Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 35



Học được trọn vẹn bốnngày sau đó, cuối cùng Đường Thiếu Trác cũng làm ra được một chiếc bánh ngọt cóhình dạng giống bánh ngọt.

Hôm nay là thứ sáu, DươngTư Tư gọi điện đến, bảo Chu Thanh Thanh sau khi tan làm thì đến nhà cô bạn ăncơm. Xem ra cô và Tư Tư cũng đã nhiều ngày không gặp, vì vậy Chu Thanh Thanhđồng ý ngay.

Bên cửa hàng bánh ngọtthì để Đường Thiếu Trác đi một mình, dù sao anh ta với Trần sư huynh cũng đãquen nhau, có cô đi theo hay không cũng chẳng quan trọng lắm. Tuy bầu không khígiữa hai người đó không được hòa thuận lắm, nói đúng ra, Đường Thiếu Trác rấtvui khi không có gì để bị bắt lỗi, còn Trần sư huynh cũng không đối xử hòa hảovới Đường Thiếu Trác như với những người khác – Chu Thanh Thanh cảm thấy rấtlạ, sao bọn họ giống như là trời sinh không hòa hợp vậy?

Mặc dù biết Đường ThiếuTrác và Trần sư huynh đều thuần túy yêu người khác phái, nhưng Chu Thanh Thanhvẫn không nhịn được lặng lẽ YY, cảm thấy bọn họ rất có tiềm năng trở thành “oangia phải lòng nhau”… Hai người đàn ông nào đó không hề vừa mắt nhau, nhưng chỉvì cô gái nào đó mà phải giúp đỡ lẫn nhau, cũng âm thầm phân cao thấp, nếu nhưbiết được Chu Thanh Thanh nhìn sự bất hòa giữa họ thành ra như thế, có lẽ họ sẽtức giận đến hộc máu.

Vì vậy, trước khi hết giờlàm, Chu Thanh Thanh gửi tin nhắn cho Đường Thiếu Trác, nói rõ chiều nay khôngthể cùng anh tới tiệm bánh ngọt, phải đến nhà một người bạn ăn cơm.

Đường Thiếu Trác đang ởtrong văn phòng, vừa đọc được tin nhắn của Chu Thanh Thanh, liền gọi điện thoạiqua, phủ đầu: “Bạn nào, nam hay nữ? Còn quan trọng hơn cả tôi sao?” Vừa dứtlời, Đường Thiếu Trác mới ý thức được, trong lời nói nồng đậm vị chua… Trờiđất, hình như anh không phải loại người có thể nói những lời này.

Dạo gần đây, anh đã moiđược thông tin từ Chu Thanh Thanh, cô và Lâm Diễn chính thức qua lại, tronglòng anh biết bản thân không có nhiều hy vọng, nhưng ít nhiều vẫn có chút khôngcam lòng…

Cũng may Chu Thanh Thanhngốc, không hề cảm nhận được sự đố kị trong lời nói của anh. “Tư Tư là chị emtôi đã quen sáu năm, anh nói xem? Tuy anh là ông chủ của tôi, nhưng cũng khôngthể bóc lột nhân viên như thế, ngày nào hết giờ làm tôi cũng phải cùng anh tớitiệm bánh ngọt, còn không có lương tăng ca!”

“Hôm nay tôi sẽ tínhlương tăng ca cho cô! Sao, chỉ cần tối nay cô tới, mấy ngày trước cũng tính hếtcho cô, mỗi ngày một trăm, thế nào, có làm hay không? Nếu tối nay cô không đến,một xu tôi cũng không cho!” Đường Thiếu Trác hơi chơi xấu nói.

“Thật không?” Hai mắt ChuThanh Thanh sáng ngời, vẻ mặt vui mừng, rất chân chó lập tức đổi thái độ: “Ôngchủ lớn đã có mệnh lệnh, tiểu nhân làm sao dám không theo!”

“Đương nhiên là thật, bổncông tử xưa nay nói lời giữ lời!” Đường Thiếu Trác không nhịn được cũng cười,cô không hề che giấu chút lòng tham nhỏ bé, anh cảm thấy cô thật đáng yêu.

