùng thỏa mãn vì câu nói quan tâm đến sự an toàn của cậu của Jung YunHo, có lẽ cậu đã sớm lựa chọn tin tưởng anh, bắt đầu từ lúc anh lên trên chiếc xe có thể nổ bất cứ lúc nào này, bắt đầu từ lúc anh lên chiếc máy bay không biết trước tương lai ấy, cũng có thể, bắt đầu từ lúc anh xuất hiện bên cạnh cậu.

Hogan bất thình lình xuất hiện trước xe của JaeJoong, trong mắt tràn ngập bi thương

“Hết sức xin lỗi, anh Kim, chiếc xe phía sau bất ngờ bị nổ, có thể là do xăng bị rò rỉ, xảy ra chuyện bất trắc này, chúng em rất lấy làm tiếc, hai người vệ sĩ của anh chẳng may bị chết.”

Dường như cậu không để ý đến lời giải thích của Hogan, sau đó Hogan tiếp tục nói

“Anh yên tâm, chúng em nhất định nhanh chóng đều tra nguyên nhân vụ nổ, đồng thời chôn cất một cách thích hợp hai người vệ sĩ của anh, anh Kim, thật sự, hết sức xin lỗi.”

“Chôn cất?”

JaeJoong nhíu đầu lông mày

“Người cũng bị nổ nát rồi còn chôn cất gì, a, coi như là làm hỏa táng ở Nepal đi, đi thôi, tôi nghĩ bây giờ, tôi cũng an toàn rồi, chắc là không có bất kỳ điều gì bất trắc…”

Hogan im lặng ngước mắt nhìn JaeJoong một chút, người đàn ông này… Hắn tưởng rằng anh ta sẽ nổi giận với hắn, cho dù người tính tình ôn hòa cũng sẽ yêu cầu có lời kiến giải về cái chết của

thuộc hạ mình, hoặc là đòi được giải thích, nhưng hiện tại, nụ cười ấm áp nhã nhặn của anh ta khiến trong lòng hắn có chút sợ hãi.

JaeJoong châm một điếu thuốc, hút vào một hơi, phả ra một vòng khói đẹp đẽ, sau đó liếc mắt nhìn Hogan, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt mỹ khiến Hogan ngơ ngẩn, tiếp đó JaeJoong nở nụ cười

“Tôi nghĩ cậu Hogan sẽ có một lời giải thích tốt cho tôi.”

JaeJoong đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ấn đầu thuốc đang cháy vào âu phục của Hogan, bên cánh vai trái rất nhanh bị cháy xém tạo thành một cái lỗ nhỏ, khói bốc lên, nhưng vải may âu phục rất dày, Hogan chưa kịp cảm nhận được cơn bỏng thì khói đã tắt. Mấy tên thuộc hạ của Hogan khẩn trương đứng lên, siết chặt tay cầm súng, nhưng nhìn Hogan không trốn tránh, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, JaeJoong không hề sợ sệt gì

“Ngại quá, cậu Hogan, hai thuộc hạ đã chết, tâm tình có chút lo lắng, làm hư áo của cậu rồi.”

“Anh Kim nói quá rồi, là do chúng tôi không làm hết chức trách.”

JaeJoong cười

“Lái xe đi, đừng để ngài Deman sốt ruột chờ.”

Đóng cửa xe, ánh mắt của JaeJoong rất lạnh lùng, cậu nói bằng âm lượng chỉ đủ để YunHo nghe được

“Người của Hội Con Bọ Cạp Vàng, bất kì ai cũng không chết một cách vô ích.”

Nhìn JaeJoong nhẹ nhàng vỗ về con bọ cạp màu vàng trên ngón tay, YunHo không nói gì.

