Yêu Vẫn Nơi Đây

Chương 28



Cô cúi người, thực kiên nhẫn và chăm chú nhìn ngườilàm vườn đang ngồi xổm nơi góc tường chỉnh sửa hoa lá, thi thoảng tán gẫu haiba câu bâng quơ.

Vàng nhạt, đỏ tía, trắng tinh, ba giống hoa hồng đuanhau khoe sắc, nở rộ dưới bức tường thấp màu xám.

Dung Nhược nhặt cây kéo tỉa hoa dưới đất lên, bấm vàocây hoa hồng trắng trước mặt, cành lá dư thừa rắc một tiếng rơi xuống, cô mỉmcười: “Trồng hoa rồi dưỡng hoa, quả là việc rất thú vị, là cái thú tiêu khiểncủa con người.”

“Cô vẫn rất yêu hoa cỏ, từ trước đã là như vậy.” Ônglão làm vườn ngẩng đầu.

Dung Nhược nao nao, “Vậy ư?” Cô đứng thẳng dậy, lui vềsau hai bước, khéo léo bỏ qua cái đề tài gọi là “từ trước” này, nghiêng đầuthưởng thức thành quả của mình vừa rồi.

Dung Nhược nhìn mảnh đất nhỏ từng chỉ thuộc về riêngmình, có chút do dự, cuối cùng không nhịn nổi tò mò mà hỏi. “Sao cả vườn ngậpđầy hoa cỏ mà khoảnh đất kia lại trống?”

Đang đông giá, mảnh đất trống kia xếp cạnh muôn hồngnghìn tía xung quanh, càng toát lên vẻ hoang vu xa lạ.

Người làm vườn cởi găng tay, đứng lên, nhìn theo tầmmắt Dung Nhược, “Đó là do cậu chủ căn dặn từ hai năm trước.”

“Dặn gì?”

“Ngài ấy bảo tôi không được trồng gì ở chỗ đó.”

“Vì sao?”

“Cậu chủ chưa nói lý do.”

Dung Nhược ngẩn người, lại nhìn thoáng qua nơi hoangvắng cực kì nổi bật kia, câu trả lời đã rục rịch muốn ngoi lên trong lòng,nhưng cô không muốn đi nghĩ tới.

Vừa bước vào nhà thì người giúp việc đi tới.

“Vân Trạm đâu?”

“Cậu chủ đang ở phòng sách.”

“Làm việc?”

“Dạ vâng.”

Dung Nhược không nhịn được hừ nhẹ một tiếng. Hôm naymới là ngày thứ tư trong cái “kì nghỉ dài hạn” anh tự cho mình thôi, đã khôngchịu nổi bắt đầu khôi phục bản tính rồi.

“Mợ chủ có việc gì cần sao?”

Dung Nhược sửng sốt, cười gượng và xua tay, “Gọi kiểunày tôi không quen. Sau này cô cứ gọi tên tôi đi, không thì cứ bảo tôi như cũlà được.”

“…….. Cô Dung?” Vẻ mặt cô giúp việc rõ ràng hiện lênhai chữ “Không ổn”.

“Đúng thế.” Dù sao một ngày nào đó, cô cũng sẽ quay vềtình trạng độc thân như trước.

Bước hai bước về phía phòng đọc sách, Dung Nhược độtnhiên đổi ý, xoay người nhấc chiếc áo gió trên giá áo.

“Tối nay không cần nấu phần của tôi, tôi không về ăn.”Cô dặn lại một câu và bước ra khỏi cửa.

“Người mới kết hôn sao có thời gian rảnh chạy đến?”

“Tớ vẫn luôn rất rảnh rỗi.” Dung Nhược tựa người vàochiếc ghế trúc, lơ đãng trả lời.

“Nhưng….”

“Có khách tới kìa, cậu nhanh ra tiếp đón đi, không cầnđể ý đến tớ.” Dung Nhược cắt ngang lời Hà Dĩ Thuần nói, đẩy nhẹ cô bạn một cái,ung dung uống nước chanh.

Hà Dĩ Thuần đứng lên, thái độ dở khóc dở cười, “Có vẻnhư cậu luôn quên bản thân mình cũng là chủ nơi này thì phải.”

Dung Nhược cười nhún vai, tới khi Hà Dĩ Thuần rời đi,mới cúi đầu nhìn chằm chằm ly thuỷ tinh trong tay, vẻ mặt suy tư.

Là ai đã từng nói, thói quen là Thượng đế thứ hai.Nhưng chính cô lại chưa từng ngờ tới, vị Thượng đế này có thể đến với mìnhnhanh chóng như vậy — mới chỉ có bốn hôm ngắn ngủi, từ trong ra ngoài của côdường như đã triệt để quen thuộc với sự tồn tại đầy thân mật cùng hơi thở củaVân Trạm. Khi sáng nay lại một lần nữa nắm tay anh mà tỉnh lại, cô đã không nhưhôm trước cảm thấy lo sợ, phân vân mà vội vàng cách xa khỏi anh. Ngược lại,chính cô cũng chẳng hiểu vì sao, mình tỉnh giấc mà im lặng nằm trong lòng VânTrạm tiếp gần mười phút đồng hồ, sau đó, như mọi cặp vợ chồng bình thường,xuống giường, rửa mặt, thay quần áo.

Lúc dùng bữa sáng, cô thấy trên bàn có một bó hảiđường, hoa được cắm trong lọ thuỷ tinh, vẫn còn dính những giọt nước mưa trongsuốt.

– đó là loài hoa cô thích.

Nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt Vân Trạm, cảm thấy hiểu rõrất nhiều, cũng có chút chút vui sướng đang chậm rãi tràn ra.

Còn thêm các món ăn đủ mọi sắc màu hoàn toàn khôngphải khẩu vị nhẹ hai ngày nay — cô đương nhiên biết dầu muối có hại thế nào vớingười bệnh tim.

Lát chanh màu vàng nhạt chậm rãi xoay tròn trong nước,cuối cùng chìm xuống dưới đáy.

Có lẽ, không chỉ là thói quen, có lẽ, cô đã bắt đầu luyến tiếc một phần dịudàng, ngọt ngào trong cuộc sống kia, mà tương lai không xa, cô sẽ không tránhkhỏi càng sa vào những quan tâm bất chợt cùng chiều chuộng kia hơn nữa….. DungNhược nghĩ thầm như vậy, lòng rối bời xoay xoay ly nước, mang theo chút gì đấybối rối, bất lực, và mờ mịt.

“Ngày mai tớ phải về quê một chuyến.” Lúc dùng bữatối, Hà Dĩ Thuần nói.

“Bao giờ lại lên?”

“Chắc khoảng tuần sau.”

“Còn cửa hàng thì sao?”

“Nếu cậu đồng ý trông, đương nhiên tiếp tục mở, nếukhông đành tạm dừng buôn bán vậy.”

Dung Nhược nhấm nháp tảng thịt bò chậm rãi, sau khinuốt xuống, lại uống một ngụm nước, mới mở miệng: “Giao cho tớ đi.”

Hà Dĩ Thuần tiếp lời rất nhanh: “Chín giờ sáng đếnmười một giờ đêm, đừng có lười nhác đấy.”

“Đương nhiên.” Dao cùng nĩa chuyển động qua lại thuầnthục trên chiếc đĩa sứ trắng, Dung Nhược mỉm cười như đang đối mặt với mộtchuyện thường tình.

“Hôm nay cậu thật khác thường.” Hà Dĩ Thuần nhướn mày,trong mắt đầy hoài nghi.

“Thế à?”

“Cậu bắt đầu có cái tự giác mình là chủ nhân của “LamDạ” từ bao giờ vậy?”

“Từ hôm nay trở đi, không được sao?”

Buông dao nĩa, Dung Nhược hoà vào tiếng nhạc lơ đãnglắc lắc chiếc ly chân dài trong tay.

Đi sớm về trễ, liệu có thể ngăn cản chút ít sự đắmchìm của mình không đây?

“Bắt đầu từ mai có thể khuya em mới về nhà.” DungNhược ngồi trước bàn trang điểm lau tóc, nhìn Vân Trạm qua gương, thấy anh đangngồi trên giường, động tác có chút khó nhọc nằm xuống.

