Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 29



Sự run rẩy lạ lẫm khiếnChu Thanh Thanh say đắm không còn suy nghĩ được gì, chỉ còn lại những tiếng thởdốc, cô nhíu đôi mày thanh tú, nắm chặt vạt áo Lâm Diễn, khó chịu lẩm bẩm nói:“Đừng… Đừng như vậy… Có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói…”

“Từ từ nói?” Lâm Diễn phìcười, hơi thở nóng rực phả bên tai mẫn cảm của cô, lại dẫn đến một trận runrẩy. “Anh không cho rằng năng lực nhận thức đáng chết của em có thể nghe hiểuđược! Cho nên, vẫn là dùng hành động để bày tỏ sẽ thực tế hơn.”

Còn ba chữ buồn nôn đó,cả đời Lâm Diễn chưa từng nói, cũng cảm thấy không cần phải nói ra miệng. Cònvề những thứ dỗ ngon dỗ ngọt, anh lại càng không để tâm, nếu làm mà hiểu đượcthì cứ làm! Anh nghĩ lời hứa nói ra, nếu một ngày nào đó không thực hiện được,sẽ chỉ khiến người ta chê cười!

Trong lòng Lâm Diễn làmmột phép tính nhỏ: Ừm, đợi cô ấy có bầu, anh sẽ tóm cô vào lễ đường, đến lúc đórồi sẽ hiểu! Không hiểu thì cũng không đổi ý được nữa!

—— xen ngang ——

Mèo tôi nghi hoặc: Lâm mỹnam, anh dám không thổ lộ… Vậy lúc trước anh với cái cô Lam Lan kia làm thế nàobắt đầu qua lại?

Lâm Diễn khinh bỉ: Cô ấythổ lộ trước, nói muốn làm bạn gái của tôi… Tôi nói, được, sau đó thì ở bênnhau.

Mèo tôi: … o(╯□╰)o! Vậy tại sao hai người chia tay?

Lâm Diễn tiếp tục khinhbỉ: Đương nhiên là cô ấy nói phải đi… Sau đó, tôi nói, được.

Mèo tôi: Không nói đượcgì, ngã xuống đất hộc máu ing…

—— xen ngang hoàn tất ——

Lâm Diễn xấu xa mút lấychiếc lưỡi thơm tho của Chu Thanh Thanh, không chịu buông ra, làm cô mất khảnăng nói chuyện.

Chu Thanh Thanh chỉ cảmthấy từng tế bào trên cơ thể đều như bốc cháy dưới môi lưỡi thân mật của anh.Đôi mi dày của cô khẽ rung rung, hai mắt không tự chủ nhắm nghiền, thầm nghĩ,được đắm chìm trong sự sung sướng tuyệt vời trước mắt này, tất cả những chuyệnkhác, đều không quan trọng!

Quan trọng là, người đànông cô thích, đang dịu dàng hôn cô, nhẹ nhàng mút, nhẹ nhàng vuốt ve cánh môicô. Hơi thở giữa hai người chỉ toàn một mùi hương đàn ông thanh tịnh dễ chịuthuộc về anh, Chu Thanh Thanh cảm thấy nhiệt độ hai bên má ngày càng cao, hôhấp của cô cũng bắt đầu hỗn loạn.

Loại cảm giác này khiếntoàn thân cô khoan khoái, dễ chịu, cơ thể vô ý thức toát lên khao khát lạthường: … “Ưm a…”

Chu Thanh Thanh đưa taytúm lấy bàn tay Lâm Diễn đang chuẩn bị cởi khóa nội y của cô, “Ơ… Không…” Lạiphát hiện giọng nói của mình vang lên mềm mại không chút sức lực, vừa giống nhưmuốn cự tuyệt nhưng lại vừa như mời chào.