Lúc xe đến Nhà Chính của gia tộc Benchelle, YunHo đã hiểu tình huống tổng thể. Nhưng nghe nói cùng đi với JaeJoong còn có Tề Linh Hiên của Hồng Kông, Tổ chức Chim Ưng Núi của Nhật Bản, tâm trạng của YunHo có hơi chút nặng nề, bốn bên đàm phán, mặc dù tình cảnh của ba nhà họ tương đồng, trở thành đồng minh thì đúng là có lợi với mình, tuy nhiên, chỉ sợ rằng quan hệ thiệt hơn sẽ rắc rối khó gỡ, mỗi nhà đều chăm chăm vào lợi ích của mình, ba nhà sẽ ràng buộc kìm hãm lẫn nhau, đề phòng nhau, thậm chí hãm hại nhau, vậy thì phiền phức rồi. Nghĩ đến đây, anh không tự chủ được mà liếc mắt nhìn Kim JaeJoong, người đàn ông này, trong tình huống phiền toái như thế, dẫn theo hai thuộc hạ, cứ đi như thế, nên nói cậu tự nhiên phóng khoáng hay là kích động sôi nổi đây?

Đêm đã về khuya, JaeJoong đi đến phòng khách được thắp đèn sáng rực rỡ, xa xa thấy người đứng đầu đứng ở chỗ ấy. Đó là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, vẻ ngoài anh tuấn sáng sủa, vóc người cao lớn, có đôi mắt màu nâu như chim ưng. YunHo thản nhiên quan sát

người này, hắn thấy JaeJoong cũng không tỏ vẻ quá vui sướng hay kính cẩn, càng không có thái độ kiêu ngạo, không nóng không lạnh, không mặn không nhạt, kể cả lúc bắt tay với JaeJoong cũng đều là cười nhàn nhạt, biểu cảm nhàn nhạt.

Trong lòng YunHo hiểu rõ, người biểu hiện mây nhạt gió thoảng như thế, đùa giỡn với hắn có thể dẫn chết chết người, thảo nào nghe JaeJoong nói ông Benchelle gì đó rong ruổi vài thập niên cũng bị Deman hãm hại. JaeJoong và Deman chào hỏi xong, khuôn mặt Deman bình tĩnh liếc mắt nhìn Hogan

“Tôi nghe thuộc hạ nói lại tình huống phát sinh bất ngờ trên đường, gia tộc Benchelle của chúng tôi không thể trốn tránh trách nhiệm, cậu yên tâm, sát thủ, vệ sĩ, gia tộc Benchelle của chúng tôi đều huấn luyện đặc biệt, cậu có thể chọn bất kì hai người nào.”

JaeJoong cảm thấy thật nực cười, chọn hai người của anh để tháp tùng tôi? Đùa gì chứ, đến lúc đó đừng nói họ sẽ đỡ đạn thay tôi, xảy ra chuyện, đầu tiên không bắn tôi một phát súng đã là may rồi, Deman cho rằng người khác là đồ ngu sao? JaeJoong vừa muốn mở miệng từ chối thì thấy Deman đã bảo bảy người vệ sĩ thoạt nhìn được huấn luyện thường xuyên đứng thành một hàng thẳng

“Ngài Deman khách sáo rồi, tại nơi này của anh, đâu cần vệ sĩ bảo vệ?”

Deman chậm rãi nở nụ cười, là một nụ cười lẳng lặng và lạnh lùng

“Đương nhiên, tại Nhà Chính của gia tộc Benchelle đích thực là không cần người theo sát bảo vệ, tôi không phải bảo họ bảo vệ cậu, là muốn cậu chọn hai người, giúp cậu nguôi giận.”

YunHo nhướng mày, lẽ nào… Quả nhiên, Deman lấy một khẩu súng của một thuộc hạ, đưa đến trước mặt JaeJoong

“Cậu Kim, tùy ý chọn.”

Không phải bảo vệ, mà là giết người.