“Sao vậy? Có việc à?” Vân Trạm đắp chăn xong, nhìn DungNhược trong gương.

“Dĩ Thuần về nhà, em phụ trách trông quán.”

“Buổi tối mấy giờ đóng cửa?”

“Mười một giờ.”

Dung Nhược đi đến cuối giường ngồi xuống, nhìn VânTrạm.

“Chuyện gì vậy?”

“Anh chưa từng nói cho em.” Cô nói một câu không đầukhông đuôi.

“Nói cho em cái gì?”

“…….. Cái này.” Lấy chiếc gối mềm trên ghế cạnh đó giơlên, cô nhìn về phía đôi chân

dưới lớp chăn của anh.

Nếu không phải vừa nãy lúc Vân Trạm tắm, người giúpviệc đúng lúc tiến vào, cô căn bản không biết hoá ra khi anh ngủ dưới chân cầnđặt một chiếc gối mềm. Mà mấy buổi tối nay, anh chưa từng làm như vậy.

Vân Trạm giật mình.

Trước kia đây đều là người giúp việc làm giúp anh, saukhi kết hôn, ban đêm người giúp việc sẽ không tự tiện tiến vào, hơn nữa bọn họđều cho rằng việc này đương nhiên đã được Dung Nhược làm thay.

“Là anh quên mất.” Anh nói giọng thản nhiên. Mà trênthực tế, có hay không có, cũng quả thực không có khác biệt gì.

Dung Nhược im lặng nhấc chăn lên, dựa theo cách vừanãy người giúp việc dạy cho, đặt chiếc gối mềm xuống dưới chân Vân Trạm.

Lên giường tắt đèn xong, cô nằm thẳng, giữa bầu khôngkhí yên lặng, đột nhiên hỏi: “Mọi khi đều là mấy giờ đêm xoay người?”

“….. Hai, hoặc ba giờ.” Trong bóng đêm, giọng Vân Trạmrất khẽ, chất chứa sự bất lực mà chỉ anh mới hiểu.

Thật lâu không nghe tiếng đáp lại từ phía bên cạnh,anh nói thêm: “Em cứ ngủ đi, không cần cố ý tỉnh lại.” Trên thực tế, anh cũngkhông cho rằng một người bình thường vốn không có thói quen tỉnh lại lúc nửađêm như Dung Nhược, có thể tỉnh giấc lúc đó, giúp anh xoay người.

Vẫn không có tiếng đáp lại, Dung Nhược chỉ thật nhẹthật chậm nghiêng mình đi, quay lưng về phía Vân Trạm. Chăn che một nửa khuônmặt cô, trong bóng đêm cô hơi cau mày, lòng cô có một cơn bi ai đang trào lênmãnh liệt không ngừng, chẳng phải vì bản thân cô, mà là vì con người cạnh bên.

“Mọi khi như vậy anh có tỉnh lại không?” Một lúc thậtlâu sau, khi Vân Trạm nghĩ rằng Dung Nhược đã đang ngủ, đột nhiên nghe thấy cônhẹ giọng hỏi.

“Có.” Anh vốn thính ngủ, cho dù nửa thân dưới không cócảm giác, nhưng khi có người tới gần chạm vào thân thể mình, anh vẫn có thể lậptức tỉnh lại.

“Vậy có phải anh đã quen tự động tỉnh lại vào tầm ấyhàng ngày?”

“Ừ.”

“Đêm nay lúc nào anh tỉnh lại thì gọi em.”

“….”

Mở đôi mắt vốn khép hờ, Vân Trạm ngoái đầu lại, DungNhược vẫn đang quay lưng về phía anh, hơn nữa không nói thêm gì. Giữa khônggian tĩnh lặng, tiếng hít thở của cô rất nhỏ mà đều đều, như vừa nói xong câunói kia, cô ngay lập tức ngủ say.

Trong lòng Vân Trạm hơi rối loạn. Anh biết rõ kế hoạchtrong lòng Dung Nhược, biết một ngày nào đó cô sẽ rời khỏi anh, sẽ mang toàn bộđau khổ của mình năm đó trả lại cho anh. Một khi đã như vậy, vì sao cô lại còncố ý chủ động quan tâm cuộc sống của anh.

…… Quan tâm? Anh cũng không rõ có thể dùng từ này haykhông.

Nhưng, vừa rồi phản ứng của Dung Nhược, quả thực đãkhiến cho lòng anh cảm thấy ấm áp hơn.

Giữa tiếng hít thở đều đều bên cạnh, Vân Trạm khẽ mỉm cười.

Mười một giờ rưỡi đêm.

Sau khi dọn dẹp cùng với người phục vụ xong xuôi, DungNhược vừa bước ra trước cửa đã khẽ thở dài ngao ngán. Hà Dĩ Thuần đã đi đượchai ngày, suốt thời gian ấy cô cũng ở trong quán từ sáng tới tối. Vì quán cóthuê người phục vụ nên cô cũng không cần phải làm gì nhiều. Nhưng, hầu hết thờigian trong ngày đều gói gọn trong khoảng không gian nhỏ hẹp phía sau quầy lạikhiến cô cảm thấy mệt mỏi, buồn chán vì chẳng có gì để làm.

Chả trách tại sao hồi trước cứ mỗi lần mình ghé quađây, cô nàng kia lại luôn miệng than vãn.

Đến khi đóng cửa tiệm, cuối cùng thì Dung Nhược cũngcó thể hiểu được vì sao Hà Dĩ Thuần luôn tỏ ra tức tối, bất bình mỗi khi nhìnthấy dáng vẻ thư thái nhàn nhã của cô rồi.

Không nằm ngoài dự tính, cô đã nhìn thấy chiếc xe màuđen đỗ ở góc đường, đèn sau nhấp nháy trong đêm tối mờ mịt, không biết là đẫđợi ở đó từ bao giờ.

Ngồi vào trong xe, cảm nhận hơi ấm phả vào gương mặt.Dung Nhược cởi bỏ khăn quàng cổ, mỉm cười, khẽ gật đầu với người lái xe, ngaysau đó, xe ổn định chạy thẳng về phía trước.

“Làm phiền anh phải đợi lâu rồi.” Dung Nhược cảm thấyhơi áy náy, bình thường thì tầm này lái xe đã được nghỉ, vậy mà giờ lại phải điđón cô giữa tiết trời đêm đông giá rét.

“Không sao.” Người lái xe trẻ tuổi cười chân thành.

Chuyển tầm mắt về phía trước, Dung Nhược điều chỉnhghế để có tư thế ngồi thoải mái nhất. Đường phố lúc này có vẻ hiu quạnh hơn hẳnso với ban ngày, thỉnh thoảng lại thấy có xe đi ngược tới, đèn xe chiếu ánhsáng mạnh chói đến không mở mắt ra được. Dung Nhược tiện thể nhắm mắt luôn, lạinghĩ đến đêm qua, khi cô rời khỏi quán đã thấy Vân Trạm ngồi ở trong xe chờmình. Kỳ thực, hôm qua, lúc rời nhà, cô vốn không có ý định gọi xe đưa đón, nênkhi cô nhìn thấy Vân Trạm và lái xe đang đợi mình, quả thật có chút bất ngờ.

Lúc ở trong xe tối qua, Vân Trạm có nói: “Về sau, mỗingày cứ đến giờ này, anh sẽ dặn lái xe qua đây đón em.”

Cô muốn từ chối, nhưng nghĩ một chút rồi lại thôi.Chắc do cô cũng hiểu tính Vân Trạm, cô không nghĩ là sự phản đối của mình cóhiệu lực, huống chi, cô cũng không muốn tranh cãi với anh chỉ vì chuyện nhỏnhặt như vậy.

—— Không cần nghiêm trọng hóa vấn đề, tình trạng nàycũng chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn, ngay cả cuộc hôn nhân này cũng vậy.

Hai ngày nay, cô thường xuyên tự dặn lòng mình nhưvậy.

Bất giác, cô cảm thấy có phần hối hận. Nếu như khi đókhông nảy ra cái ý tưởng trả thù này, nếu như trước đây, sau khi trở về nước,cô dứt khoát cắt đứt mọi quan hệ với Vân Trạm, để anh hoàn toàn biến mất khỏicuộc sống của mình, thì chắc hiện giờ cô đã không cần phải lo sợ về việc mìnhbị mắc kẹt giữa những mâu thuẫn và phải đấu tranh tư tưởng như thế này.

