Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 1 - Chương 28: Phụ thân đuổi tới



Edit: Nhã Vy

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Khóe miệng cứng ngắc cười nhợt nhạt, bọn họ dán sát nhau như vậy, thậm chí nàng có thể cảm giác được rõ ràng tiếng tim đập của hắn truyền tới, còn có cánh tay ôm lấy nàng kia, kiên định mà hữu lực.

Mùi máu tươi nồng đậm nhanh chóng lan ra, tràn ngập chóp mũi.

Mí mắt giật giật, liền thấy ngay trước có một cánh tay lộ rõ xương khớp trắng bệch, năm ngón tay cắm thật sâu vào lưng hắn, máu tươi từ năm lỗ hổng kia không ngừng chảy ra.

Thân thể của hắn hơi cứng lại, hô hấp bất ổn, có cái gì đó từ đáy lòng nàng chậm rãi bay lên, điên cuồng va chạm gào thét, sau đó ầm ầm vỡ vụn.

Trong cơ thể không biết từ đâu bỗng nhiên sinh ra một luồng sức mạnh kì lạ, nàng vươn tay đánh về phía bàn tay đang cắm vào lưng Quân Tu Nhiễm, ngón tay xiết chặt mạch môn, khiến hồ ly mắt xanh đau đớn không khỏi hừ một tiếng.

Y kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Đoan Mộc Điềm, không rõ tiểu nha đầu này lúc nãy rõ ràng còn không có sức lực né tránh, bây giờ vì sao đột nhiên lại khỏe như vậy.

Vừa ngẩng đầu, liền thẳng tắp đối diện với đôi mắt màu đen, ám chìm thâm trầm như địa ngục, đôi mắt tựa như xoáy vào tâm hồn, sự lạnh lẽo, tĩnh mịch, cùng hung tàn ầm ầm chiếu tới.

Y kinh hãi, không thể tin được, một tiểu nha đầu bảy tuổi sao có thể có được ánh mắt như vậy.

Vô thức lùi về phía sau, nhưng bàn tay nhỏ bé kia trụ vững cổ tay y, quang ảnh hiện lên, rạch nứt sự tối tăm của đêm tối, hung hăng chém về phía tay y.

Trong lòng rùng mình, y đột nhiên nhấc chân đá vào lưng Quân Tu Nhiễm, trực tiếp đá hắn bay ra ngoài, khiến Đoan Mộc Điềm bị liên lụy, mà Đoan Mộc Điềm nhất thời u mê không kịp phản ứng, bàn tay buông lỏng, sau đó bay theo Quân Tu Nhiễm văng ra xa.

“Phịch” một tiếng trùng điệp rơi xuống đất, Đoan Mộc Điềm không khỏi rên lên, trong cổ ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, Quân Tu Nhiễm đã chìm vào trạng thái nửa hôn mê, nhưng cánh tay vẫn khư khư ôm lấy nàng như cũ.

Trên lưng hắn xuất hiện năm lỗ tròn, huyết nhục mơ hồ, chảy ra những giọt máu đen xì.

Đoan Mộc Điềm khẽ giật mình, bỗng nhiên nhớ tới cặp móng tay màu đen của hồ ly mắt xanh, không khỏi biến sắc, giãy dụa xoay người, sức mạnh ngưng tụ vừa mới tuôn ra, lại bị cú ngã vừa rồi khiến cho chỉ còn lại chút ít nội lực, nàng nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất phong bế mấy đại huyện trên người hắn.

“Quân Tu Nhiễm, ngươi đừng ngủ, mau tỉnh lại!” Vỗ mặt của hắn, lông mày Đoan Mộc Điềm nhíu chặt, vẻ mặt khẩn trương.

Hắn cố gắng mở to mắt, dưới ánh trăng mờ mờ nhìn khuôn mặt nàng có chút loang lổ, đôi mày nhíu chặt kia, ngữ khí ân cần kia, còn có thân thể mềm mềm dính chặt lấy hắn, hắn đột nhiên cảm thấy thật ấm áp, mà thứ ấm áp này, liền ấm rất nhiều năm.

Nhưng bây giờ cũng không phải lúc nói tới việc này, hồ ly mắt xanh đã đi xuyên qua cây rừng trùng điệp, tới trước mặt bọn họ, từ trên cao nhìn xuống Quân Tu Nhiễm, nói: “Ngươi thế mà lại tình nguyện chết thay nàng, Tam điện hạ, quả nhiên vẫn gặp chưa đủ trắc trở, còn quá ngây thơ, cho nên hiện tại, ngươi chỉ có thể chết.”

