Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 7



Dương Tư Tư ấn mở loangoài, sau đó mới chịu đưa trả điện thoại cho chủ nhân của nó là Chu ThanhThanh.

Chu Thanh Thanh vội vàngcầm lấy, chợt nghe thấy từ đầu bên kia truyền đến một giọng nói buồn rười rượiđầy từ tính: “Chu Thanh Thanh? Cô làm gì mà không gọi điện thoại cho tôi!”

Chu Thanh Thanh theo thóiquen nói xin lỗi: “À, xin lỗi tôi quên mất…” Nghĩ lại, không đúng, đổi giọngkhó hiểu hỏi: “Ô, tại sao tôi phải gọi điện cho anh?”

Càng kì quái hơn chínhlà, tại sao mỹ nam không biết tên lại biết số điện thoại của cô? Tên thì anh tanói là đoán được – nhưng cách nói này cô cũng không thể chấp nhận được, cảmgiác như mỹ nam không biết tên này dường như là một người mà cô rất quen thuộc…

Bên kia Lâm Diễn bị chẹnhọng, đúng vậy, bọn họ dù gì cũng chỉ là tình một đêm, không liên lạc mới làbình thường. Thế nhưng, dù chỉ đứng trên lập trường của “sư phụ”, cũng khôngthể không nhắc nhở đồ đệ ngốc Chu Thanh Thanh chuyện này một chút…

Lâm Diễn buộc phải bìnhtĩnh kiềm chế: “Chẳng qua phương thức làm quen của chúng ta đặc biệt một chútmà thôi, nhưng cũng không có nghĩa là ngoài “tình một đêm” thì không thể cóliên hệ gì hết?”

Không biết vì sao, ChuThanh Thanh cảm giác tiếng nói của mỹ nam càng nghe càng thấy u buồn, giống nhưcó ai nợ anh ta cả trăm vạn vậy. Tuy rất khẳng định cô không thiếu tiền anh ta,nhưng tục ngữ nói “bắt người tay ngắn”, ngoại trừ tiền thuê phòng chắc chắn làxa xỉ tối qua, trên người cô vẫn còn đang mặc một bộ quần áo thể thao hàng hiệuanh ta mua. Chu Thanh Thanh xưa nay vốn lại là cây cỏ nhỏ bé nơi góc tường cóthể khuất phục trước quyền lực, lập tức rất không có khí thế trả lời: “Đươngnhiên… có thể.” Mỹ nam đại nhân ngài nói cái gì cũng đều đúng! >_

Dương Tư Tư ở một bênkhông thể nhìn nổi bộ dạng nhút nhát của Chu Thanh Thanh, trước mặt tên sói xámđã ăn sạch cậu, cậu lại có thể tuân theo mệnh lệnh của hắn, không dám nói chữkhông? Cô lập tức giật lấy điện thoại, lớn tiếng mắng: “Bà nó chứ! Anh là ai?Có mau báo danh cho bà đây không! Anh dựa vào đâu mà hung dữ với Chu ThanhThanh như vậy? Anh lừa cô ấy lên giường tôi còn chưa tìm anh tính sổ đâu! Anhchính là đang lợi dụng người ta lúc khó khăn có biết không hả? Bây giờ ThanhThanh không có chồng, không có nhà, không có việc làm, không có tiền, đến thứquý giá nhất của con gái là trinh tiết cũng không còn, anh còn muốn gì nữa?!Muốn lừa cô ấy thêm nhiều lần nữa à?!”

Chu Thanh Thanh ngồi xổmmột bên im lặng vẽ vòng tròn: “Tư Tư, cậu mắng anh ta cũng được… Nhưng đừng lôitất cả chuyện của tớ ra, tớ với anh ta đâu có quen nhau… Tư Tư, nếu cậu khôngvui khi nhìn thấy tớ, vậy tớ sẽ sớm chuyển đi là được rồi.”

Dương Tư Tư bây giờ đangở chung với bạn trai, nhưng gần đây bạn trai cô đi công tác, Chu Thanh Thanhmới không biết xấu hổ ở lại vài ngày, nhưng mấy ngày nữa bạn trai của Dương TưTư trở về, cô sẽ phải nhanh chóng tìm chỗ ở mới.