Có phải mọi chuyện như bây giờ đều do cô tự mình chuốclấy phiền phức hay không?

Về đến nhà, Dung Nhược đã cảm thấy bất ngờ khi thấyphòng ngủ lạnh lẽo, trống trải. Cô biết, bắt đầu từ hôm nay, Vân Trạm sẽ đi làmlại như trước, nhưng cô không ngờ được anh sẽ làm việc mãi đến tận nửa đêm vẫnchưa chịu về.

“Thưa cô Dung.” Người giúp việc bưng khay thức ăn từdưới bếp lên.

Mặc dù cách xưng hô này có phần không ổn, nhưng hẳn lànhững người giúp việc trong nhà đã quá quen với cách gọi này, chỉ có điều, DungNhược để ý thấy, hôm qua, khi Vân Trạm nghe thấy ba chữ này liền khẽ nhíu mày.Nhưng sau đó cũng không thấy anh có ý kiến gì, nên cô nghiễm nhiên coi nhưkhông có chuyện gì xảy ra.

“Cô tìm cậu chủ à? Cậu ấy đến công ty rồi.” Đặt khaythức ăn khuya vừa mới làm xuống bàn, người giúp việc tươi cười nói.

“Anh ấy không nói lúc nào về sao?”

“Lúc bữa tối cậu chủ đã về rồi, nhận được điện thoại,chắc là công ty có việc gấp, nên lại phải đi ngay.”

Dung Nhược nghe xong, nghi hoặc bước tới bên bàn ăn,không rõ là ở công ty đã xảy ra chuyện gì mà anh phải đích thân quay lại xử lýsau giờ tan tầm như vậy.

“A?” Khi thấy cháo dưa cải thịt bò, cô bỗng nhiêncười.

“Sao bác biết tôi muốn ăn món này?” Ban ngày lúc ăncơm trưa, cô nhớ là đã lâu lắm rồi không được ăn cháo thịt bò do đầu bếp nhà họVân nấu, không ngờ là buổi tối lại được ăn khuya bằng món này.

“Cô Dung trước đây cũng rất thích ăn mà.”

Người giúp việc vừa nói dứt lời, Dung Nhược đã kịpphản ứng vì khi không lại đi hỏi một câu ngu ngốc như vậy. Những người này đãphục vụ ở nhà họ Vân hơn năm năm, sao họ có thể không biết sở thích của cô chứ?

“Có điều, đây là cậu chủ dặn làm.”

“… Anh ấy?” Tay cầmthìa hơi chựng lại.

“Vâng, lúc ăn cơm tối cậu chủ có dặn tôi chuẩn bị.”

Dung Nhược ngẩng đầu, nụ cười trên gương mặt của ngườigiúp việc khiến lòng cô đau nhói – Nụ cười ấy rõ là đang mách cho cô biết về sựsăn sóc chu đáo của Vân Trạm.

“À, vậy sao.” Cô vội vội vàng vàng cúi đầu, nhìn bátcháo thịt bò đang tỏa hương thơm phức, chậm rãi ăn từng thìa, từng thìa một.

“Xe đến rồi à?” Cao Lỗi chờ tới khi Vân Trạm trả lờiđiện thoại xong mới hỏi anh.

“Ừ, đang chờ ở dưới rồi, chúng ta đi thôi.”

Cúi xuống chỉnh lại tấm chăn phủ trên đùi, Vân Trạmcảm thấy mệt mỏi rã rời, đầu óc cũng bắt đầu thấy choáng váng.

Nếu như không phải quản lý công ty chi nhánh nướcngoài giám sát không nghiêm, quản lý sai lầm, nhân viên cấp dưới tiết lộ tàiliệu quan trọng cho đối thủ cạnh tranh, khiến công ty suýt để mất một kháchhàng quan trọng thì anh cũng không cần phải gấp rút triệu tập cuộc họp khẩn vớihội đồng quản trị cho tới tận khuya như thế này.

Lúc ra khỏi phòng làm việc, ngực bỗng nhiên đau thắt,Vân Trạm dừng xe lăn, nhắm mắt nhíu mày.

“Sao vậy? Thấy không khỏe à?” Cao Lỗi vẫn theo phíasau cúi xuống hỏi. Trong cuộc họp lúc nãy, nhìn sắc mặt của Vân Trạm, anh đãthấy hơi lo rồi. Với tình trạng hiện giờ của Trạm, vốn không nên chịu áp lực,mệt mỏi trong thời gian dài.

“Không sao.” Triệu chứng tim đập nhanh sau hơn mườigiây đang từ từ thuyên giảm, Vân Trạm mở mắt ra.

“Có cần phải nghỉ ngơi một chút rồi mới đi xuống haykhông? Mình gọi điện kêu lái xe chờ.”

“Không cần.” Thấy Cao Lỗi lấy di động ra, Vân Trạm lắclắc đầu, “Về sớm một chút đi.”

Đã qua mười hai giờ, có lẽ Dung Nhược sắp ngủ. Anhkhông muốn về nhà quá muộn, đánh thức cô lúc lên giường.

Lúc vào thang máy, Cao Lỗi đột nhiên hỏi: “Cậu và DungNhược thế nào rồi?” Cuộc hôn nhân này, từ ngày được biết rõ mọi chuyện, anh vẫnluôn không tán thành. Chuyện đã tới nước này, anh thức sự thấy lo, không biếtcậu bạn tốt của mình sẽ phải chịu tổn thương lớn tới mức nào.

Vân Trạm thản nhiên đáp: “Cũng không tệ như cậu vẫntưởng đâu.”

“Thế nhưng sau này thì sao?” Cao Lỗi hỏi tới cùng, anhcũng không cho rằng Vân Trạm mà anh biết sẽ tự lừa mình dối người như thế, “Đếnkhi cô ấy muốn bỏ đi thì làm sao bây giờ?”

“Đinh!” Cửa thang máy mở.

Vân Trạm xoay xe lăn đi ra phía ngoài.

“Bây giờ mình và cô ấy thực sự ở bên nhau, cần gì phảiquan tâm thời gian ngắn hay dài.”

Bãi đỗ xe dưới tầng hầm đèn đuốc sáng trưng, lái xeđang chờ bên ngoài.

“Cũng chính vì mình hiểu rõ thời gian đã không cònnhiều, không biết khi nào thì mọi thứ đang có lúc này sẽ biến mất, nên mình mớicố hết sức làm những gì có thể khi mình còn đang có cơ hội thực hiện.” Bao gồmcả việc chiều chuộng, quan tâm, thậm chí là dung túng cho cô ấy.

Xe nhanh chóng phóng khỏi sườn dốc của bãi đỗ xe. CaoLỗi nghiêng đầu nhìn về phía Vân Trạm đang ngồi bên cạnh, rốt cuộc hiểu, Trạmđã biết rõ sự thực, nhưng sao cậu ấy vẫn sẵn lòng bắt đầu một cuộc hôn nhân vốnsẽ không có kết quả tốt đẹp gì với Dung Nhược.

Đơn giản là vì yêu.

Dung Nhược nằm trên giường, lăn qua lộn lại, hoàn toànkhông cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Khi lần thứ hai nhìn về phía đồng hồ báo thức đặt bêngiường, cô nghe thấy tiếng cửa mở.

Vân Trạm dừng ở cửa, thấy đèn bàn đầu giường vẫn sáng,người trên giường đã ngồi dậy, anh khẽ hỏi: “Anh đánh thức em à?”

Dung Nhược lắc lắc đầu, nương theo ánh đèn thoángtrông thấy sắc mặt tái nhợt của Vân Trạm.

“Em còn chưa ngủ.” Cô xuống giường, đi vào phòng tắm,cầm chiếc khăn mặt nóng đi ra, đưa cho anh.

Nhận thấy vẻ mệt mỏi hiện lên rõ ràng trên khuôn mặtVân Trạm, Dung Nhược cảm thấy hơi khó chịu, nhận lấy khăn khi anh đã lau mặtxong, cô hỏi: “Em pha nước tắm cho anh nhé?” Giọng nói không giấu được việc côđang cố trấn tĩnh lại.