Làn môi Lâm Diễn ghé sátvào bên tai cô, đầu lưỡi đảo qua vành tai xinh xắn đáng yêu, thì thầm mê hoặc.Đồng thời nhanh chóng mở nút khóa nội y của cô… Ngón tay thon dài giống nhưmang theo sức nóng và sự quyến rũ ma quái, khiến Chu Thanh Thanh có một loạicảm giác muốn kháng cự, nhưng lại không kìm được khát vọng…

Một dòng điện tê dại chạydọc từ sống lưng lên tới đại não, Chu Thanh Thanh không nhịn được khẽ rên rỉ:“Ưm… Aa ~…”

Một tay Lâm Diễn cởichiếc áo vướng víu trên người cô, hai đồng tử tối tăm như chợt sáng rực, nhìnchằm chằm phần cơ thể cô lộ ra ngoài không khí, da thịt trắng nõn mềm mại… Sauđó cúi người, lần lượt in lên dấu tích chỉ thuộc về một mình anh.

Chu Thanh Thanh không ngờđược hành động bất ngờ này của anh, cô kinh ngạc, sững sờ hồi lâu mới khôi phụcđược một chút tỉnh táo từ những cử chỉ ngày càng nóng bỏng của Lâm Diễn.

Một chút ý thức còn sótlại nhắc nhở Chu Thanh Thanh, nên có chừng mực!

Nếu cứ tiếp tục như thếnày… Bây giờ bọn họ lại đang ở trên xe! Mặc dù cửa sổ xe Lâm Diễn là thủy tinhmột chiều, nhưng đây là bãi đỗ xe, bất cứ lúc nào cũng có thể có người tới… Côkhông muốn trình diễn một màn xe rung động đâu! ~~~~(>_

Chu Thanh Thanh mở lớnhai mắt vẫn còn chút mơ màng, vươn tay chống lên vòm ngực rắn chắc của LâmDiễn, định đẩy anh ra một chút: “Không, không muốn…”

“Thật sự không muốn?” LâmDiễn ngẩng đầu, mập mờ nói nhỏ, khóe môi vẫn còn sợi tơ bạc lóng lánh…

Trong truyền thuyết, tơbạc… Kết hợp với đôi môi đỏ mọng kiều diễm của Lâm mỹ nam, hai con ngươi tìnhtứ, giọng nói mờ ám… Sự mê hoặc của Hồng Quả Quả ~ mê hoặc!

Đắm chìm! Đắm chìm! Xuấthiện hình ảnh thiên sứ nhỏ Lâm Diễn? Hay là ác ma nhỏ, khóe môi ẩn chứa nụ cườità ác, vung đôi cánh nhỏ, líu ríu trong đầu Chu Thanh Thanh.

Chu Thanh Thanh cảm thấykhuôn mặt cô thoáng cái nóng bừng, hô hấp bắt đầu dồn dập. Cô chỉ là người bìnhthường, làm sao chống đỡ được sự cám dỗ, mê hoặc của thiên sứ kết hợp với ác manày?

Toàn thân nóng rực, cơthể bị ép lên ghế sau ô tô, cảm giác lạnh buốt đối lập với lửa nóng bên trongngười, khiến cô không khỏi run rẩy liên tục.

Chu Thanh Thanh đỏ mặtxấu hổ, sau đó liếc sang chỗ khác không dám nhìn anh, “Đừng, đừng ở đây…”

“Đừng sợ… Cứ để anh làđược!” Giọng nói Lâm Diễn mang theo sự đầu độc, bàn tay to di chuyển ra sau gáycô, kéo cô càng dán chặt vào người anh, lại một lần nữa hôn lên đôi môi đỏ tươicủa cô. Lưỡi hai người thân mật quấn quít, sau đó dần dần lượn một đường theocái cổ trắng ngần của Chu Thanh Thanh, rồi tiếp tục hôn xuống dưới.