Trong chớp mắt Kim JaeJoong hiểu Deman Benchelle muốn cậu giết chết hai người thuộc hạ của anh ta, để cậu trút giận. Công bằng mà nói là mạng người đổi mạng người, nhưng JaeJoong lại không khỏi nheo mắt lại, không nhận súng đưa qua. Deman thấy JaeJoong không nhận súng, liền cầm lấy, mở chốt an toàn rồi bóp cò, chỉ nghe một tiếng súng dữ dội vang lên, một vệ sĩ cao hơn một mét tám mươi ngã xuống đất, đạn xuyên qua đầu, không kịp thấy gương mặt của người nọ mà chỉ thấy máu đỏ tươi lan đầy mặt đất.

JaeJoong nhíu mày, đầu nòng súng trong tay Deman vẫn còn bốc khói, hắn liếc mắt nhìn JaeJoong

“Cậu Kim dường như không hài lòng, có phải nghĩ họ chưa đủ trọng lượng?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hogan chợt trắng bệch, hắn mở to mắt, sự kinh hoàng lóe lên.

YunHo ngẩng đầu nhìn Deman, ánh mắt của Deman vẫn yên ổn như trước

“Thế, cậu ta… là đủ phải không?”

Vừa dứt lời, họng súng chỉ vào đầu Hogan, người hắn run rẩy dữ dội, hắn không thể tin nhìn Deman, nhưng Deman không có biểu cảm gì, dưới đáy lòng Kim JaeJoong chợt hiểu được, Deman cũng giống cậu, chỉ cần một lần không trung thành, trăm lần không cần kẻ đó, từ thời điểm Hogan phản bội người chủ cũ, giá trị mạng sống của Hogan chính là để xác nhận thân phận mình có đúng là Đức ngài Kim của Hội Con Bọ Cạp Vàng hay không mà thôi. Lạnh nhạt nhìn Hogan, JaeJoong biết, miễn là cậu không nói lời nào, giây tiếp theo, người bị bắn thủng đầu chính là kẻ đã phản bội ông Benchelle.

Một tiếng cười khe khẽ phát ra, tiếp theo đó một giọng nói bình ổn cất lên

“Tôi cứ tưởng rằng cách thức tế máu một mạng đổi một mạng đã không còn tồn tại, không ngờ, gia tộc Benchelle vẫn còn giữ gìn tập quán này.”

JaeJoong hoảng sợ, người nói những lời này là Jung YunHo.

Lúc này, nói thế, anh ta muốn cứu Hogan?!

Quả nhiên, Deman chậm rãi buông súng, quay đầu nhìn YunHo đang đứng phía sau JaeJoong. Kì thật từ lúc vào cửa, Deman đã chú ý tới anh, thuộc hạ đã sớm báo lại, nói là tình nhân của Kim JaeJoong, nhưng nhìn tư thế và khí thế của cậu ta thì tuyệt nhiên không giống một tình nhân nhu nhược cùng vô tri.

“Cậu Kim… Người này là?”

JaeJoong không biết tại sao YunHo muốn cứu Hogan, tuy nhiên cậu biết anh đã mở miệng, bản thân cậu nhất thiết phải giúp anh hoàn thành, đây là một loại ăn ý hiểu ngầm không nói ra lời.

“A, ngài Deman, đích thân tôi cần phải nói rõ chuyện này với anh, anh ấy không phải là người của Hội Con Bọ Cạp Vàng, nhưng… là người của tôi.”

Deman hiểu ý tứ trong lời nói, thấy hắn không có biểu cảm gì, JaeJoong tiện đà nói tiếp

“Trên thư mời yêu cầu chỉ dẫn theo hai vệ sĩ, YunHo cùng đến đây, xác thực có chút phá quy tắc, nhưng… ha ha mong ngài Deman có thể hiểu cho. Ngoài ra, bây giờ YunHo còn bên cạnh tôi,

chuyện vệ sĩ, dừng ở đây đi. Tôi là người đầu tiên phá quy tắc, dẫn theo YunHo đến, vệ sĩ của anh, đã một mạng đổi một mạng rồi, cũng coi như công bằng.”