Khẽ gật đầu, Vân Trạm chỉ cảm thấy mình gần như ngồicũng không được vững, muốn cố gắng xoay xe lăn, nhưng trong nháy mắt, mọi thứtrước mắt anh bỗng trở nên tối sầm lại.

“Cẩn thận!”

Thân thể đổ về phía trước được một đôi tay mềm mại ấmáp đỡ lấy, anh nhắm mắt lại chờ cơn choáng váng đột nhiên tới qua đi, mới lắclắc đầu, giọng nói yếu ớt, “Không sao, anh chỉ hơi mệt chút.”

“Vậy lên giường ngủ đi.” Bộ dạng của Vân Trạm bây giờ,làm cho tim Dung Nhược đau nhói. Cô đỡ anh ngồi xuống, đẩy xe lăn dừng lại bêngiường, cố sức đỡ cơ thể anh lên.

Sau khi đặt Vân Trạm nằm xuống, cô mới nhẹ nhàng đắpchăn cho anh, rồi đi vòng qua bên kia, nằm xuống giường.

“Chuyện của công ty ra sao rồi?” Trước khi ngủ, côhỏi.

“Ừ, đã giải quyết xong rồi.”



Sau khi trả lời, Vân Trạm giống như kiệt sức, chịuđựng co rút đau đớn trên lưng, mê man rơi vào giấc ngủ.

Ngủ đến nửa đêm, Dung Nhược bị tiếng động bên cạnh làmtỉnh giấc.

Giúp Vân Trạm trở mình là phản ứng đầu tiên của cô khitỉnh lại, thế nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị ném lên chín tầng mây sau khicô nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề dồn dập của anh.

Giữa đêm hôm khuya khoắt, nghe rõ từng tiếng thở nặngnề, khó nhọc vang lên bên tai, thực khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Dung Nhược nhanh chóng bò dậy, tiện tay xoay đèn đầugiường, đồng thời quay đầu, liền nhìn thấy Vân Trạm với sắc mặt trắng bệch, cơthể co quắp, lộ rõ sự đau đớn.

“Anh làm sao vậy?!” Miệng hỏi, cô nhanh chóng nhảy quabên kia giường, đi lấy thuốc trên tủ đầu giường.

Câu trả lời nhận được vẫn là tiếng thở hổn hển khónhọc, cô đỡ lấy bả vai Vân Trạm, nhét thuốc vào miệng anh.

Để anh tựa vào lòng mình, chờ giây lát, Dung Nhược mớikhẽ hỏi: “… Anh đỡ hơn chưa?”

Thực ra, cô rất sợ hãi, trong giọng nói có run rẩy rõràng. Nếu như tình huống vẫn không chuyển biến tốt, cô sẽ kêu gọi tất cả mọingười trong nhà dậy ngay lập tức.

May mà chuyện cũng không đến nỗi nghiêm trọng như côtưởng, thấy cánh tay đang đè chặt lên ngực của anh dần thả lỏng, cô mới thấynhẹ nhõm đôi chút.

“Khá hơn chút nào không?” Cô hỏi lần nữa.

Mệt mỏi gật đầu, Vân Trạm nhắm mắt lại không nói gì,cảm giác đau đớn đến nghẹt thở đã giảm dần, những vẫn còn thấy tức ngực khóthở.

Thấy anh gật đầu, Dung Nhược cũng không dám hành độngthiếu suy nghĩ, chỉ duy trì tư thế cũ. Trong phòng có bật máy sưởi, cô mặc cômặc áo ngủ ngồi trên giường, nhưng nhiệt độ cơ thể từ phía sau lưng Vân Trạmtruyền đến trước ngực chẳng những không sưởi ấm cho cô, còn khiến cho cô cảmthấy lạnh run người.

“… Không sao.” Không biết đã lại qua bao lâu, Vân Trạmtrầm giọng nói.

Dung Nhược vẫn không dám cử động, chỉ hỏi: “Vậy anhbây giờ có thể nằm xuống không?”

Lại gật đầu, Vân Trạm đưa tay vịn mép giường, nhờ sựgiúp đỡ của Dung Nhược từ từ nằm xuống. Trong lúc đó, cảm giác được sự quan tâmchăm sóc ấy, sau khi nằm xuống, anh đưa tay lên nắm lấy tay cô, lại phát hiệnbàn tay kia còn lạnh hơn cả tay mình.

“Đắp chăn ngủ đi.” Anh buông tay cô ra.

“Vâng.”

Dung Nhược chuyển hướng, quỳ từ trên người Vân Trạmbước qua, lại nửa đường bỗng dưng ngừng lại — Trong ánh đèn sắc màu ấm áp, côhơi cúi người, mái tóc dài rủ xuống hai gò má, phủ lên vai của Vân Trạm, lơđãng giương mắt, chống lại tầm mắt của anh, cô thấy khuôn mặt anh hơn một nửaẩn trong bóng mờ của tóc mình, thon gầy mà hoàn mỹ, còn cả cặp mắt kia, giờkhắc này lại càng trở nên sâu thẳm như không thấy đáy. Cô muốn di chuyển, nhưnglại ngẩn ra.

—— Một tư thế và trạng thái vô cùng mờ ám.

Trong đầu đột nhiên ý thức được, Dung Nhược không tựchủ mím môi, xoay mặt, nhanh chóng tiếp tục động tác vừa mới bị mình tùy tiệndừng lại, quay về trong chăn yên lặng nằm.

Cô ho nhẹ một tiếng, “Ngủ ngon.”

Tắt đèn, cô mở to mắt nhìn trần nhà, đen như mực,không nhìn thấy cái gì.

“Không ngờ mẹ lại bảo mình đi xem mắt!”

Giữa trưa, đang lúc Dung Nhược thấy buồn chán vô cùng,Hà Dĩ Thuần gọi điện thoại tới, trong ống nghe truyền đến giọng nói cao vút đầytức giận của cô ấy.

“Vậy chúc mừng cậu.” Để di động cách xa tai một chút,Dung Nhược đáp lại với giọng điệu hời hợt.

“Rõ là bị lừa! Nếu sớm biết vậy mình đã chẳng về! Thậtkhông hiểu bà đang nghĩ cái gì nữa!”

“Như vậy, mẹ cậu tìm đối tượng cho cậu, cậu đã hàilòng chưa?”

“… Này! Cậu biết rõ mình không thích như vậy, sao cònhỏi kiểu đó?! Cố tình chọc tức mình đấy hả?”

Cảm nhận được sự tức giận truyền đến rõ ràng từ đầukia điện thoại, Dung Nhược nâng cằm, khẽ cười.

“Đêm nay mình sẽ về.”

“… Hả? Sao nhanh thế?” Cô nhìn ngoài cửa sổ, có chútkhông yên lòng. Bầu trời sáng sủa, trong xanh.

“Thầy giáo mọt sách kia còn định mời mình cùng đón lễtình nhân, mình đương nhiên không thể tiếp tục ở lại đó, mặc cho địch tấn côngđược.”

“Vì sao không thử xem chứ? Có lẽ lần này sẽ là một tênmọt sách thú vị.” Nói xong câu này, Dung Nhược gần như có thể hình dung đượcdáng vẻ mắt trợn trắng của Hà Dĩ Thuần lúc này.

“Chỉ nhìn bề ngoài là anh ta đã khiến mình chẳng thấycó gì gọi là thú vị rồi.” Giọng nói chán nản, ỉu xìu lại truyền đến một lầnnữa.

Dung Nhược cười dựa vào lưng ghế dựa, “Vậy không cầnnhiều lời vô ích, chúc cậu thuận lợi thoát khỏi lòng bàn tay của mẹ cậu.”

“Lần sau đánh chết mình cũng không trở lại.” Trước khicúp điện thoại, Hà Dĩ Thuần vẫn nghiến răng nghiến lợi bồi thêm một câu.

Kết thúc cuộc nói chuyện, Dung Nhược vô thức xoay đixoay lại chiếc ghế. Lúc này mới nhớ, nếu không phải Hà Dĩ Thuần nhắc nhở, côthiếu chút nữa đã quên ngày mai chính là ngày mười bốn tháng hai.

“Lễ tình nhân…” Cô khẽ lẩm bẩm, “Với người đã kết hôn,hẳn là không cần thiết.”