Cảm giác đụng chạm vẫngiống như hai lần trước, tuyệt vời, khiến lòng người say sưa, chìm đắm! LâmDiễn biết, anh thật sự đã rơi vào bẫy, đã yêu cô gái vừa ngốc lại vừa phiềntoái này! Thế nhưng, trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào như trước…

Chu Thanh Thanh bị LâmDiễn hôn không chỉ một lần, nhưng vẫn không thể chống cự trước nụ hôn của anh,một chút ý thức tỉnh táo cuối cùng cũng hoàn toàn sa vào bữa tiệc của giácquan, hóa thành mê muội, không chút sức lực dựa vào người anh…

…{phía dưới lược bỏ 2000chữ}…

Thân thể hai người kếthợp chặt chẽ, không một khe hở; làn da cô đỏ hồng, mồ hôi lấm tấm… Chu ThanhThanh cảm thấy như sắp tan ra, hai tay yếu ớt ôm lấy tấm lưng ấm áp chắc chắncủa Lâm Diễn, cả cơ thể như đang được đặt trong một ngọn lửa cháy bừng bừng,thiêu đốt không giới hạn, hoặc giống như đang bập bềnh trên ngọn sóng, chìm nổivô định.

Chu Thanh Thanh khẽ rênrỉ, xin dừng lại, tiếng nói mềm mại đáng yêu liên tục phát ra từ cái miệng nhỏnhắn của cô. Cô như rơi vào nước sôi lửa bỏng, đôi tay trắng nõn bất giác nắmchặt… Cô hoàn toàn không thể suy nghĩ, chỉ có thể toàn tâm toàn ý cảm nhận sựsung sướng mất hồn mà anh đem lại.

Trong đáy mắt tối tăm củaLâm Diễn càng toát lên sự điên cuồng. Anh thích nghe tiếng rên rỉ của cô, kíchthích anh tăng thêm dục vọng, anh không muốn dừng lại, nhưng cũng hiểu được vịtrí hiện tại của họ không phải là nơi có thể yêu đương lâu dài.

Lâm Diễn có chút khôngcam lòng, khàn giọng nói nhỏ: “Lần này trước tiên buông tha cho em… Về nhàchúng ta lại tiếp tục…” Sau đó, nặng nề nâng lên, cùng lúc hai tay đỡ eo cô,rồi lại một lần nữa nặng nề nhấn xuống.

“A a a ~” Trong đầu ChuThanh Thanh có một luồng sáng trắng lóe lên, đạt tới đỉnh. Mơ hồ nghĩ, đây, cólẽ chính là cái gọi là nhẹ nhàng lên tiên?

Cảm nhận được cô bỗngnhiên thít chặt, Lâm Diễn biết anh cũng sắp đến rồi, lại nặng nề di chuyển hơnchục cái rồi cũng bùng nổ theo.

*

Chu Thanh Thanh mềm nhũnkhông còn sức lực tựa vào lồng ngực Lâm Diễn, để anh một mình lau dọn cho cô,nhớ tới câu nói vừa rồi của anh “Về nhà chúng ta lại tiếp tục…”

Lập tức rùng mình, đầu óccũng bắt đầu khôi phục “vận hành” - ừm, thì ra là điều vẫn thường khiến LâmDiễn dở khóc dở cười, nghĩ ngợi lung tung…

Cho dù bạn gái cũ của anhtới tìm, nói những lời gì đó khiến anh đau lòng, anh cũng không thể lúc nàocũng “trút giận” lên em thế này chứ! >_

Tuy nhiên cũng có khảnăng Lâm mỹ nam đột nhiên phát hiện anh thích cô rồi, mới có thể làm chuyện nàyvới cô… Nhưng nghĩ lại, khả năng tốt như vậy không lớn lắm…

Lâm mỹ nam làm sao có thểkhông thích mỹ nữ mà tất cả các phương diện đều tốt hơn cô kia, lại đi vừa mắtcô gái dáng người không hấp dẫn, đầu óc ngốc nghếch như cô chứ?

Tỉ lệ này, quả thực cònthấp hơn tỉ lệ sao chổi va vào trái đất!

