[YoonMin] Đại Ca ... Tôi Yêu Anh!

Chương 37: Anh xin lỗi!



Khi gã nghe hắn nói thế. Gã bất giác gục mặt xuống, gã hiểu cảm giác của cậu! Đối với gã, hắn là một người con có hiếu! Nhưng chỉ tiếc hắn chưa báo đáp công ơn nuôi dưỡng của mẹ thì mẹ hắn đã ra đi mãi mãi. Gã an ủi vỗ vai hắn. Giọng nói nhẹ nhàng từ tốn.

- Tôi hiểu cảm giác của cậu! Min YoonGi à!

Hắn khẽ rơi một giọt nước mắt trước mắt gã. Gã cảm thấy con người này thật sự rất tội nghiệp, đáng thương. Chưa bao giờ, gã lại thấy hắn khóc. Vì nam nhân ai mà lại rơi lệ?. Nếu như rơi lệ, thứ nhất chỉ rơi lệ vì gia đình, vì người yêu...vì sự nghiệp mà thôi!. Hắn không thèm để ý tới những giọt nước mắt đang rơi lã chã kia mà tiếp tục tâm sự với hắn.

- Khi tôi về...Mọi thứ, mọi thứ của mẹ tôi...Ông ta đều đốt sạch cả...Đó là lí do tâm trí tôi rối loạn...Tôi đã đập phá đồ đạc và tôi dần dần như điên lên!...

- Thế sau đó cậu đã làm gì?_Gã hỏi.

- Tôi đã cảnh cáo bà ta...!_Hắn nhìn xa xăm.

- Bà ta? Mẹ kế của cậu??..._Gã nhíu mày suy ngẫm.

Hắn chỉ mím môi gật đầu. Đôi mắt không còn tí sức sống nào nữa. Ánh mắt ấy vừa buồn vừa căm uất người đang được đề cập đến. Mẹ kế hắn! Người đàn bà mưu mô, xảo quyệt. Đang ngắm vào gia tài của ba hắn. Hắn quay sang nhìn gã, ánh mắt phẫn nộ không ngừng.

- Nếu như có con dao ở đó. Tôi đã đâm chết bà ta rồi! Bà ta là người đã gây ra cái chết thương tâm cho mẹ tôi!...Sau khi đập phá đồ đạc hả hê, tôi rời về phòng và dọn đồ đi mất!

- Anh đi đâu?

- Rời đến ngôi biệt thự cách xa thành phố, tôi đã ở đó vài tuần. Tôi không liên lạc với ai cả. Jimin tôi cũng không muốn làm cô ấy lo lắng nhưng có lẽ nỗi nhớ thương về mẹ khiến cho tôi quên mất đi người tôi đang yêu hiện tại...

Gã đứng phắt dậy vừa đi vừa nói.

- Thì ra là vậy, đó là lí do tại sao mái tóc của anh như một kẻ đang nghiện ngập thế kia! Nó trông khó coi kinh hồn!

Giọng nói vừa kiên quyết, vừa chế nhạo hắn. Hắn nhếch môi cười buồn, trông hắn giờ chắc là tởm lắm! Hèn gì mà Jimin cứ phớt lờ hắn đi. Nhìn hắn giờ tàn tạ như một kẻ nghiện ngập ấy!. Vì gia đình mà hắn khổ sở nhiều vậy rồi. Gã nhìn hắn rồi mỉm cười nói.

- Sau khi xuất viện, tôi sẽ dẫn cậu đi cắt tóc!. Nếu không Jimin sẽ bỏ cậu đấy!

Hắn bật cười. Gã cũng chu đáo phết!. Suy nghĩ nếu hắn không còn gia đình để về nữa...Thì thứ duy nhất còn sót lại. Đó chính là bạn bè!. Những người bạn chân thành. Giờ hắn chẳng còn hứng thú với gia đình hay công việc gì nữa. Thượng đế vẫn còn giữ lại hắn. Nếu như ngày đó hắn không về thì có lẽ giờ hắn đã gặp mẹ rồi!.