Dương Tư Tư chĩa mũi nhọnsang Chu Thanh Thanh: “Cậu đúng là đầu heo, đồ ngốc, ai nói không cho cậu ở?Đây là tớ đang giúp cậu đòi phí an ủi…”

***

Bên kia Lâm Diễn trầmmặc. Trước một cô gái đang nổi giận, nói đúng ra là trước một “người đàn bàchanh chua”, phương pháp xử lý tốt nhất của một người đàn ông chính là giữ imlặng. Thế nhưng, do đang mở loa ngoài, anh cũng đã nghe được lời Chu ThanhThanh nói… Cái gì gọi là “tớ với anh ta đâu có quen nhau”? Cô cho rằng tôi sẽquan tâm đến sự sống chết của một người xa lạ sao! Nếu như không phải cô mặtdày mày dạn gọi tôi là sư phụ suốt ba năm… Nếu không phải tối qua cô đi tìmtình một đêm bị coi thường… Nếu không phải thấy tình cảnh của cô quá đángthương… Lâm Diễn khó khăn tìm một cái cớ hợp lý cho hành vi xen vào chuyệnngười khác của mình.

Từ các thông tin anh cóthể đoán được, cô gái đang nổi giận bên kia điện thoại hẳn là bạn của Chu ThanhThanh. Chu Thanh Thanh bây giờ đang ở chỗ cô ta sao? Có vẻ quan hệ không tầmthường… Nhưng mà, anh thật sự rất muốn dùng những lời nói của cô ta mà đáp lại:“Cô dựa vào đâu mà hung dữ với Chu Thanh Thanh?” Thế nhưng hình như anh khôngcó lập trường để nói những lời này. =.=

Lâm Diễn cất giọng trongtrẻo nhưng lạnh lùng kiên định: “Muốn phí an ủi sao? Vậy xin hãy đưa điện thoạicho Chu Thanh Thanh, tôi sẽ nói với cô ấy.”

Nghe xong những lời củaChu Thanh Thanh, Dương Tư Tư vốn đang tự nhìn lại xem có phải mình đã quá xúcđộng, nói thế nào, chuyện giữa đàn ông và phụ nữ, một bàn tay vỗ không ratiếng. Lại nghe lời đối đáp đúng mực của người đàn ông ở đầu bên kia, khônghiểu sao lại bị anh ta làm cho chùng xuống, Dương Tư Tư đành phải ngượng ngùngtrả lại điện thoại cho Chu Thanh Thanh. Nghĩ nghĩ, hóa ra đó chính là khí thếtrong truyền thuyết?

Bên kia điện thoại truyềnđến một giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Chu Thanh Thanh, cô làm phụ nữ trênphương diện này, thật đúng là quá thiệt thòi.”

Chu Thanh Thanh:>_

Không hiểu sao, Chu ThanhThanh nghe từ trong thanh âm lạnh thêm vài phần của mỹ nam không biết tên, cóthể cảm giác tâm tình của anh ta càng ngày càng không tốt! Mỹ nam đại gia, tuylời nói của mỹ nam hơi ác độc, nhưng nói rất đúng… Thật sự cô rất thiệt thòi…

Cô gái này ngốc nghếchnhư vậy, sớm muộn sẽ có một ngày bị người ta lừa bán đi, còn ngây ngốc giúpngười ta đếm tiền! – Đừng nghĩ rằng anh chỉ tùy tiện nói, theo anh biết, thậtsự có người lợi dụng chủ ý của Chu Thanh Thanh. Người đó vẫn luôn… Aizz!

Nếu để bị người khác lừagạt, thà bị anh lừa gạt là được rồi! Ít nhất anh không bần cùng đến mức bán côđi lấy tiền! Cô gái ngốc ngếch này, hết lần này tới lần khác anh lại không thểkhông bận tâm, không bằng cứ để ngay trước mặt trông coi cho dễ… Nhưng mà, anhtuyệt đối không có ý tứ gì khác, đơn thuần là xuất phát từ trách nhiệm của “sưphụ”, tạm thời thu nhận cô một thời gian mà thôi – Lâm Diễn tiếp tục tìm lý docho hành động của mình.

Nghĩ tới đây, Lâm Diễnkết luận: “Không phải muốn phí an ủi sao? Nói địa chỉ hiện giờ của cô, tôi đếntìm cô.”

Chu Thanh Thanh run run:“Không, không cần.” Anh không đòi tôi phí an ủi là may lắm rồi!