Hogan thở phào nhẹ nhõm, Deman giao khẩu súng cho tùy tùng bên cạnh mình

“Mang theo người bên mình, không có gì đáng ngại, gái đẹp của Nepal còn sợ không lọt vào mắt của cậu Kim, nếu chuyện tùy tùng, cậu Kim cảm thấy công bằng rồi, vậy dừng ở đây đi.”

Hắn chuyển sang hướng YunHo, giơ tay ra

“Deman Benchelle, chào cậu.”

YunHo cũng không khách sáo mà vươn tay phải ra bắt tay hắn

“Jung YunHo.”

Buông tay, Deman yên lặng nhìn anh một cái, xúc giác của bàn tay phải sẽ không lừa gạt hắn, eo bàn tay trơn nhẵn, không thô ráp hay có vết chai như người thường luyện súng. Nhưng khí chất phong độ của người này khiến hắn không thể lơ là thiếu cảnh giác.

“Đã khuya rồi, cậu Kim đi nghỉ ngơi đi, cậu là người đến sớm nhất, người của Tổ chức Chim Ưng Núi và Tề Linh Hiên ngày mai mới đến, buổi chiều chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm để tôi làm một người chủ hiếu khách, chuyện kinh doanh buôn bán, buổi tối sẽ bàn lại.”

“Cám ơn ngài Deman, tạm biệt.”

Nhà Chính của gia tộc Benchelle là những biệt thự riêng lẻ, tạo thành một nhóm biệt thự, tùy tùng dẫn JaeJoong và YunHo đến trước một ngôi biệt thự chỉ có một tầng đứng độc lập, bên trong là mấy căn phòng, người tùy tùng cúi đầu

“Mời anh Kim, anh Jung nghỉ ngơi ở chỗ này, có điều gì chỉ cần phân phó chúng em là được rồi, chúng em ngay ở cửa.”

JaeJoong ừm một tiếng, sau đó người tùy tùng cung kính lui ra ngoài. Thấy anh ta đóng cửa rồi, JaeJoong nhìn YunHo đang kéo rèm cửa lại, bỗng nhiên nở nụ cười

“Cưng yêu, đừng vội, ngồi máy bay lâu như vậy, không mệt sao?”

YunHo quay đầu thấy bộ dạng bất cần đời của cậu, JaeJoong nhăn mặt chun mũi, lấy tay chỉ toàn bộ căn phòng, sau đó chỉ vào lỗ tai của mình.

YunHo hiểu ngầm, có thiết bị nghe trộm sao?

Lập tức hai người khẽ khàng tìm kiếm. JaeJoong lật bức bích họa, ngó nghiêng đồ vật trên bàn, YunHo cúi đầu nhìn chiếc bàn, sofa, bàn trà, sau mười phút, hai người cùng nhau ngồi trên sofa. Giọng nói rất nhỏ.

YunHo nở nụ cười

“Rõ ràng là có một tin tốt và một tin xấu.”

JaeJoong thè lưỡi tinh nghịch

“Tin tốt là ở đây không có mấy loại máy nghe trộm, máy theo dõi buồn nôn gì đó.”

Sau đó YunHo trầm ổn tiếp lời

“Tin xấu là, cách âm ở phòng này không tốt lắm, căn bản không cần mấy loại máy đó. Muốn biết chúng ta làm gì, dựa vào cửa sổ cẩn thận nghe ngóng là được.”

Bỡn cợt trên mặt JaeJoong càng thêm rõ ràng, bỗng nhiên cậu xoay người, đè YunHo lên sofa, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho anh phía cửa sổ, ghé sát lỗ tai của YunHo, chậm rãi nói

“Cưng yêu, chúng ta không thể để người ta đến mà không thu được gì, biểu diễn một chút đi.”

Hai tay đỡ lấy thắt lưng eo thon mảnh mai của JaeJoong, YunHo thổi khí vào bên tai cậu

“Đúng vậy… Bắt đầu thôi.”