“Phụ nữ quả thật khó chiều!” Cao Lỗi đẩy cửa phòng làmviệc của Tổng giám đốc, ngồi phịch xuống ghế sô-pha, vẻ mặt u ám.

Vân Trạm giương mắt: “Sao vậy?”

Cao Lỗi kéo cà vạt, ngửa mặt tựa trên thành ghế sôpha, giọng điệu trầm thấp: “Cãi nhau với Tiểu Hân.”

“Đâu phải cậu không biết tình tình của con bé, nhườngnó một chút đi.” Vân Trạm xoay xe lăn, đi tới bên sô pha.

“Bắt đầu chỉ là vì một chút chuyện nhỏ, vốn tưởng rằngcãi nhau là xong. Không ngờ càng cãi nhau càng nghiêm trọng, bây giờ ngay cảđiện thoại của mình cô ấy cũng không chịu nhận.” Cao Lỗi nhắm mắt lại lắc lắcđầu, có chút cảm giác bất lực.

Trên thực tế, ngoại trừ không nghe điện thoại ra, haingày nay anh còn bị đuổi đến phòng đọc sách ngủ. Lần này xem như là lần dữ dộinhất từ khi kết hôn tới nay của bọn họ, bây giờ cho dù anh chịu chủ động nhậnsai, Vân Hân có lẽ cũng sẽ không cho anh cơ hội ấy, huống chi, anh cũng khôngcho rằng hoàn toàn là lỗi của mình.

“Từ nhỏ con bé đã được mọi người trong nhà cưng chiều,khó tránh được tính tùy hứng, khó bảo.” Vân Trạm thản nhiên nói. Đối với việcnhà của bọn họ, cho dù là anh, cũng không tiện can thiệp quá nhiều, chỉ có thểyêu cầu Cao Lỗi nhượng bộ thôi.

Nhắm mắt lại gật gật đầu, Cao Lỗi trầm giọng nói:“Mình biết.” Bây giờ anh chỉ hi vọng Vân Hân có thể sớm nguôi giận, như vậy chodù phải nhận lỗi, anh cũng nhận.

“Mình cũng không hối hận vì đã kết hôn,” sau một lúclâu, Cao Lỗi dường như rất có cảm xúc, “Nhưng mình cảm thấy, rất nhiều ngườiđàn ông không muốn kết hôn cũng là có lý do. Dù sao, đối với mâu thuẫn tronghôn nhân, dường như sức chịu đựng của đàn ông kém hơn phụ nữ rất nhiều, mànhững mâu thuẫn ấy lại không thể tránh khỏi.”

“… Cậu nói có phải không?” Cao Lỗi nghiêng đầu nhìn vềphía Vân Trạm.

Người phía sau chỉ cười nhẹ, không nói gì.

Hôn nhân, hay tình yêu, phần lớn đều chỉ là tìm vuitrong khổ, vui buồn lẫn lộn. Chịu đựng áp lực như thế nào, có thể chịu đựng tớicùng hay không, có lẽ chỉ có thể quyết định bởi mức độ tình cảm đối với bênkia, và có chấp nhất với cảm tình này hay không.

Vân Trạm tin rằng, Cao Lỗi cũng chỉ nói vậy mà thôi.Cuộc hôn nhân này của cậu ấy với Vân Hân, cho dù không thể mười phân vẹn mười,cũng không đến mức giữa đường đứt gánh.

Mà mình và Dung Nhược, ngay từ khi bắt đầu đã địnhtrước không có kết cục, không liên quan tới chấp nhất, không liên quan tới mứcđộ tình cảm.

Ngày mười bốn tháng hai.

Dung Nhược nhìn bầu trời nắng ráo, trắng xốp, cảm thấyhơi thất vọng. Với cô, nếu một ngày lễ như thế này mà có tuyết rơi, thì mới thậtsự hoàn mỹ.

Xe dừng trước cửa quán cà phê, cô vừa xuống xe, điđược vài bước đã nghe thấy tiếng Vân Trạm ở phía đằng sau.

“Dung Nhược.” Vân Trạm với qua cửa sổ xe đã hạ, gọi côlại.

“Có chuyện gì?”

“Đêm nay em chừng nào về nhà?”

“Em không biết… Có lẽ vẫn như bình thường.”

“Ừ, không sao.”

“Chào anh.”

Vén gọn những tóc lạc trên trán, Dung Nhược vẫy tay,đi vào quán cà phê.

Cô không nói cho Vân Trạm biết, Hà Dĩ Thuần đã về rồi,nên đáng lẽ ra hôm nay cô không cần đến trông quán; cô cũng không nói với anh,hôm nay “Lam Dạ” sẽ đóng cửa sớm.

“Cậu nói thử xem, hai đứa con gái cùng ăn cơm trongtối hôm nay, có phải rất kỳ lạ không?” Trong nhà hàng kiểu Tây, Hà Dĩ Thuầnliếc nhìn từng cặp tình nhân đang ngồi trong góc tối, có cảm giác mình bị baophủ bởi bầu không khí tràn ngập tình ý này.

“Ăn xong rồi cậu mới nghĩ thế, có phải đã quá muộn haykhông?” Dung Nhược giơ tay lên gọi người phục vụ tới thanh toán, rời đi.

Sau khi tạm biệt ngoài cửa tiệm, cô mới men theo conphố, từ từ đi về nhà.

Dọc theo đường đi, có vô số cặp tình nhân đi lướtngang qua, nếu không phải đang cười đùa vui vẻ, thì cũng là dịu dàng, tình cảm,sắc đỏ tươi của hoa hồng trong một đêm như thế này, có vẻ vô cùng chói mắt.Dung Nhược đón gió, bất giác lại nhớ tới Vân Trạm, đồng thời cô cũng nhận ra làdường như không có khả năng đè nén nỗi nhớ này lại được.

Cúi đầu cười, cô thầm chế giễu sự tự mâu thuẫn tronglòng mình. Rõ ràng là cô cố ý trì hoãn thời gian không muốn đón ngày lễ này vớianh, vậy giờ đây vì sao lại không ngừng nghĩ đến khuôn mặt đó chứ?

Lúc lại ngẩng đầu, Dung Nhược phát hiện, mình đang điqua quảng trường Hòa Bình ở giữa thành phố, mà nơi này, bây giờ đã tụ tập rấtnhiều người, vô cùng náo nhiệt.

Ánh đèn, hoa tươi, bóng bay, âm nhạc, còn cả tiếngngười huyên náo, những đứa trẻ bán hoa không ngừng chạy qua chạy lại… Từ baogiờ, mà sự ngọt ngào chỉ dành riêng cho hai người lại trở thành niềm vui chungcủa tất cả mọi người như thế này?

Đứng giữa đám đông ai cũng có đôi có cặp, cảm giácđược sự cô độc lạnh lẽo mà đến bản thân mình cũng cảm thấy nó thật nực cười vàkhác người nhanh chóng ập đến, nhưng Dung Nhược lại nhận ra, dù có nực cười,khác người đi chăng nữa, lúc này, cô thực sự rất nhớ hơi ấm từ bàn tay ấy, nhớcái ôm chặt khiến cô cảm thấy an lòng, cũng muốn có một người ở bên cạnh cô vàolúc này, cùng trải qua ngày lễ dành riêng cho các cặp tình nhân.

“Dung Nhược?” Khi giọng nói chân thực của Vân Trạmvang lên trong điện thoại, Dung Nhược bỗng hơi hối hận với xúc động nhất thờicủa mình.

“Em ăn cơm chưa?” Cô nghe thấy anh hỏi.

Cô cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày của mình, “Em ănrồi… Còn anh?”

“Anh chưa ăn.”

“… Em không có việc gì.” Ngẩng đầu nhìn người xungquanh, cô ngừng một chút, mới nói: “Chỉ là vừa lúc đi qua quảng trường, thấy ởđây rất náo nhiệt, vì thế…” Cô đột ngột ngừng, không nói thêm gì nữa. Vì thếcái gì? Rõ ràng là vợ chồng, nhưng cô lại phát hiện muốn mở miệng bảo Vân Trạmđi ra với cô, rất không dễ dàng.