Cô tuy ngốc, nhưng với kinhnghiệm đọc vô số tiểu thuyết, không có một tiểu thuyết nào mà không nói: Đànông là loại có thể tách biệt giữa cơ thể và tình cảm, vì là động vật có hammuốn cao… Yêu hay không yêu, không quan trọng, chỉ cần bộ dạng của cô gái đókhông quá tệ, không đến mức khiến người đàn ông không sinh nổi dục vọng làđược.

Vì vậy, cô nên vui vì bảnthân không kém đến mức khiến Lâm mỹ nam không sinh nổi dục vọng, cho nên anhmới có thể lại “chịu thiệt” XXOO với cô sao… ~~~~(>_

Nghĩ đến sự ngang ngượcvà điên cuồng của Lâm Diễn đối với cô rất có thể là vì một người con gái khác…Trái tim Chu Thanh Thanh, bắt đầu đầy ắp nỗi chua xót. Cô rầu rĩ thấp giọnghỏi: “Lâm, Lâm Diễn, có phải hôm nay anh lại bị kích động gì không?”

Lâm Diễn vừa giúp cô kéokhóa váy, nghe vậy, anh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, lại cúi đầu cắnmột cái lên cánh môi sưng đỏ của cô, khàn giọng não nề: “Đã từng thấy ngườingốc, nhưng chưa gặp ai ngốc như em.”

Chu Thanh Thanh vốn đã tựti, nghe Lâm Diễn nói vậy, tâm tình càng rơi xuống vực thẳm.

*

Chu Thanh Thanh ngồi bênghế lái phụ, vụng trộm đưa mắt ngắm Lâm Diễn đang lái xe, hu hu, tại sao chỉmột bên mặt cũng có thể mê người như vậy?

Lâm mỹ nam từ trong rangoài, từ đầu đến chân đều ưu tú không ai sánh kịp… Thích mình? Tuy vừa lén lúttự véo vào mặt mình… có đau, nhưng Chu Thanh Thanh vẫn cảm thấy không chânthực.

Trái tim “thình thịchthình thịch” đập rất nhanh, khuôn mặt cũng đỏ bừng, ngón tay xoắn xuýt lại… Rốtcục Chu Thanh Thanh cũng có dũng khí phá vỡ sự trầm mặc trong xe: “Lâm, LâmDiễn… Anh đã nói, có điều gì không rõ, phải trực tiếp hỏi anh…”

Lâm mỹ nam nhìn cô tánthưởng, gật đầu, rất vui vẻ: “Không tệ…”

“Em không hiểu, em so vớimỹ nữ lúc nãy… Em rõ ràng không đẹp bằng cô ấy, cũng không có được sự thanh nhãnhư cô ấy, còn không hề thông minh… Tại sao anh, anh…”

“Em muốn hỏi, tại sao anhlại chọn em, đúng không?”

“Hả?... Vâng.”

“Nếu như anh nói, anhcũng không biết tại sao?”

“Vâng… Hả?”

Lâm Diễn bật cười trầmthấp: “… Ha ha. Có lẽ, anh quá xuất sắc, quá hoàn mỹ, vì để công bằng, tránhngười khác đỏ mặt ghen ghét đến chết, ông trời đã cố ý an bài một người khôngxuất sắc lại nhiều khuyết điểm như em đến bên anh. Tương tự ngược lại, cuộc đờiem đã quá thất bại, vào lễ đường rồi mà ông xã còn bị một người đàn ông kháccướp mất, vì vậy, ông trời đã sắp xếp anh ở đây, để đền bù tổn thất cho em.”

Mặc dù không có câu nóimà cô mong đợi, nhưng những lời Lâm Diễn nói thật sự…

“Ừm… Rất có đạo lý!”

Thực ra, Chu Thanh Thanhkhông phải cái gì cũng tệ, ít nhất, rất dễ bắt nạt, rất dễ lừa gạt -_-|||… LâmDiễn nghĩ.

Nhưng, từ nay về sau, chỉcó anh mới được bắt nạt cô! Còn nữa, phải nghĩ cách, không thể để người kháclừa mất… Thật là chuyện khiến người ta đau đầu.

