Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 41: Hẹn gặp Lam Lan



Lam Lan nhìn người đànông ngồi đối diện mình, dáng dấp phong độ, thần thái ưu nhã nhưng lạnh lùng, sovới ba năm trước, anh ngày càng chín chắn, mê người. Có lẽ đó là nguyên nhânsau khi chia tay cô không thể nào quên được anh.

Sau vầng hào quang củamột nhà thiết kế thời trang xuất chúng, cô cũng chỉ là một người phụ nữ rấtbình thường, giữa theo đuổi ước mơ và ổn định cuộc sống, thực ra cô nghiêng vềđiều thứ hai hơn. Năm đó cô đề nghị chia tay, thực ra không phải quá mong muốncơ hội được đi Pháp bồi dưỡng đào tạo đó, chỉ là hy vọng được nghe anh nói mộtcâu giữ cô lại. Kết quả, anh lại rất bình tĩnh nói, được.

Cô nghĩ, có lẽ người đànông này căn bản không biết yêu, những cô gái khác yêu đương ai chẳng được bạntrai quan tâm, che chở, còn cô với tư cách một nữ khi khuê các, yêu Lâm Diễn từcấp ba cho đến nay lại chưa từng có được loại trải nghiệm đó. Ở trước mặt cô,anh lúc nào cũng mang dáng vẻ hờ hững, dường như chẳng khác là bao khi đối đãivới bạn bè anh.

Không thể nghi ngờ cô yêuLâm Diễn, cô luôn đuổi theo bước chân anh, cố gắng để bản thân trở thành ngườicon gái xứng với anh, nhưng anh chưa từng dừng lại quan tâm đến cô một câu, cômệt mỏi lắm rồi. Dần dần cô bắt đầu hoài nghi, có lẽ bọn họ không thích hợp.

Vì vậy, cô mang theo tráitim kiêu ngạo và đầy thương tổn thất vọng bước trên con đường xuất ngoại.

Nhưng trong ba năm đó, côchưa từng thôi nhớ nhung Lâm Diễn. Trong thời gian đó không thiếu các chàngtrai ưu tú theo đuổi cô, thế nhưng, trong lòng cô chỉ có Lâm Diễn, ngoài anh racô không để ai vào mắt. Cô cũng đã từng thử qua lại với người đàn ông khác,nhưng không thể ngăn được so sánh người đó với Lâm Diễn, cuối cùng không thểnào toàn tâm toàn ý.

Cô lại bắt đầu hoài nghi,quyết định ra đi của mình ngày đó, có phải đã sai lầm rồi không?

Nghe thấy bạn bè trongnước nói từ sau khi cô ra đi, Lâm Diễn không hề yêu ai khác. Lam Lan cảm thấymột chút ngọt ngào xen lẫn hối hận, thầm nghĩ: Có lẽ anh cũng yêu cô, có lẽ anhđang âm thầm chờ đợi cô, chỉ là anh không giỏi thể hiện ra.

Yêu nhau bảy năm. Nhớnhung ba năm.

Từ khi cô mười bảy tuổicho đến hai mươi bảy tuổi, mười năm.

Trong quãng thời gian đẹpnhất của đời người con gái, trái tim cô từ đầu tới cuối chỉ thuộc về người đànông này.

Anh điềm đạm nhưng lạnhlùng, cô không ngại, cô có thể tiếp tục nhượng bộ.

Vì vậy, sau ba năm họctập, cô từ chối lời mời tha thiết của giáo sư ở Pháp, từ bỏ cơ hội phát triển ởbên đó, khăng khăng về nước.

Ngày đó vừa gặp lại, côliền đi thẳng vào vấn đề với anh: “A Diễn, em đã trở về. Trở về vì anh. Chúngta bắt đầu lại một lần nữa nhé?”

Cô cho rằng ít nhiều cóthể thấy được một chút mừng rỡ trên gương mặt xưa nay vốn lãnh đạm đó, kết quả,anh lại trầm mặc, không nói lời nào, sau đó chuyển chủ đề không để lại dấu vết.

Có lẽ anh vẫn còn giậnmình, cô nghĩ. Dù sao ba năm trước cũng là cô đề nghị chia tay.

Không sao, cô có thể đợi,cô đã yêu anh mười năm, đến bây giờ có gì phải gấp gáp.

Nhưng rất nhanh, cô pháthiện anh trầm mặc không phải là vì giận cô, mà là vì bên anh có một cô gái, mộtcô gái mọi phương diện đều không bằng cô.

Anh che chở, yêu chiều,vô cùng quan tâm săn sóc cô gái đó.