Vì vậy, Chu Thanh Thanhchuyển sang gọi điện thoại cho Tư Tư, nói với cô bạn hôm nay phải tăng ca, đổihẹn sang ngày mai. Dù sao chủ nhật Lâm Diễn mới về.

Hết giờ làm, Chu ThanhThanh theo thường lệ lên xe Đường Thiếu Trác, bởi vì Đường Thiếu Trác sẽ đưa côđi ăn tối ở một nhà hàng đặc sắc. Chu Thanh Thanh cảm thấy mặc dù Đường ThiếuTrác không trả lương tăng ca cho cô, nhưng được anh ta mời mấy bữa tối, cô thựcra vẫn buôn bán có lời.

“Tối nay không đến tiệmbánh ngọt.” Lúc đang ăn một bàn món Quảng Đông phong phú, Đường Thiếu Trác thảnnhiên nói.

“Ơ? Tại sao?” Chu ThanhThanh khó hiểu.

Đương nhiên là bởi anhkhông thích khi ngày nào cũng đưa Chu Thanh Thanh tới cửa hàng của cái tên rõràng rất thèm thuồng cô. Dù sao các bước chính để làm bánh ngọt anh đã học xongrồi, cũng có thể làm ra được bánh có hình dạng kha khá, chỉ cần có thành phẩmđể báo cáo kết quả công tác cho mẹ nhà mình là được.

Nhưng, không thể tùy tiệnnói ra sự thật.

Đường Thiếu Trác hất cằm,trưng ra nụ cười lưu manh như trên biển hiệu Đường thị: “Tối nay có người bạnkhai trương quán bar, bảo tôi đến ủng hộ. Thế nào, có dám đi với anh không, bécon?”

“Quán bar?” Nói ra thậtmất mặt, cô sống hai mươi bốn năm, thật sự chưa từng tới những nơi đó… Cô khôngdám đi, cũng chẳng có bạn bè nào đưa cô đi. Nhưng đối với khung cảnh đã từngđược miêu tả vô số lần trong tiểu thuyết, lòng hiếu kỳ của cô chắc chắn là cựckỳ lớn! Bị Đường Thiếu Trác khích tướng, càng không thể không đi. Chu ThanhThanh cũng hất cằm: “Ai là bé con? Anh coi thường người khác quá! Đương nhiênphải đi! Nhưng mà, chỗ Trần sư huynh…”

“Gọi điện thoại báo choanh ta một tiếng là được.”

Chu Thanh Thanh gật đầu:“Ừm.”

Vì vậy, Đường đại thiếukhông chỉ thành công chuyển chủ đề, còn thuận lợi lừa gạt được cô gái nào đócam tâm tình nguyện.

Dung mạo của Chu ThanhThanh có thể coi là khá, cũng không có gì quá đặc biệt, nhưng anh càng nhìn côlại càng thấy thuận mắt. Đường Thiếu Trác cảm thấy nếu anh cố gắng thêm mộtchút, có lẽ, vẫn kịp cướp lại. Anh cũng không chênh lệch với người kia nhiềulắm! Đường Thiếu Trác lập tức híp híp mắt, vươn tay ra, định sờ đầu Chu ThanhThanh.

Chu Thanh Thanh nghiêngđầu, né tránh bàn tay anh, trừng mắt: “Tuy tôi không phải BMW, nhưng cũng khôngthể tùy tiện sờ lung tung.”

Trong vô thức, cô cảmthấy động tác này… nên là do sư phụ làm.

Ánh mắt Đường Thiếu Trácthâm trầm nhìn Chu Thanh Thanh chăm chú hồi lâu, niềm hy vọng trong lòng từngchút từng chút lắng dần.

Cho đến khi Chu ThanhThanh cảm thấy ngứa ngáy, bất giác sờ lên khóe miệng: “Tôi ăn gì dính lên miệngà?”

Một giây sau đó, gươngmặt tuấn tú của Đường Thiếu Trác lại khôi phục nụ cười bỡn cợt, “Không.”

