Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 26



Hôm sau, là cuối tuầntuyệt vời, có thể ngủ cho tới khi tự nhiên tỉnh.

Chu Thanh Thanh tỉnh dậy,cảm nhận được ánh sáng mãnh liệt chiếu qua cửa sổ… Hình như, đã là giữa trưarồi, nhưng cô vẫn muốn nằm ỳ trên giường.

Ôm gối trở mình, ChuThanh Thanh lại nhắm nghiền hai mắt.

Mơ hồ nhớ lại tối qua,sau khi đưa mẹ ra sân bay về, ở trên xe, cô lại một lần nữa biểu đạt lòng biếtơn với Lâm Diễn, ngay từ đầu, Lâm Diễn đã nhàn nhạt đáp lại là không cần, thếnhưng, anh vì cô mà làm nhiều chuyện như thế, làm sao không cảm ơn được, vì vậycô kiên trì: “Không được, nhất định phải cảm ơn anh tử tế.”

Nhưng Lâm Diễn lại cườigiễu đáp lại một câu: “À? Vậy em định cảm ơn thế nào, lấy thân báo đáp sao?”

Vì thế, Chu Thanh Thanh 囧… Cô, thật sự cô đã liên tưởng tớinhững hình ảnh không trong sáng… Hình như, cô thực ra chỉ mới quen anh chưađược mấy ngày, vậy mà đã lên giường hai lần. Chẳng lẽ, chẳng lẽ… còn muốn cólần thứ ba sao?

Thế nhưng, nếu đó làphương thức cảm ơn mà anh muốn… Cảm giác chẳng khác gì bán mình vì tiền? Tronglòng không hiểu sao chợt buồn man mác.

Thích một người, tự nhiênsẽ có khao khát được thân mật với đối phương, thế nhưng, nếu như sự thân mậtcủa đối phương không xuất phát từ thái độ yêu thích, mà là lý do khác, vậy côthà không cần!

Thế nhưng, những lời nàycủa Lâm Diễn, có phải đang muốn nói, anh cũng thích… thân mật với cô không? = =Vậy là có ý gì?

Nhìn Chu Thanh Thanh rõràng đang tưởng thật, vẻ mặt rối rắm, một bàn tay của Lâm Diễn vươn tới xoa xoađầu cô, buồn cười nói: “Cô bé ngốc, đang suy nghĩ gì đấy? Vừa rồi nói đùa vớiem thôi.”

Nghe Lâm Diễn nói thế,Chu Thanh Thanh thở dài một hơi: Hóa ra chỉ là nói đùa! Đồng thời không nénđược cảm giác mất mát nản lòng, anh nói rõ ra như vậy, chắc là sợ cô sẽ hiểulầm!

Haizz – thở dài tronglòng, Chu Thanh Thanh mở mắt lần thứ hai, lần này đã hoàn toàn tỉnh táo. Duỗicái lưng mỏi nhừ, lề mà lề mề rời giường. Chu Thanh Thanh nghĩ, lát nữa nhấtđịnh phải nói rõ với Lâm Diễn chuyện cô sắp chuyển đi.

Thế nhưng, lúc Chu ThanhThanh mở cửa phòng ra, lại không thấy bóng dáng Lâm Diễn, chỉ có sữa bò trênbàn đang chặn lên một tờ giấy. Như bình thường dặn dò cô nhớ cho Meo Meo ăn,đừng ngại phiền phức, phải tự nấu ít đồ ăn cho mình – tuy Chu Thanh Thanh khônggiỏi nấu nướng, nhưng nếu chỉ giới hạn ở nấu mì hay xào rau thì vẫn làm chínđược – được rồi, thỉnh thoảng có thể chưa chín, thỉnh thoảng bị cháy, hơn nữahương vị thì luôn luôn không nuốt nổi. = =

Chẳng lẽ cuối tuần Lâm mỹnam cũng phải đi làm sao? Chưa nghe anh nói bao giờ! Hay là có chuyện gì khác,cô cũng chẳng phải là gì của anh, anh không cần phải báo cáo với cô.

Ngoại trừ một ít tư liệucơ bản mà mẹ hỏi tối qua, Chu Thanh Thanh vẫn hoàn toàn không biết về công việccụ thể của Lâm Diễn, nhưng lại không biết phải mở miệng hỏi thế nào, giữa họthực ra chỉ là quan hệ “người thu nhận và người được thu nhận”, mà loại quan hệnày, lúc nào cũng cắt đứt được, sau này giữa họ có lẽ sẽ không còn liên quan gìnữa. ╮(╯﹏╰)╭

Chu Thanh Thanh ủ rũ, máymóc dùng lò vi sóng hâm bánh mì và sữa bò – cả phần của cô và Meo Meo. Đây coinhư cơm trưa của cô, đói bụng thì ăn thêm hoa quả là được.

Với ý định đó, cô chỉ ăntạm một chút, sau đó lên mạng tìm kiếm thông tin thuê nhà, nếu tìm được chỗthích hợp thì chiều sẽ đi xem luôn, rồi nhân dịp đang cuối tuần rảnh rỗi, ngàymai sẽ chuyển đi.

Qua mấy ngày quen thuộc,Meo Meo đã không còn bài xích cô giống như lúc đầu nữa.