Anh có thể tức giận vớicô ấy, nhưng lại mang theo dáng vẻ không thể làm gì.

Anh như vậy… Cô chưa baogiờ trông thấy.

Ban đầu cô còn có thể tựan ủi mình, có lẽ là anh đang diễn trò để trả thù cô.

Nhưng lần thứ hai gặp lạitại câu lạc bộ XX… đã khiến trái tim cô hoàn toàn rơi xuống vực thẳm.

Từ yêu nhau bảy năm, đếnnhớ nhung ba năm, lại vì anh mà quay về. Kết quả, anh đem sự dịu dàng chưa từngthể hiện với cô cho một người con gái khác.

Cô sao có thể cam lòng?

Nhưng… Đối với người đànông cô trao gửi lòng mình mười năm vẫn không thể nào có được, cô còn có thể cócách gì?

Có điều cô chỉ muốn gặpcô gái đã thắng mình xem cô ta là người như thế nào, kết quả cô ta lại cố tìnhgiả ngu trong điện thoại.

Chứng kiến cô ta chẳng hềcó chút dũng khí, anh thích loại con gái như vậy sao? Lam Lan cúp điện thoại,bật cười lớn tiếng, cười, cười, nước mắt không kiềm chế được lại chảy ra.

Cô ở trong nhà khóc mộttrận thỏa thuê chẳng còn chút hình tượng.

Giờ phút này, cô khôngcần kiêng dè ánh mắt của bất kỳ kẻ nào, cũng không cần lo lắng không theo kịpbước chân anh.

Cô gái tên là Chu ThanhThanh kia khiến Lam Lan hiểu ra, trong mười năm này, cô chưa từng chính thức cóđược Lâm Diễn, ngày trước anh ở bên cô có lẽ chẳng qua chỉ là một loại chấpnhận. – Mặc dù trên mọi phương diện cô đều tốt hơn cô gái đó, nhưng tình yêukhông liên quan tới những thứ bề ngoài.

Nếu như anh yêu người đó,cho dù người đó chỉ là một hạt cát nhỏ bé trên mặt đất, anh cũng có thể vì côấy mà cúi đầu, hoàn toàn không quan tâm tới thân phận cao quý, kiêu sa của bảnthân.

Hôm nay, Lâm Diễn chủđộng gọi điện hẹn gặp cô, cô vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ, đã biết giữa họkhông có khả năng, nhưng trái tim yêu anh đã mười năm, vẫn không khỏi vì đượctới gần anh mà đập thình thịch.

Kết quả, Lâm Diễn vừa mởmiệng, cô đã thất vọng. “Hôm qua em đã gọi điện cho Thanh Thanh?”

Lam Lan cười miễn cưỡng:“Đúng vậy. Em cũng không nói gì làm cô ấy khó xử… Chỉ là muốn gặp nhau một lát.Em muốn xem cô gái có thể khiến anh thích là người như thế nào.”

Cô không nhịn được lêntiếng giải thích, đề phòng cô gái kia bịa đặt về cô trước mặt A Diễn. Mặc dùhôm qua khẩu khí của cô trong điện thoại có hơi quá, nhưng nếu Lâm Diễn vì thếmà trách cứ cô… Cô thật sự sẽ rất tổn thương, rất đau.

Lâm Diễn ngồi đối diệntrầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: “Cách đây không lâu gặp được cô ấy, anh mớibiết hóa ra thật sự có thứ gọi là tình yêu tồn tại.

Em biết anh là ngườikhông thích thay đổi, cho nên năm đó đối với em mặc dù anh không có bao nhiêucảm giác tình yêu, nhưng anh cảm thấy em cũng không có gì không tốt, vì thế chỉcần em không rời khỏi anh, anh cũng sẽ không nói chia tay. Hơn nữa còn địnhthêm vài năm sẽ kết hôn với em.

Sau đó em nói em phải rađi, thực ra không phải anh không khổ sở, cũng có chút không muốn. Anh cũng đãtừng muốn giữ em lại, nhưng vẫn cảm thấy, em cố gắng nỗ lực như vậy, anh khôngnên trở thành sự trói buộc đối với em. Càng cần phải buông tay cho em có cơ hộira đi, không có anh, bầu trời của em sẽ càng rộng mở.

Trong ba năm này anhkhông yêu ai, chỉ là vì chưa gặp được người mình thích, nhưng, bây giờ đã gặpđược rồi. Xin lỗi em, để em mang hy vọng trở về, nhưng anh đã khiến em phảithất vọng. Xin lỗi em, lãng phí nhiều thời gian của em như vậy mới nhận ra emkhông phải là người anh muốn tìm. Thật sự, xin lỗi em.”