*

Quán bar, đi mới biết,thực ra cũng không phải như thế. Là nơi giải sầu, phóng túng của đám trai gáithành thị cô đơn.

Tại quán bar, lúc ông chủkiêm người pha chế rượu – bạn của Đường Thiếu Trác, Brant, hiểu lầm cô là bạngái mới của anh, lần đầu tiên Đường Thiếu Trác mở miệng giải thích thân phậncủa cô, mặc dù là dùng giọng điệu rất chán ghét và xem thường: “Mắt nhìn củatôi làm sao có thể kém như vậy?”

Brant không nói gì thêm,chỉ khẽ gật đầu với Chu Thanh Thanh, sau đó pha một ly cốc-tai nhìn rất đẹpmắt, đặt xuống trước mặt Chu Thanh Thanh.

Đường Thiếu Trác nhanhchóng giành lấy ly rượu đó uống một ngụm, “Pha cho cô ấy một ly nước hoa quả làđược rồi.”

Brant khẽ cười, bộ dạngtên này rõ ràng chỉ đàn ông đang yêu mới có, hơn nữa xem ra, Đường đại thiếuvẫn còn yêu đơn phương.

Ánh mắt Chu Thanh Thanhsáng long lanh nhìn động tác pha rượu thành thạo đẹp mắt của Brant, trong lòngchảy nước miếng ầm ầm – thụ lạnh lùng mang khí chất u buồn, dung mạo cũng khôngđến mức thanh tú xuất chúng, nhưng lúc cười rộ lên rất trong sáng, rất đẹp – huhu, thật dễ tưởng tượng… Mở quán bar, liệu anh ta có khả năng là GAY hay không?

Đương nhiên, cô chỉ lặnglẽ YY trong lòng, không mở miệng thăm dò. Nếu như đối phương không phải thì xấuhổ lắm; cho dù phải thì người ta cũng không thích rêu rao khắp nơi.

Trong lòng Đường ThiếuTrác hơi khó chịu: Cô gái này, không phải rất yêu bạn trai nhà cô sao, cho anhsờ đầu một cái cũng không chịu, bây giờ lại chảy nước miếng với người đàn ôngkhác… = =!

Nước hoa quả trong quánrượu ít nhiều vẫn có hương vị rượu, Chu Thanh Thanh thấy rất dễ uống nên đãuống liên tiếp vài ly, nhưng cô không có tửu lượng, chỉ mới chừng đó đã cảmthấy hoa mắt chóng mặt.

Vì vậy, Đường Thiếu Trácsắc mặt cực kỳ khó coi, thừa cơ kéo Chu Thanh Thanh ra khỏi quán bar.

Thời gian còn sớm, mớitám giờ, anh vẫn quyết định đưa cô về nhà. Nếu cứ ở lại đây… Anh không thể bảođảm bản thân có thể làm ra những chuyện gì. Trên phương diện yêu đương nam nữ,xưa nay anh không có thói quen tự kiềm chế, huống hồ lại ở trước mắt người congái mà mình rung động… Làm sao anh có thể hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đó?

Rốt cuộc, lý trí khôngcho phép anh có được cô bằng cách hèn mọn đó, làm vậy sẽ chỉ khiến cô hận anh.

*

Nửa giờ sau. Dưới lầu nhàLâm Diễn.

Chu Thanh Thanh kiênquyết không cần Đường Thiếu Trác dìu, loạng choạng bước xuống xe. Không phải côcố chấp phòng bị, có điều trước đó Lâm Diễn tỏ ra không thích Đường Thiếu Trác,cô cảm thấy Lâm Diễn chắc chắn sẽ không vui nếu Đường Thiếu Trác đưa cô lênnhà. Cô vẫn còn rất tỉnh táo, chỉ hơi say một chút mà thôi, không phải khôngthể tự đi, trong khu chung cư cũng không có gì không an toàn.

Mới đi được vài bước,Đường Thiếu Trác lại gọi cô.

Chu Thanh Thanh quay đầulại, phàn nàn: “Hở, còn chuyện gì nữa? Đường đại thiếu! Anh đúng là dông dài!”