Dương Tư Tư vốn rất cămhận tên này lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn lừa Chu Thanh Thanh lên giường,bây giờ xem ra… Dương Tư Tư đã có cái nhìn mới – chỉ từ thanh âm và giọng điệucũng có thể nghe ra người đàn ông kia rất có khí thế!

Mà theo Chu Thanh Thanhmiêu tả, dáng vẻ của người đàn ông kia cho dù không được Chu Thanh Thanh nóitốt – “Tớ đã gặp một người rất đẹp trai, đối với tớ còn đẹp hơn cả Tiểu Kiều!”– ít nhất chắc cũng không quá tệ, vào được “phòng tổng thống” của khách sạn nămsao, chắc chắn điều kiện kinh tế cũng không tồi… Không biết chừng, mỹ nam này mớilà hoàng tử bạch mã đã định trong cuộc đời của Chu Thanh Thanh? Trong tiểuthuyết đều viết như vậy mà! Nghĩ vậy, Dương Tư Tư từ nhíu mày chuyển thành vuimừng nhướng mày, lại cướp lấy điện thoại ầm ầm báo địa chỉ: “Phòng 202, tòa nhàmười bảy, khu chung cư XX, đường XX!”

Lâm Diễn “Được” mộttiếng, cúp điện thoại.

***

Chu Thanh Thanh vừa giậnvừa vội, kéo tay Dương Tư Tư lay lay mãnh liệt: “Tư Tư sao cậu lại nói cho anhta biết? Nếu anh ta đến thật thì làm thế nào? Cậu làm thế tớ sẽ rất mất mặt cậucó biết không? Tớ không cần phí an ủi gì hết! Cậu cũng biết điều kiện của anhta vô cùng tốt, người ta để ý đến tớ chắc chắn là tớ có lời!”

Dương Tư Tư rút tay về,rất bình tĩnh liếc cô: “Gì? Anh ta thực sự tốt như cậu nói?”

Chu Thanh Thanh dứ dứ nắmđấm: “Đương nhiên! Đợi tí nữa nếu anh ta đến thật, cậu nhìn thì sẽ biết!”

Dương Tư Tư thổi thổimóng tay, cười vô cùng không trong sáng: “Được! Trái lại tớ muốn nhìn xem cóphải thật sự như cậu nói không, mắt nhìn của cậu gần đây tớ không thể tin được.Ví dụ như lúc trước cậu cũng từng xuýt xoa với tớ, lãnh đạo trực tiếp của cậu –Hàn Duệ đẹp trai tới mức nào…”

Chu Thanh Thanh xấu hổ:“Cái đó, lúc ấy người yêu trong mắt hóa Tây Thi mà… Nhưng mà, về sau cậu gặpanh ấy không phải cũng thấy rồi sao, thật sự rất không tệ mà?!”

Dương Tư Tư ra vẻ vô tội:“Có à? Sao tớ không nhớ rõ.”

Chu Thanh Thanh kiênđịnh: “Cậu có! Cậu còn nói, tuy Hàn Duệ thoạt nhìn nhã nhặn, nhưng dáng ngườirất cường tráng, nhìn chính là kiểu quyến rũ, về phương diện đó sẽ rất có sức bật…Hì hì, hôm nào tớ hỏi tiểu mỹ nam kia xem có phải như vậy hay không!”

Dương Tư Tư nói thầm: “…Thật dễ bị lừa.” =.= Có một người bạn ngốc nghếch như vậy, thật không biết làmay mắn hay bất hạnh!

Sau đó… Trọng điểm củachủ đề cứ thế bị Dương Tư Tư chuyển đổi thành công. Từ đó có thể thấy được, LâmDiễn lo lắng “Cô gái nào đó bị lừa bán đi vẫn còn giúp người ta đếm tiền” khôngphải là không có nguyên nhân.

Chu Thanh Thanh khôngnghe rõ: “Tư Tư cậu nói gì? Anh Hàn không định lừa dối tớ, anh ấy cũng chỉ bấtđắc dĩ… Tớ không trách anh ấy, như bây giờ là tốt rồi. Sư phụ đã từng nói, ghenghét với hạnh phúc của người khác là không tốt.”