Lam Lan nghe xong nghẹnngào khóc không thành tiếng. Lâm Diễn xưa nay vốn lạnh nhạt, lần đầu tiên nóivới cô một đoạn dài như vậy. Không biết có phải do cô gái tràn đầy sức sống kiađã thay đổi được anh? Giờ đây, rốt cuộc cô đã cam nguyện không mang thành kiến,cô gái nhìn thì rất bình thường đó nhất định có chỗ không tầm thường, mới cóthể khiến Lâm Diễn vốn lạnh lùng rơi vào vòng xoáy tình yêu.

Một mảnh khăn tay trắngnhư tuyết, từ hai ngón tay sạch sẽ trắng trẻo, xuất hiện trước mắt Lam Lan.

Lam Lan nhận lấy, launước mắt nước mũi, mặc kệ người trong nhà hàng đang nhìn.

Hôm qua sau khi ở trongnhà khóc một trận tơi bời, cô đã âm thầm thề từ nay không bao giờ khóc nữa, kếtquả mới ngày hôm sau cô đã khóc còn thảm hại hơn hôm trước, hơn nữa còn trướcmặt Lâm Diễn và biết bao nhiêu người…

Nhưng bây giờ cô khôngbuồn quan tâm tới những điều đó, thậm chí còn thấy hơi may mắn, cô khóc nhưvậy, Lâm Diễn sẽ bị mất mặt cùng với cô trước người ngoài.



Nửa giờ sau.

Lam Lan đi nhà vệ sinhtrở lại, tự nhiên cười nói với Lâm Diễn vẫn đang ngồi chờ cô: “Cảm ơn anh đãmời em bữa trưa, đây là lần đầu tiên được anh mời trong mười năm mà em ăn vuivẻ như vậy.”

Cô đã thu xếp xong tìnhcảm với anh, sẽ bắt đầu chính thức từ bỏ anh mà không phải đè nèn phần tình cảmnày xuống đáy lòng để nó tự mục rữa, rồi thậm chí còn làm ra những chuyện điêncuồng mất lý trí.

Lúc này đây sau khi khócxong, cuối cùng cô đã có thể khiến nó tiêu tan.

Lâm Diễn khẽ mỉm cười,cũng đứng dậy, “Có cần anh đưa em về chỗ làm không?” Vừa rồi khi Lam Lan đi vệsinh, anh đã tính toán xong.

Lam Lan lắc đầu: “Khôngcần. Em gọi xe là được rồi. Đúng rồi, lúc nào để em gặp bảo bối của anh một lầnđược chứ?” Nói đền phần sau, Lam Lan hơi mang ý trêu chọc, giữa hai người dườngnhư đã trở thành quan hệ bạn bè mười năm bình thường.

Lâm Diễn mỉm cười: “Tốithứ sáu đi, nhà anh, bây giờ, anh chân thành mời em. Ừm, bọn A Mặc cũng đến.”

Lam Lan vừa đi ra ngoàivừa nói: “Không sợ em sẽ nói điều gì không nên nói với bảo bối nhà anh sao?”

Nhớ tới heo cưng thầnkinh bị sứt của mình chỉ vì một cuộc điện thoại của Lam Lan mà liên tưởng tớichuyện bị bắt cóc uy hiếp, Lâm Diễn bất đắc dĩ ôm trán, vẻ mặt rất đau đầu:“Vậy cũng phải xem với chỉ số thông minh của cô ấy có hiểu được ý tứ mà em muốnbiểu đạt không đã.”

Nhưng không sợ nhất vạn,chỉ sợ vạn nhất, để ngăn chặn khả năng một phần vạn này nên hôm nay anh mới chủđộng tới gặp Lam Lan…

Cảm tưởng duy nhất củaLâm Diễn sau bữa trưa này là… Vẫn là heo cưng nhà mình khóc trông đẹp hơn… = =!

Ặc, có lẽ Lam Lan mà biếtđược sẽ tức giận muốn bóp chết anh.

Ra khỏi cửa nhà hàng, haingười nhìn nhau cùng cười, vẫy vẫy tay rồi đi về mỗi hướng của mình.

Bây giờ, Lam Lan khôngcòn đưa mắt trông theo bóng hình Lâm Diễn như trong quá khứ. Từ hôm nay trở đi,trọng tâm trong cuộc sống của cô không còn là anh, cô phải cố gắng vì giấc mơcủa mình, bởi vì đó là mơ ước của cô, không liên quan tới việc có xứng đôi vớiai hay không.