Đường Thiếu Trác tựa vàochiếc xe thể thao màu đỏ phong cách, không hiểu sao, Chu Thanh Thanh có cảmgiác dường như từ người anh toát ra hương vị thương cảm nhàn nhạt. Hồi lâu sau,Đường Thiếu Trác mới chậm rãi mở miệng: “Chu Thanh Thanh, nếu một ngày nào đógiữa em và tên họ Lâm kia đến bước đường cùng, hãy nhớ rõ, tôi vĩnh viễn bằnglòng làm đường lui của em.”

Những ngày này ở gầnnhau, anh cũng biết được kha khá chuyện của Chu Thanh Thanh, biết được đêm đócô gửi bài viết tìm tình một đêm chẳng qua là vị bị đả kích, nhất thời xúcđộng, cũng biết cái gọi là quen ba năm giữa cô và Lâm Diễn là quen nhau trênmạng – khụ khụ, đương nhiên, những điều này không phải Chu Thanh Thanh chủ độngnói cho anh, mà là anh nói bóng nói gió mới biết được.

Nhưng anh không hy vọng,cô lại một lần nữa phải nếm trải cảm giác bị người mình yêu nhất vứt bỏ, phảidùng cách có thể nói là chà đạp bản thân để quên đi nỗi đau khổ và tổn thương.

Nếu như không phải cô gặpđược anh và Lâm Diễn, không biết cô sẽ có kết cục như thế nào… Nhưng nếu như côchỉ gặp một mình anh thì thật tốt.

Một giọng đàn ông lạnhlùng, trầm buồn nhưng trong trẻo dễ nghe vang lên từ bóng tối cách đó không xa:“Tôi sẽ không để anh có cơ hội đó.”

Nghe thấy tiếng, ChuThanh Thanh mừng rỡ quay đầu, “Sư phụ!” Cô chủ động chạy về phía Lâm Diễn.

Sắc mặt u ám của Lâm Diễnhơi giãn ra.

Chu Thanh Thanh ôm lấycánh tay Lâm Diễn cọ cọ, “Sư phụ, sao hôm nay anh đã về rồi? Sao không báo choem?” Không đợi anh trả lời, cô chú ý thấy va-li hành lý dưới chân anh, lại hỏitiếp: “Sao không lên nhà?”

Lâm Diễn không lạnh khôngnhạt trả lời những câu hỏi liên tiếp của Chu Thanh Thanh: “Công việc hoàn tấtsớm, muốn cho em một bất ngờ. Vừa về, phát hiện quên mang chìa khóa, xuống hỏimượn bảo vệ.”

Anh chưa nói hết, anh đãdốc sức liều mạng làm việc như thế nào, cố gắng hoàn thành công việc của bảytám ngày công tác chỉ trong năm ngày, tiệc ăn mừng cuối cùng anh chỉ để cho trợlý đi với khách, còn anh nói trong nhà có việc gấp, đi máy bay suốt đêm trở về.Về tới đây cũng đã là buổi tối, vốn tưởng rằng cô nhất định sẽ ở trong nhà chờanh, ai ngờ căn nhà một mảnh tối đen, bấm chuông cửa hồi lâu vẫn không có ai ramở.

Đường Thiếu Trác hiểu lúcnày anh không nên cắt ngang cuộc trò chuyện trùng phùng sau “bao ngày xa cách”của họ, nhưng anh thật sự không muốn đứng bên cạnh nhìn họ ngọt ngào ân ái.

Ba lần trước, người đóđều thản nhiên “cướp” cô từ trong tay anh, hôm nay, người đó đã không cần cướp,cô chủ động mỉm cười đi về phía anh ta, chỉ để lại cho anh một bóng lưng nhỏbé.

Không phải không tiếcnuối.

Đường Thiếu Trác cố gắngkhiến thanh âm của mình nghe thật thản nhiên: “Tiểu… Chu Thanh Thanh, tôi đitrước.” Sau đó khẽ gật đầu với Lâm Diễn, coi như chào hỏi.

Chu Thanh Thanh quay đầulại: “Ơ, sao anh vẫn còn ở đây?”