Đầu kia điện thoại cũng trầm mặc một lát, Dung Nhượcvô thức đứng dịch ra khỏi đám người/đám đông một chút, dùng tay che một bêntai, xác nhận “A lô” một tiếng, cô cho rằng tín hiệu không tốt, hoặc là VânTrạm nói nhưng cô không nghe thấy.

“Em ở đó chờ anh.” Giọng nói hơi trầm truyền tới, vôcùng rõ ràng.

Hơi ngẩn ra, Dung Nhược ngửa đầu nhìn bóng bay khôngbiết là ai thả, khẽ cười nói: “… Được.”

Trong bầu trời đêm đen thẫm, gần trăm quả bóng baybuộc cùng một chỗ, nhìn không ra màu sắc ban đầu, dần dần bay cao, cho đến khibiến mất không thấy nữa.

Vân Trạm mặc áo khoác chuẩn bị ra cửa, vừa ra khỏiphòng ngủ đã nhìn thấy Vân Hân đang tựa người vào cửa phòng khách, sắc mặt buồnbã, mang theo vệt nước mắt rõ ràng, đứng bên cạnh là người giúp việc với vẻ mặtbối rối, khó xử.

“Làm sao vậy?” Anh xoay xe lăn tới gần, kéo cô ngồixuống sô pha.

Vân Hân lắc đầu, không chịu nói.

“Là chuyện cãi nhau với Cao Lỗi?” Anh thăm dò hỏi.

“… Vâng.” Vân Hân úp mặt vào lòng bàn tay, giọng nóihơi khàn khàn, mang theo âm mũi.

Quay đầu bảo người giúp việc rót chén nước ấm, VânTrạm nhìn người đang bắt đầu nức nở, chỉ khẽ thở dài, lôi điện thoại di dộngra.

Dung Nhược không nghĩ rằng, chỉ cách mười phút, VânTrạm lại nói cho cô rằng chắc anh không thể đến được, còn dặn cô khi nào muốnvề thì gọi điện cho lái xe tới đón.

Dập điện thoại, Dung Nhược mỉm cười chua chát, đồngthời thầm nghĩ trong lòng: Có lẽ ngay từ đầu cuộc điện thoại kia đã quá thừathãi; chắc là, một thứ tình cảm vốn chẳng đơn thuần, thì không cần và cũngchẳng có tư cách gì để trải qua một ngày lễ tốt đẹp như thế này.

Đèn pha trên khán đài dựng giữa quảng trường đột nhiênsáng rực lên, mọi người từ từ tụ tập về phía đó. Đột nhiên cảm thấy không cònlòng dạ nào để xem nữa, cô lơ đễnh đi về phía ngược lại. bất ngờ bị xô mạnh vàongười, di động còn chưa kịp cất vào túi cũng vì thế mà bị bắn văng ra khỏi tay,chỉ một giây sau đã trở thành vật hi sinh dưới chân người khác.

… Ngẩn người nhìn chiếc di động màu trắng bạc vỡ ratừng mảnh, lại ngẩng lên nhìn người vừa đụng phải mình đã sớm biến mất giữa đámngười, cô siết chặt chiếc túi xách vừa từ trên vai trượt xuống tay…

—— Một vết rạch dài đằng sau túi khiến Dung Nhược vừamuốn nổi khùng mắng chửi người, vừa khóc không ra nước mắt!

Vết dao rạch ngay chính giữa, mọi đồ đạc để bên trongvẫn còn nguyên, ngoại trừ ví tiền. Dung Nhược không biết mình nên cảm thấy maymắn hay là lầm bầm chửi rủa nữa, hiện tại, đến ít tiền để bắt xe về nhà cô cũngkhông có.

“Phiền anh chờ một chút, để tôi vào nhà lấy tiền trảanh.”

Ái ngại cười nói với người lái taxi, Dung Nhược bướcnhanh vào nhà. Bây giờ, ngoài việc muốn nhanh chóng trả tiền xe cho xong, côcòn muốn tìm một người để kể hết toàn bộ những xui xẻo mà mình đã gặp phải, màngười đầu tiên cô nghĩ đến, lại chính là Vân Trạm.

Lúc ngang qua phòng khách, cô đột nhiên dừng bước.

Qua cánh cửa phòng ngủ đang mở, cô thấy Vân Hân đanggục trên đùi Vân Trạm mà khóc, hiển nhiên, Vân Trạm cũng đã nhìn thấy cô.

Đứng cách hơn mười mét, Dung Nhược liếc nhìn người ởbên trong, rồi quay ra dặn người giúp việc đang đứng bên cạnh: “Phiền cô lấytiền trả cho tài xế taxi ở ngoài cổng giúp tôi.”

Nói xong, cô lướt qua cửa phòng Vân Hân, trở về phòngmình.

Đèn trong phòng tắm sáng, Vân Trạm gõ cửa kính.

“Bộp”, cửa bị mở ra, Dung Nhược mặt không thay đổilướt qua bên cạnh anh, đi về phía tủ quần áo.

“Di động hết pin sao?” Vân Trạm chuyển hướng, hỏi. Saulúc ấy, anh lại gọi điện thoại cho cô mấy lần, lần nào cũng chỉ nhận được giọngthông báo của tổng đài.

Dung Nhược không quay đầu lại, mở cửa tủ ra, giọng nóihời hợt: “Rơi rồi.”

Vân Trạm nâng mắt nhìn bóng lưng lạnh lùng kia, xoayxe lăn về phía trước: “Em giận?”

Tìm được quần áo mình muốn, Dung Nhược lấy nó xuống từtrên mắc áo, hỏi: “Giận cái gì?”

“Tối nay là anh sai, trong điện thoại khó nói rõ, vìthế cũng không nói cho em anh có chuyện gì.” Lúc đó Vân Hân ở bên cạnh, anhkhông muốn ngay trước mặt Vân Hân nói giữa cô ấy và Cao Lỗi xảy ra vấn đề tìnhcảm, bởi vậy, trong điện thoại anh cũng không nói rõ với Dung Nhược.

“Vậy giờ anh có thể nói cho em biết không?” Dung Nhượccầm áo khoác ngoài xoay người, trên mặt vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào.

“Tiểu Hân đêm nay cãi nhau với Cao Lỗi rất kịch liệt.”

“Ừ, vậy sao.” Mặc xong quần áo, Dung Nhược thản nhiênđáp lại, rồi mặc kệ anh, ngồi xuống chải tóc trước bàn trang điểm.

Vân Trạm nhận thấy phản ứng lãnh đạm rõ rệt của cô,cau mày hỏi: “Em rốt cuộc làm sao vậy?”

“Bộp!”

Chiếc lược bị đặt mạnh xuống mặt bàn, phát ra tiếngkêu khá lớn.

“Em chẳng sao hết.” Cao giọng đáp lại, Dung Nhược cócảm giác như mọi cơn gió lạnh lẽo mà mình phải hứng chịu trên đường khi nãy đãchuyển hết thành sự giận dữ, không có chỗ nào để xả.

Hừ lạnh một tiếng, cô đứng lên, một lần nữa khôi phụclại sự bình tĩnh, “Em thực sự không làm sao. Nếu đem ra so sánh, chuyện của VânHân hẳn phải quan trọng hơn nhiều.” Nói xong câu đó, trong lòng cảm thấy thựcđau xót.

—— Quả thực, từ trước đến giờ Vân Hân luôn quan trọnghơn hẳn cô. Trước kia đã như vậy, bây giờ cũng vẫn thế.

Di động hỏng, không liên lạc được với ai; Ví bị lấymất, không thể trả tiền taxi; tìm được trạm điện thoại công cộng, lại phát hiệnthẻ từ đặt trong túi cũng không cánh mà bay; trong đám người qua đường có đôicó cặp, cô một mình cô độc đứng ở vệ đường hơn mười phút để bắt xe… Thế nhưng,những thứ này so với chiến tranh giữa Vân Hân và Cao Lỗi, có thể coi là cái gìchứ?

Trong lòng Dung Nhược thực sự cảm thấy rất khó chịu.Không phải do số tiền bị mất, hay chiếc ví da yêu thích của cô, vì cái di độngcũng không, cũng không vì chuyện đứng chờ lâu trong thời tiết lạnh lẽo để bắtxe… Chỉ đơn giản là do hành động và suy nghĩ của Vân Trạm, bao giờ anh cũngthiên về phía Vân Hân.

