[YoonMin] Đại Ca ... Tôi Yêu Anh!

Chương 39: Ba mẹ của Jimin



Hôm sau, cô mặc một bộ đồ tươm tất, gọn gàng đến sân bay. Cùng hắn đi với nhau, trước mắt là chào hỏi một tiếng lấy thiện cảm sau đó thì năn nỉ mẹ cô cho anh ở lại vì anh không có nơi nào để đi cả. Park Jimin trong lòng bất an, không biết ba mẹ về đây có việc gì?. Mà lại hối hả đến thế, đang nghĩ ngợi lung tung thì có bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay cô. Cô ngước sang bên cạnh, áp đầu vào ghế dựa mỉm cười thật tươi với anh.

- Em sẽ thuyết phục ba mẹ để anh ở lại!

- Không cần đâu, anh sợ ba mẹ em sẽ không cho với lại anh cũng khỏe rồi!_Hắn từ chối.

Cô nhíu mày bĩu môi. Khuôn mặt lộ vẻ làm nũng với anh, thật rất đáng yêu. Đôi má ửng đỏ đang hiện ra.

- Không được đâu, nếu anh cũng như lần trước thì sao? Đừng từ chối nữa, để em nói với mẹ cái đã! Mẹ thương em nhất nhà cơ mà!...

- Vậy thì tùy em!

Min YoonGi chỉ bất lực mặc cho Jimin muốn làm gì thì làm. Vì hắn biết, cô rất cứng đầu. Từ chối cách mấy cũng không thể được. Có lẽ cô là người cứng đầu mà anh từng biết. Chiếc xe oto chạy đến sân bay. Hắn bước ra cùng cô, cô chỉ cười mím mím rồi khoác tay anh, vẻ mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn trong mình.

- Em thích đụng chạm đến người anh vậy sao?

- Ôi anh người yêu của tôi, anh tự cao quá rồi đó!. Ai là người đụng chạm ai trước?_Cô nói.

Hắn bật cười. Tâm trạng hắn bắt đầu cảm thấy thoải mái đi rất nhiều. Không biết ba mẹ Jimin có khó không nhỉ. Nếu như khó thì cậu khó lòng mà có thể làm tròn đứa con trai đang cố gắng thân thiện hơn được. Park Jimin kéo tay YoonGi ngồi ở hàng ghế chờ đợi chuyến bay.

Mấy phút sau, có mấy đứa con gái nhìn sang. Thấy hắn vô cùng đẹp trai nên bàn tán ra vào làm cô chú ý. Hắn chỉ lạnh lùng ngồi đó, khi cô không vui nên giật giật áo khoác của anh. Anh không thèm quan tâm mà cầm điện thoại lên chơi game, cho cô ăn một cục bơ nhẹ hìu. Cả đám con gái ngồi sau anh vẫn bàn tán xôn xao. Cô nói nhỏ.

- Anh muốn chết hả??

- Sao cơ?_Hắn vẫn cắm đầu vào game.

- Hay là anh muốn bơ em? Anh nói đi, mấy đứa con gái kia đang chú ý tới anh kìa. Qua mà cưa đỗ gì đó đó của anh đi!_Cô khoanh tay giận dỗi nhìn sang chỗ khác.

Anh chỉ mím cười nhẹ rồi bỏ điện thoại vào túi quần, khoác tay Jimin rồi dùng cái đầu của hắn mà dụi dụi vào Jimin. Hắn giọng làm nũng vô cùng.

- Jimin à ~~~ Em lại đa nghi rồi, anh chỉ thương mỗi mình em!~~~ Còn mấy đứa gái với anh như đồ bỏ đi ấy~~_Hắn nói mỉa mai.

Mấy đứa con gái kia nghe thế thì tức mình một phen, ánh mắt ghen ghét quay sang chỗ khác không thèm nhìn hắn nữa. Park Jimin không tin nên quay sang.

- Anh nói dối!

- Nếu không nói dối thì mấy con đàn bà kia sẽ nhắm đến anh đấy!_Hắn ôn tồn giải thích.

..........................