Đoan Mộc Điềm ngẩng mạnh đầu nhìn chằm chằm y, chỉ thấy y cũng quay đầu nhìn về phía nàng, sắc mặt lại càng hung tợn, chậm rãi giơ lên bàn tay còn dính đầy máu của Quân Tu Nhiễm, nói: “Vừa rồi nếu ngươi tiếp tục nằm đó giả chết thì tốt rồi, nói không chừng nhất thời tâm tình ta tốt lên sẽ tha cho ngươi, kỳ thực ta cũng không muốn giết người Đoan Mộc gia các người, nhưng đáng tiếc… Ngươi chết đi!”

Nói xong, tay y liền đâm tới, đôi mắt Đoan Mộc Điềm không khỏi co rụt lại, muốn tránh đã không thể, một trảo này nếu rơi lên người Quân Tu Nhiễm, hắn nhất định sẽ chết.

Nàng bỗng nhiên dùng sức ôm chặt hắn, định xoay người lại, nhưng Quân Tu Nhiễm vốn ý thức mơ hồ cũng đồng thời ôm chặt nàng, đè mạnh nàng xuống.

Nàng dường như nghe thấy tiếng xé gió hướng thẳng đến bọn họ, móng vuốt màu đen sắc bén không giống con người kia đã đến gần trong gang tấc, mắt thấy đã sắp cắm vào lưng Quân Tu Nhiễm một lần nữa.

Đoan Mộc Điềm cắn chặt môi, đôi mắt càng lúc càng đen, sâu thẳm như một cái đầm xoáy, thân thể bị áp chế dốc sức liều mạng muốn thoát khỏi áp chế của hắn.

Móng vuốt sắc bén cơ hồ đã chạm đến lưng hắn, ngay ở trái tim, song chính thời điểm này, chợt có bóng người từ trong rừng lao ra, thậm chí còn chưa thấy được động tác của cái bóng kia, thì hồ ly mắt xanh đã kêu lên một tiếng thảm thiết, bay ngược ra ngoài.

Đoan Mộc Điềm khẽ giật mình, bóng người kia cũng không dừng lại trước mặt nàng, mà đuổi theo theo sát hồ ly mắt xanh kia, trong không trung, có cái gì đó bị hắn nhẹ nhàng ném xuống trước mặt Đoan Mộc Điềm.

“Muội muội, muội thế nào rồi?” Thứ bị ném kia, thoáng một cái nhảy xuống đất, vọt tới trước mặt nàng, sau khi nhìn thấy vết thương dữ tợn trên lưng Quân Tu Nhiễm thì ngẩn ra, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, thò tay vịn hai người dậy.

“Ca ca?” Đoan Mộc Điềm nhìn ca ca đột nhiên xuất hiện, lại quay đầu nhìn về phía thân ảnh đang truy đuổi hồ ly mắt xanh.

Lúc trước bọn họ chia làm hai đường, Đoan Mộc Cảnh đi theo đường tắt quen thuộc, về thôn Tam Trạch tìm cứu trợ, chính là bởi vì lo lắng mấy người bọn họ không thể đối phó được người kia, còn ba người Đoan Mộc Điềm lại đi dọc theo đường núi, kéo dài thời gian.

Rốt cuộc đã tới rồi sao?

Đoan Mộc Cảnh nhìn muội muội bị Quân Tu Nhiễm đè lên, mặc dù không có miệng vết thương dữ tợn nào, nhưng người lại đầy vết máu, lập tức đau lòng nhăn mặt, kéo nàng ra khỏi người Quân Tu Nhiễm.

Mà Quân Tu Nhiễm lúc này cũng yên tĩnh trở lại, nặng nề chìm vào hôn mê.

Bên kia, Đoan Mộc Tranh giống như quỷ mị u linh, thân hình lơ lưng, như hư ảnh liên tiếp trong không trung, chỉ chớp mắt đã đuổi kịp hồ ly mắt xanh, một tay bóp chặt cổ họng y.

Hồ ly mắt xanh một giây trước vẫn còn điên cuồng hành hạ Đoan Mộc Điềm và Quân Tu Nhiễm, khiến cho bọn họ không thể trở tay, chỉ có thể ngồi chờ chết, ấy vậy mà lúc này bỗng nhiên lại bị đổi thành kẻ bị hành hạ, ở trước mặt Đoan Mộc Tranh, y không hề có chút năng lực đánh trả nào.

Ở trong tay Đoan Mộc Tranh, đối diện với nam nhân khuôn mặt không biểu tình, ánh mắt lãnh liệt, hồ ly mắt xanh cảm nhận được rõ ràng cái chết đang dần dần bao phủ trên đỉnh đầu của y, hung hăng phục chế y.

Y mở to hai mắt, nhìn nam nhân chỉ cần một chiêu đã có thể khống chế mình kia, trên mặt rốt cuộc hiện lên vẻ kinh hoàng, hỏi: “Ngươi là ai?”