...Cuộc hội thoại vô tình lọt vào tai của một người đang núp sau cánh cửa phòng bệnh kia. Không ai khác là Jimin. Nước mắt giờ cô cũng chẳng còn rơi nổi nữa. Cô không ngờ người lúc trước cô đã từng nói chuyện lại là mẹ kế của hắn. Cô cảm thấy có một tảng đá đè vào lưng mình khiến mình không thể thở nổi. Min YoonGi! Hắn ta là cả sinh mệnh của cô!. Có lẽ lúc này hắn cần cô nhất, người có thể san sẻ với hắn nhiều thứ hơn. Nếu hắn hồi phục bệnh thì có lẽ sẽ tốt hơn nhiều. Cố lấy lại tinh thần rồi bước vào trong. Cô đã mua một ít cháo dinh dưỡng cho hắn ăn để tẩm bổ. Khi thấy cô rời vào, hắn khẽ lau nước mắt trên má đi. Không muốn cho cô thấy cảnh tượng yếu đuối của hắn. Hắn không bao giờ muốn khóc trước mặt cô! Không bao giờ.

Gã lắc đầu rồi nói với cô.

- Sao đi lâu thế?

- À, tại phải về nhà lấy một chút đồ!_Cô nhanh nhảu bịa chuyện.

Cô gạt bỏ câu chuyện qua một bên rồi để cháu ra khay cho hắn ăn lấy sức trở lại. Nhìn cảnh tượng mà cô đút từng thìa cháo cho hắn làm gã cũng không khỏi ganh tị theo. Gã nói một mình.

- Tôi ước gì có người đút đồ ăn cho tôi mỗi ngày!

- NamJoon cậu nói gì cơ??_Jimin nghe gã thì thầm một mình thì hỏi.

- Ồ, không có gì đâu? Chỉ là khùng khùng nói một mình thôi đừng bận tâm!

.....................................

Kim SeokJin và cả Taehyung, JungKook cùng đến nữa. Ngày hôm đó họ hỏi thăm tỉ mỉ về bệnh tình của hắn tốt chưa. Thật sự mà nói, đối với hắn thì rất vui. May mắn có những người bạn này!. Lúc trước hắn cũng chả tin vào tình bạn thật sự. Vì hắn đã bị phản bội nhiều lần, nếu hắn không giàu thì làm gì có ai thèm chơi với hắn cơ chứ?...

...Khi đám bạn Jimin ra về thì hắn mỉm cười, nụ cười hạnh phúc thật sự. Cô hỏi.

- Anh vui thế sao?

- Ừ. Vì anh có những người bạn thật sự với mình!

Park Jimin đưa đôi tay mềm mại của mình với đến khuôn mặt tái nhợt kia. Miệng bất giác cười rộ lên khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã lâu rồi chưa được nhìn kĩ kia. Hắn nhìn cô mà lòng đau nhói. Cảm thấy có lỗi vô cùng...Hắn luôn tự trách bản thân luôn làm cô phiền muộn vì những chuyện nhỏ nhặt kia.

- Lâu rồi chưa được ngắm nhìn kĩ khuôn mặt của anh...Tóc của anh??..._Cô nhíu mày.

Hắn thở dài nói.

- Chỉ là anh muốn nhẹ đầu đi một chút. Nhưng không ngờ cắt quá tay nên nó mới ngắn như vậy! Đừng cười nhé...Anh quê đấy!

- Không...Dù anh như thế nào đi chăng nữa. Đối với em anh vẫn luôn đẹp!

- Jimin này!_Hắn bỗng nhiên nói với cô.

- Gì cơ?

Đôi tay hắn áp lên đôi tay mềm mại kia của cô rồi nắm chặt nó đưa lên đôi môi trắng nhợt kia. Hôn một tiếng "chụt". Làm cô đỏ cả mặt, cô nói với anh.

- A...anh làm gì đấy? Đang trong bệnh viện đó đồ ngốc!

- Lời nói thứ hai anh muốn nói với em. Em có muốn nghe không?_Hắn nhìn cô chăm chăm.

- Muốn...

- ...Anh xin lỗi! Jimin! Anh thật sự xin lỗi em!

Giọng nói run rẩy của hắn khi cất tiếng xin lỗi cô. Lời nói xin lỗi chân thành khiến cô sững sờ trong vài giây. Cuối cùng hắn cũng biết nói lời xin lỗi cô rồi! Miệng hắn bấu chặt lại làm cho cô mũi lòng. Cô chỉ gật đầu cười nhẹ với hắn.

- Chuyện cũ bỏ qua đi. Chúng ta trở lại như trước thì tốt hơn!_Cô nói với hắn bằng tấm lòng.

- Sau khi anh xuất viện, em có muốn đi thăm mẹ không?

- Được vậy thì tốt quá! Em rất muốn!_Cô rạng rỡ cười tươi.