Sau một hồi chờ đợi mệt mỏi. Cuối cùng ba mẹ cô cũng đến nơi, trong giây phút ba con người kia gặp lại nhau, cảm giác hồi hộp nhớ nhung lan tỏa khắp người cô. Trong những ngày thiếu hơi ấm ba mẹ, giờ đây cô đã được nhen nhóm lại. Cảm giác ôm chằm lấy ba mẹ cất tiếng gọi làm cho lòng cô khá nhói. Vì người cô yêu thương nhất là ba mẹ của mình. Mẹ của Jimin chỉ ôm lấy con rưng rung lệ vì vui mừng, ba cô đứng đó mỉm cười nhẹ nhàng âu yếm với đứa con gái yêu.

Hắn từ xa bước lại, ánh mắt trở nên dịu dàng kì lạ kèm theo nụ cười thân thiện để tạo thiện cảm cho hai người kia.

- Con chào hai bác!

Ba Jimin chỉ gật đầu hỏi lại.

- Cậu là...??

Jimin thấy vậy mới rời mẹ mà khoác tay hắn. Khuôn mặt vui vẻ khá chút ngại ngùng, cô giới thiệu hắn cho ba mẹ.

- Ba mẹ, đây là Min YoonGi. Bạn trai của con!_Chất giọng nhỏ nhẹ phát ra.

- Ồ, chào cậu Min!_Ba mẹ Jimin mỉm cười.

- Con nghe Jimin nói hôm nay hai bác về nên con đến rước ạ!_Hắn tỏ ra lịch sử hẳn.

- Ồ, cảm ơn cháu! Cháu đúng là chu đáo!_Mẹ của Jimin chỉ gật gật khen ngợi.

Thấy có vẻ nên về sớm với lại Jimin không muốn ba mẹ cô gây áp lực với hắn nên mới nói nhanh. Tránh việc ba mẹ hỏi nhiều về hắn khiến hắn gây hoang mang.

- Ba mẹ, chúng ta về thôi!

- Ừ!

- Để con xách vali cho ạ!_Hắn chỉ nói khẽ.

...................................

Khi lên xe. Mẹ Jimin vừa đi vừa nhìn những ngôi nhà cao tầng xen lẫn những công ty đồ sộ, bà mỉm cười nhẹ nhàng ánh mắt thoáng chút buồn bã. Lúc bà đi cũng đã hơn 2 năm, về đây phong cảnh khác hẳn đi, chỉ có điều không thể đoàn tụ cùng Jiyoung, cô con gái nhỏ và là em của Jimin. Nó phải sống ở nơi đất lạ quê người. Không biết cuộc sống bên Mĩ của nó như thế nào?. Sau khi học xong rồi, bà luôn mong muốn nó trở về đây thật nhanh. Lâu rồi nó cũng chưa có gọi điện về cho bà. Bà nhớ nó lắm. Đang nghĩ ngợi thì Jimin ngồi bên cạnh mẹ, cái đầu nhỏ ngốc nghếch dụi vào vai bà. Nói giọng nũng nịu với người bên cạnh, lâu rồi cô chưa bao giờ ôm mẹ mà cũng chưa bao giờ nói chuyện với mẹ. Cô nói với bà.

- Mẹ nghĩ gì mà buồn thế?

- À...Mẹ nghĩ tới em gái con, Jiyoung!...

Bà chỉ nhẹ nhàng quay sang, cười hiền hậu vuốt tóc con gái của mình. Mái tóc màu nâu đỏ xoăn kia trông thật đẹp. Cô chỉ nhẹ nhàng an ủi bà, ánh mắt trìu mến.

- Mẹ cứ yên tâm, em ấy có liên lạc với con bảo là rất khỏe. Với lại nếu năm đó con đi Mĩ cùng em thì nhà mình cũng đâu còn trở về Hàn Quốc làm gì!...Đây là quê hương của con, con không đi đâu hết!

Mẹ của cô chỉ bật cười, nhéo má đứa con gái ngốc nghếch của mình. Mà phải rồi nhỉ, nếu nó đi thì bà cũng đâu có thể nhìn ngắm lại quê hương tươi đẹp này mà nếu như nó đi thì chắc gì nó gặp được cậu Min. Người con trai ân cần chu đáo đang lái xe kia. Bà nhìn hai người đàn ông ngồi trên thành ghế phía trước đang nói chuyện với nhau vui vẻ. Không ngờ lâu ngày, bà thấy chồng của mình có thể cười nói vui vẻ như trước kia ở Hàn. Khi ông ấy ở Canada, chẳng nói chuyện với ai trừ bà cả. Bà sợ ông ấy buồn, giờ về lại đây thấy tâm trạng vui hẳn ra. Bà cũng mừng lắm!