Nhớ tới Đường Thiếu Tráchôm nay, tên kia rõ ràng có ý đồ không hề tốt đẹp với heo cưng nhà anh… Đôi màyđẹp của Lâm Diễn khẽ chau lại, tuy cô gái nào đó hơi vụng về, ngốc nghếch,nhưng khi gặp vấn đề vẫn rất có nguyên tắc, có chủ kiến, nếu anh bảo cô đừng đigặp hắn ta, hoặc bảo thẳng cô đừng làm ở Tinh Hoa nữa, chắc chắn cô sẽ khôngđồng ý… Phải nói thế nào mới tốt?

Bên này, Chu Thanh Thanhcũng bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra trong khách sạn, trong lòng còn rất nhiềunghi vấn. Ví dụ như: “Vậy, vậy vừa rồi ở đại sảnh, tại sao anh lại nói, chúngta đã quen nhau ba năm…”

Lâm Diễn như cười màkhông phải cười nhìn cô: “Chúng ta vốn đã quen ba năm. Anh còn nhớ rất rõ, lúctrước em đối với anh, ừm, đó gọi là oanh oanh liệt liệt biểu lộ sự yêu thương,anh từ chối em lại càng bám chặt lấy… Sau khi em bày tỏ sự sùng bái và yêuthương với anh mười tám lần, anh sợ nếu lại từ chối, nhỡ em nghĩ quẩn thì làmthế nào? Vì vậy, anh đành miễn cưỡng, chấp nhận…”

Vừa dứt lời, xe cùng lúcdừng lại – về đến nhà.

Chu Thanh Thanh mất thăngbằng, suýt nữa đâm đầu vào kính chắn gió phía trước – may có Lâm mỹ nam giúp côthắt lại dây an toàn! Chu Thanh Thanh đỏ bừng mặt, lớn tiếng cãi lại: “Sao saosao, sao có thể chứ?” >/////

Cô làm sao có thể làmchuyện như vậy! Trước giờ cô chưa từng “thổ lộ” với bất kỳ ai có được không?Chưa nói đến chuyện “thổ lộ mười tám lần”… Hơn nữa, ba năm trước cô vẫn còn họcđại học năm thứ ba, làm gì có cơ hội làm quen với Lâm mỹ nam?

Nhưng, sao lại nghe quenthế này? Không phải cô đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn rất máu chó, sau khi tỉnhlại bị mất trí nhớ, nhưng cuối cùng chỉ quên “những chuyện liên quan đến mộtngười quan trọng nhất” đấy chứ?

Phải nghĩ lại thật cẩnthận, trong bốn năm đại học, hàng ngày cô đều chơi trò chơi rồi trốn học, ănngon ngủ say, cơ thể vô cùng khỏe mạnh, đừng nói đến thoải mái, bệnh viện cũngchưa từng ghé chơi… = =!

Lâm Diễn không để ý tớicô, chỉ nhàn nhạt nói: “Tự em từ từ suy nghĩ, dù sao anh cũng không nói sai.Không nghĩ ra thì thôi.”

Lâm Diễn mở cửa, xuốngxe, đóng cửa lại. Vòng qua bên kia, mở cửa, kéo cô gái nào đó đang trong trạngthái ngơ ngác ra, đóng cửa lại. Lại vòng về lấy chìa khóa xe, sau đó đi thẳngvề phía thang máy, toàn thân tỏa ra hơi lạnh…

Chu Thanh Thanh yên lặngtheo sát phía sau Lâm Diễn, tiến vào thang máy.

Đột nhiên, Chu Thanh Thanhbiến sắc, vẻ mặt vô cùng rối rắm…

Lâm Diễn liếc cô: “Nghĩra chưa?”

Chu Thanh Thanh vụng trộmngước mắt chăm chú nhìn khuôn mặt đẹp lạnh lùng của Lâm Diễn, do dự thăm dò gọimột tiếng: “Sư, sư phụ…”

*

Nhưng cho đến khi mộttiếng Ding nhắc nhở vang lên, Chu Thanh Thanh vẫn chưa nghe thấy Lâm Diễn đáplại.