Y không ngờ rằng trên đời này lại tồn tại người chỉ trong một chiêu đã có thể đánh chết mình, cho dù vừa rồi bị tiểu nha đầu Đoan Mộc Điềm kia đánh lén trọng thương hai lần, công lực chỉ còn ba phần, nhưng cũng không thể dễ dàng bị người ta làm cho không thể phản kháng như thế này được.

Nam nhân này, là ai?

Đoan Mộc Tranh căn bản không hề trả lời vấn đề của y, ngón tay dùng thêm lực, hung hăng bóp chặt, sát khí phiêu đãng trên người, trầm ngưng đến có thể trực tiếp nghiền nát người ta.

Hồ ly mắt xanh giãy dụa, giống như bộ dáng Quân Tu Nhiễm giãy dụa trong tay y lúc nãy, y gắt gao nhìn chằm chằm Đoan Mộc Tranh, trong mắt dần dần ánh lên vẻ khiếp sợ điên cuồng, y dường như đã nhận ra người này.

“Đoan Mộc Tranh, ngươi là Đoan Mộc Tranh?! Sao ngươi lại ở chỗ này? Vì sao ngươi lại ở chỗ này?”

Phát hiện này khiến cho y hoảng sợ vô cùng, dường như so với việc bị người ta bóp chặt cổ họng còn đáng sợ hơn.

Đoan Mộc Tranh chán ghét cau mày, lạnh giọng nói: “Người Đoan Mộc gia, ngươi cũng dám động vào?”

Mặc dù bảy năm trước ông đã rời xa kinh thành, không để ý tới phong ba bên ngoài nữa, nhưng dù sao trong cơ thể vẫn chảy dòng máu Đoan Mộc gia, huống hồ người mà y muốn giết lại là con gái ông, là đứa con gái ông để ý, quan tâm nhất trên đời này! (TNN: thật ngưỡng mộ tình cảm của cha mẹ Điềm Điềm nha *sụt sùi*)

Đáy mắt không khỏi lạnh lẽo, ngón tay buộc chặt, lúc này bỗng nhiên có cảm giác bị trượt, hồ ly mắt xanh như cá trạch, trơn trượt thoát khỏi tay ông.

Biến cố ngoài dự kiến khiến cho Đoan Mộc Tranh không khỏi sững sờ, mà hồ ly mắt xanh kia lại thừa dịp này bỏ chạy ra xa, nháy mắt liền biến mất trong núi rừng hắc ám.

Đoan Mộc Tranh hừ lạnh một tiếng, thân hình bật lên khỏi mặt đất, nhanh chóng đuổi theo.

Có tiếng kịch liệt vang ra từ trong núi rừng, nhưng rất nhanh, theo một tiếng kêu thê lương thảm thiết, tất cả quay về vẻ yên tĩnh.

Lúc này, Đoan Mộc Điềm rốt cục thả lỏng người, nhìn phụ thân bình tĩnh đi ra từ trong rừng, trên người không có một vết máu nào, đi thẳng đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Có bị thương chỗ nào không?”

Giọng điệu bình tĩnh bằng phẳng, căn bản không giống vẻ lo lắng khẩn trương, nhưng chỉ như vậy, lại khiến Đoan Mộc Điềm không hiểu sao mũi cay cay, rồi “Oa” một tiếng khóc ầm lên.

Đoan Mộc Cảnh giật mình ngẩn ra, đã lớn như vậy rồi, cũng chưa từng nhìn thấy muội muội khóc đâu, cái này… cái này… Đây là làm sao vậy?

Đoan Mộc Tranh thì có vẻ càng hoảng sợ hơn, lập tức đưa tay kéo thân thể nho nhỏ của nàng vào trong ngực, nhè nhẹ vuốt lưng nàng.

Nàng cảm thấy mất mặt cực kỳ, hai đời cộng lại cũng chưa từng mất mặt như vậy, nước mắt không biết vì sao cứ như thế tuôn ra ngoài, dừng không được.

Vò đã sứt rồi thì dứt khoát cho mẻ luôn đi, nghĩ vậy Đoan Mộc Điềm liền trực tiếp ôm phụ thân khóc thống khoái.

Trong rừng chợt truyền đến tiếng bước chân xột xoạt, ở nơi yên tĩnh chỉ nghe tiếng người nào đó khóc lớn này đặc biệt rõ ràng, khiến Đoan Mộc Điềm không khỏi ngẩng đầu lên, từ trong ngực phụ thân nhìn về phía kia.

Cành lá lắc lư, có người nhe răng trợn mắt chui ra, nhìn phía bên này rồi lập tức vui vẻ, nói: “Cháu gái à, cháu làm cái sao vậy? Ai lại bắt nạt cháu rồi?”