Cô đương nhiên hiểu rõ, việc hẹn hò đêm lễ tình nhân,đem so với nguy cơ rạn nứt tình cảm của Vân Hân và Cao Lỗi thì hẳn là nên tạmgác qua một bên, chỉ là, làm cho cô thấy quá khó xử, có lẽ đã định trước rằng,cô hay những chuyện có liên quan đến cô, cho tới tận bây giờ, dường như vẫn chẳngthể nào quan trọng hơn Vân Hân được.

Bất luận là Vân Trạm có thể tự lựa chọn, hay thực sựlà chẳng có cách nào khác đi chăng nữa, cô, vẫn luôn chỉ đứng ở vị trí thứ hai,vẫn luôn là như thế.

Lúc ra khỏi phòng ngủ, cô nặng nề thở dài trong lòng.

“Đã trễ thế này, em còn muốn đi đâu?” Vân Trạm theo rangoài, câu Dung Nhược vừa mới nói kia, dường như đã giáng một đòn mạnh mẽ vàongực anh, đau đến mức khó thở.

Dừng bước lại, Dung Nhược quay đầu, chỉ vào chiếc đồnghồ treo trên tường, trên môi là nụ cười lạnh nhạt: “Còn lại một giờ cuối cùng,em muốn đi tìm một người không bị những chuyện khác ngăn cản, có thể yên tâmcùng em trải qua ngày lễ.”

Âm cuối câu nói biến mất trong tiếng đóng cửa trầmlặng, Vân Trạm che ngực, nhắm mắt tựa vào lưng ghế, sắc mặt tái nhợt ảm đạm.

Vì sao phải giận chứ?

Sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, Dung Nhược cảm thấynực cười với cảm xúc mấy giờ trước của mình.

“Có phải mày đã quên mất mục đích lúc trước rồi haykhông?” Vỗ vỗ hai má, cô thì thào tự nói.

Vốn dĩ động cơ của cuộc hôn nhân này đã chẳng hề đơngiản, chẳng qua là do những tình cảm khó quên kia khiến cô đắm chìm trong ảotưởng, thậm chí còn mong muốn trở thành người quan trọng nhất trong lòng VânTrạm, có vẻ như cô đã sớm quên rằng, khi mọi chuyện kết thúc, việc anh yêu ai đãchẳng còn quan trọng nữa, có khi còn mang lại nhiều phiền não hơn.

“Dung Dung à! Đêm hôm khuya khoắt em tìm đến chỗ anh,anh đã mong là em muốn cùng anh chia sẻ khoảnh khắc ấm áp của lễ tình nhân, chứkhông phải là bắt anh ngồi nghe em than thở đâu.”

Dung Nhược liếc nhìn Diệp Lăng Thu đang nằm dài trênsô-pha, đứng dậy cười nói: “Chỉ là muốn nghĩ thông một số chuyện. Giờ em mệtrồi, đi ngủ trước đây… Đúng rồi, cảm ơn anh đã cho em mượn phòng khách. Cònnữa, xin phép được bày tỏ sự ngạc nhiên của em khi thấy anh cô đơn trong mộtđêm như thế này… Anh, chắc không có vấn đề gì chứ?”

“… Này! Em nói vậy là có ý gì? Em cho là…”

Dung Nhược tựa vào phía sau cánh cửa đã khép, ngăn cảnngười đang không ngừng lải nhải bên ngoài phòng khách.

Nằm trên chiếc giường rộng rãi, cô lẳng lặng nhắm mắtlại, đồng thời tự nhủ thầm trong lòng: Có một số việc, có lẽ nên sớm kết thúc.

Thời tiết lúc sáng sớm được bao phủ bởi một màn sươngmù dày đặc.

Dung Nhược ngồi trong xe Diệp Lăng Thu, trở lại nhà họVân. Lúc đến gần cửa, một chiếc xe thể thao màu đỏ từ đối diện lái tới, xẹt quabọn họ. Dung Nhược trông thấy Vân Hân ngồi trong xe, mà người lái xe, là CaoLỗi.

Xem ra, hẳn là không có việc gì. Cô nghĩ trong lòng,xe đã ổn định dừng ngoài biệt thự.

Cùng lúc bước xuống xe, Dung Nhược thấy Vân Trạm vàchiếc xe lăn của anh bao phủ trong sương mù ngoài cửa lớn phòng khách.

Quay đầu, cô nắm lấy cánh tay Diệp Lăng Thu, nghĩnghĩ, hỏi: “Anh còn nhớ đã từng nhận lời em, phải giúp em làm một chuyện?”

“Có. Làm sao?”

“… Cho em một nụ hôn tạm biệt.”

“Chỉ như thế?”

“Phải.”

Diệp Lăng Thu không hiểu nhíu mày, nhưng vẫn cúi đầu,hôn nhẹ lên khuôn mặt Dung Nhược.

“A.” Sau khi nhạy cảm nhận ra ánh mắt sắc nhọn bắn tớitừ phía trước, anh buông Dung Nhược ra, hiểu rõ cười, khóe mắt lướt qua bóngngười cách đó không xa.

Dung Nhược lui khỏi lòng anh, ngẩng đầu, nhếch khóemiệng: “Có phải em rất ngây thơ hay không?” Cô đang cười, ánh mắt lộ rõ vẻ khóxử, phảng phất có chút gì đó thật bi thương.

“Em biết ưu điểm lớn nhất của mình là gì không?” DiệpLăng Thu khoanh tay, cười hỏi.

“Là gì?”

“Em luôn có thể đưa ra định nghĩa chính xác nhất chohành vi của mình.”

Dung Nhược cười khẽ: “Đây là khen hay chê?”

“Cái này không quan trọng.” Diệp Lăng Thu lắc đầu,“Giờ anh muốn được biết rõ hơn, mục đích của em khi làm như vậy là gì?”

“Nhất thời hứng lên mà thôi.” Dung Nhược xoay ngườihít một hơi thật sâu, vẫy vẫy tay với người phía sau, “Hôm khác gặp.”

Cô chậm rãi đi về phía người cách đó không xa đằngtrước, đi hoàn thành chuyện đã suy nghĩ kỹ càng nên chấm dứt khi hừng đông.

Nhìn bóng người màu trắng kia từ từ tới gần, Vân Trạmlùi xe lăn, quay lại phòng khách.

Dung Nhược đứng lại trước mặt anh, hơi cúi đầu nhìnanh, “Anh không định hỏi em tối hôm qua đi đâu sao?”

“Em ở cùng với Diệp Lăng Thu?” Vân Trạm đương nhiênnhớ người đàn ông quen trên tiệc rượu đêm đó.

“Anh có lo lắng giữa bọn em xảy ra chuyện gì haykhông?” Dung Nhược lại hỏi.

Tay Vân Trạm nắm trên bánh xe, không trả lời.

Dung Nhược thản nhiên cười, đi qua người anh. Câu hỏinày, cô thực ra cũng không muốn anh trả lời. Nếu như anh nói có, vậy không phùhợp với cá tính của anh; mà nếu anh nói không, cũng chỉ khiến chính cô càng khóchịu hơn mà thôi.

“Dung Nhược!” Vân Trạm đưa tay kéo tay cô, ngăn cảnbước chân của cô.

Anh giương mắt lên: “Chuyện của Vân Hân tối qua…” Anhđột nhiên nói không ra.

Biết rõ cô giận, nhưng anh lại không có cách nào đòihỏi cô đừng giận. Đổi lại đối với bất kỳ người nào khác mà nói, có lẽ cách làmcủa anh cũng không có gì đáng trách, thế nhưng, đối với Dung Nhược, anh hiểutối hôm qua lại là một màn biến tướng tái diễn của hai năm trước. Vì thế, lờinói phía sau, anh nói không nên lời.

Hơi sững sờ, Dung Nhược từ từ giãy khỏi tay anh, cônhìn chằm chằm sàn nhà, yên lặng hỏi: “Vân Trạm, nếu có một ngày,” cô hít mộthơi thật sâu, dường như muốn tích góp sức lực để cô một lần nói xong câu kếtiếp, “Nếu có một ngày, em muốn rời khỏi anh, anh có thể cho em đi hay không?”