Chu Thanh Thanh đang tựkiểm điểm rằng cô đã nhận lầm, bất ngờ bị Lâm Diễn bắt lấy cổ tay, kéo ra khỏithang máy.

“Chà…” Chu Thanh Thanhngẩng đầu, Lâm Diễn cũng cùng lúc cúi đầu nhìn cô, trên mặt tràn đầy niềm vui,trong giọng nói hàm chứa sự mừng rỡ, hai mắt lóe lên sự vui vẻ: “Ừm, đồ đệngoan của anh.” Nâng cằm Chu Thanh Thanh, cúi đầu, phủ lên môi cô.

Mặt Chu Thanh Thanh lạimột lần nữa lập tức đỏ bừng! >/////

A a a, Lâm mỹ nam lại cóthể là sư phụ, nhân vật trên Internet cô sùng bái nhất, yêu thích nhất, thầntượng nhất, Liny. Điện!!!

Liny, Lâm Diễn, rõ ràngtới mức nào ~! Vừa rồi trong khách sạn, quản lý đại sảnh còn gọi anh là “Điệnhạ”, lúc ấy cô đã cảm thấy rất kì quái, nhưng bây giờ mới nhận ra… Đúng là hơichậm chạp… (Mèotôi: -_-, chỉ hơi thôi sao??)

Thế nhưng, Chu ThanhThanh nghĩ mãi không hiểu, “Sư phụ, anh sớm đã biết là em, vậy, vậy, tại saokhông nói với em ngay từ đầu?”

Cạch! Cửa mở. Không đợiChu Thanh Thanh kịp phản ứng, Lâm Diễn một tay kéo cô vào trong, dùng chân đácửa, sau đó dùng thân thể và hai tay vây cô giữa người anh và cánh cửa.

Trong bóng tối, Chu ThanhThanh cảm nhận được ngón tay thon dài đẹp đẽ của Lâm Diễn đang chậm rãi vuốt vegương mặt nóng dần của cô, rất lâu sau, Lâm Diễn thở dài trầm thấp: “ThanhThanh Tử Khâm, du du ngã tâm; đãn vi quân cố, trầm ngâm chí kim…” [1]

[1] Xanh xanh áo ai,lòng ta bồi hồi; chỉ vì ai đó, trầm ngâm đến nay.

- Đoản ca hành kỳ1 – Wikipedia

Thanh Thanh Tử Khâm lànick trên mạng của Chu Thanh Thanh.

Chu Thanh Thanh nghe lờmờ hiểu được, nhưng lại không hiểu rõ, chỉ cảm thấy trái tim đang đập loạnthình thịch, có chút miệng đắng lưỡi khô, giọng nói rất rất nhỏ: “Sư phụ, cóphải anh cũng thích em không?”

Nếu là sư phụ nhà mình,rụt rè gì đó, miễn đi! Trong nhận thức của Chu Thanh Thanh, cho dù Lâm Diễnkhông thích cô, nhưng vẫn là sư phụ của cô, không đến mức sẽ đánh mất anh.

Bởi vì chữ “cũng” đó,khóe miệng Lâm Diễn khẽ cong lên, con ngươi đẹp đẽ lấp lánh ánh sáng, đáp nhỏnhưng rõ ràng: “… Phải.”

Tuy anh không thể nghiêmtúc chính thức nói ra ba hay bốn chữ kia, nhưng, vẫn có thể cho cô một đáp ánkhẳng định đơn giản nhất. Nếu không, chỉ sợ về sau cô ngốc này lại trốn tránhanh mất.

Chu Thanh Thanh vui vẻ nhàovào lòng Lâm Diễn, lỗ tai dán sát vào ngực anh, nghe tiếng trái tim anh đậpmạnh mẽ. Vừa nghĩ tới anh cũng thích cô, khóe miệng không kiềm chế được toetoét tới tận mang tai, không nén được nụ cười ngây ngô.