Chu Thanh Thanh còn nhớrõ, cách đây rất lâu, lúc cô vẫn chưa gặp Hàn Duệ, còn chưa biết nói chuyện yêuđương. Nhưng Tư Tư thì đã gặp Mr.Right của cô ấy, rơi vào yêu đương cuồngnhiệt. Bạn tốt nhất đã có người yêu, Chu Thanh Thanh cũng vui khi thấy Dương TưTư hạnh phúc, nhưng cũng cô đơn khi trước nay cô vẫn lẻ loi một mình. Khi đó cônói với Liny. Điện: “Sư phụ, thực ra tôi rất ghét những người hạnh phúc lúc nàocũng khoe khoang trước mặt tôi, thế nhưng tôi lại không thể không giả vờ vuimừng cho họ. Thực ra tôi rất sợ một mình…”

Liny. Điện không giốngngười bình thường hay nói cô cũng sẽ sớm gặp được một nửa của đời mình, mà lànói: “Ghen ghét với hạnh phúc của người khác là không tốt. Muốn dũng cảm, phảihọc cách một mình cũng vẫn vui vẻ.”

Không lâu sau, cô gặp HànDuệ. Thế nhưng cô không thể xác định Hàn Duệ có phải chính là người mà từ nayvề sau cô có thể dựa vào. Cô lại đến hỏi sư phụ.

Liny. Điện: “Nếu như gặpđược người có thể khiến cô không cảm thấy cô đơn, cứ dũng cảm thử đi. Dù cóthất bại, cô cùng lắm là quay trở về điểm xuất phát cô đơn, cũng chẳng có gìtổn thất.”

Từ đó về sau, cô luôn ghinhớ những lời này. Cô cũng chẳng mất gì, bây giờ, chẳng qua là quay về điểmxuất phát – chỉ còn có một mình mà thôi.

Thế nhưng, cô lại chưakịp học cách có thể một mình chăm sóc tốt cho bản thân, làm sao bây giờ?

***

“Cốc cốc cốc!” Tiếng đậpcửa vang lên.

Chu Thanh Thanh giật mìnhnhảy dựng lên khỏi ghế sa-lông, vội vàng tranh đi mở cửa: “Tớ mở cửa cho.”

Cửa vừa mở ra, đứng bênngoài chính là mỹ nam không biết tên tối qua tình cảm mãnh liệt chiến đấu cùngcô. Ánh đèn vàng mờ đầu cầu thang chiếu sáng khuôn mặt anh, vẫn cao quý khôngtầm thường như vậy, mê hoặc người khác.

Mỹ nam vừa nhìn thấy ChuThanh Thanh, đôi mày đẹp bắt đầu nhíu lại: “Cô là heo à, không thèm nhìn quamắt mèo xem có phải người quen hay không mà đã mở cửa? Đây là kiến thức mà đếnđứa trẻ ba tuổi cũng biết!... Còn đứng ngốc ra đó làm gì, muốn làm thần giữ cửaà? Còn nhìn tôi làm gì, mặt tôi không có dát vàng đâu! Miệng há to như vậy làmgì, đến ruồi cũng bay vào được! – Còn không mau đi thu dọn đồ đạc cho tôi, tôikhông có đủ kiên nhẫn mà chờ cô lâu được đâu!”

Dương Tư Tư ở trong nhànghe thấy tiếng nói, lại lâu rồi mà không thấy hai người đi vào, không kiênnhẫn được nữa, xỏ dép lê ra xem, vừa đi vừa thay Chu Thanh Thanh hỏi câu mà cômuốn hỏi nhất: “Tại sao cô ấy phải thu dọn đồ đạc? Anh đừng nói với tôi là anhthật sự định lừa đưa cô ấy đi…”

Đến khi Dương Tư Tư nhìnrõ khuôn mặt của người đứng ở cửa ra vào, lập tức bật ra một tiếng hét thảmthiết: “Á á á – hu hu! ~~~” (Ặc,tiếng thét vô cùng đặc sắc…)

Trong tiếng thét chói taiđề-xi-ben cao chấn động của Dương Tư Tư, Chu Thanh Thanh từ trạng thái trợn mắthá hốc mồm rốt cuộc cũng hoàn hồn. Cô quyết định không thể bình tĩnh được nữa,cô cũng muốn nổi điên: “Mỹ nam đại gia, anh mắng trong điện thoại chưa đủ, chonên muốn đến thẳng trước mặt tôi mắng tiếp đúng không? Ngài đang ở trong chu kỳsinh lý à, hay là tiền mãn kinh, hay là vừa mới qua thời thanh xuân?...”