… Ngày này, cuối cùng cũng tới rồi sao? Vân Trạm bìnhtĩnh vịn chặt tay vịn xe lăn, trầm giọng hỏi: “Rời khỏi mà em nói, là có ý gì?”

“Rời khỏi nơi này, rời khỏi anh, ly hôn với anh.” DungNhược nói rất nhanh, nói xong, cô nhìn cặp mắt đen nhánh kia, giống như muốntìm được thứ gì trong đó.



“Có thể.” Nghe không ra cảm xúc gì, hoàn toàn không cókinh ngạc và luống cuống, đây là một câu trả lời rõ ràng sớm đã được chuẩn bị.

Chỉ có điều, Dung Nhược không nhận ra.

Cô chỉ vùi trong mất mát to lớn mà câu trả lời nàymang đến, ngay cả bản thân cũng cảm thấy bất ngờ không kịp đề phòng.

Thật lâu sau, cô mới lui về phía sau hai bước, nhẹnhàng nói: “Vậy thì, hôm nay chúng ta nói tạm biệt đi.”

Bóng lưng đi dứt khoát kia cuối cùng cũng biến mấtngoài cửa lớn rộng mở.

“Cậu chủ, thuốc của cậu.” Người giúp việc lộ ra vẻlúng túng, cô đứng bên xe lăn, trong tay bưng nước ấm và bình thuốc.

Vân Trạm ngồi không nhúc nhích, chỉ thản nhiên khuatay.

Cái lạnh của mùa đông từ tiền sảnh ngoài cửa lọt vào.

Anh ôm ngực, khẽ ho hai tiếng. Nhắm mắt lại, thử thảlỏng thân thể, nhưng phát hiện lúc này lại mệt mỏi trước nay chưa từng thấy.

Bầu trời thành phố Phoenix tháng năm, trong xanh khôngmột gợn mây.

Dung Nhược ngồi trong sân trước, hưởng thụ thời giannhàn nhã mà trà hoa nhài thơm ngát mang đến.

Ông Jones nhà bên cạnh vẫn giống như mọi khi, trước bagiờ chiều sẽ ghé thăm nhà kính, mùi hương của các loài hoa quyện vào với nhau,phảng phất hòa vào trong làn gió.

“Hi!” Dung Nhược ngồi trên ghế xoay vẫy vẫy tay với bàJones đang phủi gối và chăn đệm trên lầu hai, cũng nhẹ nhàng hỏi: “Bác Jones,xuống uống chén trà với cháu nhé?”

Vén tóc che trước trán lên, mặt trời lúc này hơi chóimắt, cô hơi nheo mắt lại.

Ba tháng trước, khi cô rời khỏi nhà họ Vân, bất chợtnhận ra, cái gọi là trả thù và thương tổn lúc trước, đã không còn có chút ýnghĩa nào. Khoảnh khắc cô và Vân Trạm tuyên bố kết thúc kia, cô mới biết mìnhcũng không có được khoái cảm và thắng lợi gì.

Lúc đổi thẻ lên máy bay ở sân bay, Dung Nhược nghĩ,con người, quả nhiên là động vật có lòng tham.

Nếu như nói hai năm trước, nghi vấn của cô chính làVân Trạm có yêu cô hay không, thì bây giờ cô muốn biết hơn là, nếu như yêu, nhưvậy tình yêu ấy của Vân Trạm đối với cô rốt cuộc sâu đậm bao nhiêu? Nhưng, muốncó được đáp án này, cũng không thể đi lấy quan hệ giữa hai bên để dự đoánthương tổn mà Vân Trạm phải chịu có đủ lớn hay không, những điều ấy trong mắtcô, không biết từ lúc nào, sớm đã không còn quan trọng.

Khoảnh khắc khi máy bay lướt qua đường băng, vọt lênbầu trời, cô lại đột nhiên nghĩ đến: Thậm chí cũng không giữ lại, như vậy, cũngchả sâu đậm được đến đâu…

Nếu như máy bay rơi trên đường, anh liệu có khổ sở vìcái chết của mình? Nhìn tầng mây trắng, cô nhận ra ý nghĩ của mình có phầnkhông bình thường.

“Bác có muốn gọi bác trai qua đây luôn không?” Đợi bàJones vào trong sân, Dung Nhược mỉm cười hỏi.

Căn nhà cô đang ở thuộc về Diệp Lăng Thu. Mà hàng xómcủa cô, là đôi vợ chồng già người da trắng đã ngoài sáu mươi tuổi này.

“Giờ không nên gọi ông ấy.” Bà Jones sau khi ngồixuống, nhận lấy chén trà Dung Nhược đưa tới, mỉm cười: “Cháu biết mà, ông ấyyêu hoa hơn tất cả mọi thứ, đương nhiên, cũng bao gồm cả bác. Bình thường lúcnày, ông ấy thích ở cùng thực vật.”

Nghe ra lời phàn nàn tựa như bông đùa trong câu nóicủa đối phương, Dung Nhược cầm chén, nói: “Đàn ông yêu hoa, luôn chu đáo hơnngười khác, đúng không?”

“Đúng vậy. Chẳng qua, bác không thể không nói, ông ấyquả thực không phải một người làm cho người ta thích. Mặc dù bác biết ông ấyyêu bác, thế nhưng chưa từng nghe ông ấy chủ động nói một câu dễ nghe.”

“Một người đàn ông không biết nói lời ngon ngọt, khôngphải rất tốt sao?” Lúc này, trong đầu Dung Nhược hiện lên khuôn mặt của VânTrạm.

“Cháu nói phải.” Bà Jones cười rạng rỡ, trên khuôn mặttrắng ngần tràn đầy thỏa mãn, “Cháu cũng biết, bác dị ứng với phấn hoa hồng, vìvậy, cho dù ông ấy có thích loài hoa ấy bao nhiêu, cũng không mang hạt giốnghoa ấy về nhà. Bác sĩ luôn nói xương của bác không tốt, ông ấy mỗi đêm trướckhi ngủ đều sẽ chuẩn bị sữa nóng cho bác, cho dù ông ấy ghét nhất là mùi sữa.Còn cả cái xích đu kia, đấy là quà sinh nhật năm năm trước ông ấy tặng bác,đích thân ông ấy làm, vì bác quen đọc sách ở ngoài trời… Mặc dù ông ấy ngoan cốngang ngược, làm người ta không ưa, nhưng vẫn luôn rất tốt với bác.”

Dung Nhược mỉm cười lắng nghe. Cô hơi ngẩng mặt lên,dùng tay che trên trán, xuyên qua kẽ tay nhìn ánh mặt trời rực rỡ.

Những câu chuyện thường ngày của bà Jones khiến côthấy cảm động, cô cũng không khỏi nghĩ đến một người đàn ông giờ phút này đangở một nơi khác trên Trái Đất.

—— Người sáng sớm mỗi ngày đặt một bó hải đường chocô; người sau hai năm cô mất tích vẫn giữ nguyên đồ dùng và quần áo kể cả đồngủ của cô; người cố ý giữ lại vườn hoa chỉ thuộc về cô; người luôn dặn dòngười giúp việc làm món cay Tứ Xuyên theo khẩu vị của cô trong khi bản thân rõràng chỉ thích đồ ăn thanh đạm; người mỗi đêm vì không muốn đánh thức giấc ngủcủa cô mà thà bản thân nằm thẳng cả đêm; người rõ ràng đã chống đỡ rất vất vảnhưng lại vì đón cô mà tự mình lên núi đêm mưa…

Những cái đó, cũng là tình yêu sao?

Nếu đúng như vậy, thì ra tình yêu mà anh dành cho côlại tinh tế mà sâu lắng đến như thế.

Buông tay xuống, khi Dung Nhược lại cúi đầu, cô nở nụcười rất khẽ.

Cô nói: “Có lẽ, cháu nên về nước. Chúc hai bác mãi mãihạnh phúc. Còn nữa, cám ơn bác, bác Jones.”

Tha hương nơi đất khách xa lạ, bỗng nhiên nhận ra thứtình cảm mà mình chưa từng thực sự cảm nhận được trước đây, nghĩ đến mình từngđược nuông chiều đến thế. Loại cảm giác này, rất đẹp, lại có thể làm phai nhạtrất nhiều suy nghĩ và cảm xúc khác, khiến cho cô muốn lập tức trở lại mảnh đấtmà người kia đang sống.