Meo Meo nói: Thực ra, tôinhìn ra bản chất cô ấy rất dễ bắt nạt, quyết định chuyển từ chán ghét sang trêuchọc chơi! Oa meo meo meo! Đương nhiên chỉ giới hạn trong lúc chủ nhân không cóở nhà…

Một người một chó, mộtngồi trên ghế, một ngồi trên bàn, cứ như vậy ngươi một miếng ta một miếng, cùngnhau ăn chung bữa sáng + bữa trưa.

Đúng lúc đó, Chu ThanhThanh nhận được một cú điện thoại bất ngờ - đến từ đại boss của cô Đường ThiếuHeo!

(Đường đại thiếu tứcgiận: Tôi rõ ràng là Đường Thiếu Trác! Ít nhất cũng là Đường Bá Heo… = =)

Đầu bên kia điện thoại,Đường Thiếu Trác hắng giọng, dùng giọng điệu rất nghiêm túc đứng đắn nói: “TiểuThanh Thanh, tôi nhớ hôm qua cô đã nói, chúng ta là bạn bè.”

Chu Thanh Thanh có dự cảmkhông lành, nhưng thật sự cô có nói như vậy, đành phải miễn cưỡng: “Đúng, đúngvậy…”

Quả nhiên, câu tiếp theocủa Đường Thiếu Trác trực tiếp đi ngay vào chủ đề: “Hôm nay người bạn thân yêucủa cô là tôi đây gặp nạn rồi! Cho nên, với tư cách là bạn, cô nhất định phải giúptôi vụ này!”

Dùng giọng điệu đứng đắnnghiêm túc, nhưng sao nói đến đây lại không thấy nghiêm chỉnh gì hết, Chu ThanhThanh im lặng. = =

Thật sự không muốn lý sựvới tên này, nhưng xem ra nếu cô không thừa nhận anh ta là bạn, thì anh ta vẫnlà cấp trên của cô… Chu Thanh Thanh giả vờ hung dữ: “Ai thân yêu gì với anh?Đừng có dùng từ lung tung! Có chuyện gì nói thẳng ra! Nếu là việc có thể giúp,tôi nhất định sẽ giúp…”

Chu Thanh Thanh chính làmột quả hồng mềm như thế, ai cũng có thể nhào nặn… Đương nhiên, chỉ giới hạntrong phạm vi bạn bè của cô. Thế nhưng, quả hồng này thật sự quá dễ nắn, đa sốnhững người sau khi “ức hiếp” cô, đều không khỏi cảm thấy hổ thẹn, cuối cùnglại đối xử rất tốt với cô bằng mọi cách. Ví dụ như, Dương Tư Tư luôn luôn che chởcho cô, không để cô bị người khác bắt nạt. Cuộc sống của Chu Thanh Thanh là mộtđường thẳng thuận buồm xuôi gió, cộng với tính tình tốt, cũng không phải khôngcó lý do.



Vì vậy, nửa giờ sau, ChuThanh Thanh có mặt ở cổng khu chung cư nhà Lâm Diễn, còn Đường Thiếu Trác đãđang ngồi chờ cô trong chiếc xe thể thao màu đỏ rất phong cách, trông thấy côxuống liền bấm còi hai tiếng.

Lên ghế lái phụ, ĐườngThiếu Trác bắt đầu líu ríu: “Chậc chậc, có thể mua được một căn hộ ở khu chungcư này, người đàn ông đó coi như không tệ đấy, không tệ! Lại nói, Tiểu ThanhThanh, cô thật sự không có ý định dựa dẫm vào anh ta sao?”

Chu Thanh Thanh không vuilườm anh một cái, quay mặt sang chỗ khác không nói lời nào. Cô không muốn LâmDiễn nghĩ rằng cô chỉ vì điều kiện tốt của anh mà cứ bám dính không đi, cho nênmới phải chuyển ra! Mặc dù biết rằng, sau khi đi rồi thì sẽ không còn lý do gìđể giữ liên lạc nữa, nhưng cứ theo đà này, bọn họ mãi mãi không thể có vị tríngang nhau.

Đường Thiếu Trác vừa khởiđộng xe, vừa nói: “Được được được ~ tôi không nói nữa là được! Anh ta chính làvị thần cao quý không thể khinh thường trong lòng cô! Khiến cho tôi như thể rấttầm thường…”

Lần này trái lại, ChuThanh Thanh nở nụ cười: “Anh vốn đã tầm thường! Công tử trăng hoa vô cùng tầmthường! Ỷ vào có chút tiền, có chút tướng mạo, một năm đổi một tá bạn gái vẫncòn thiếu! Khó trách mẹ anh vội vã bắt anh phải ổn định!”

Vừa nghĩ tới mẹ mình,Đường Thiếu Trác bắt đầu đau đầu, hai ngày trước về nhà, mẹ rất nghiêm túc nóivới anh, sinh nhật bà sắp đến rồi, anh phải tặng bà một món quà khiến bà thỏamãn, nhưng tuyệt đối không thể không có sáng tạo như trước kia – không phảiquần áo hàng hiệu thì là đồ trang sức, châu báu.

Anh làm sao biết được bàmuốn cái gì chứ? Nếu những người phụ nữ khác mà dám phiền toái như vậy, anh đãsớm gọi một cú điện thoại bái bai từ nay về sau không liên lạc, nhưng người phụnữ đó lại là mẹ anh…

Vì vậy, anh nhờ người duynhất có thể xem là bạn nữ giới – Chu Thanh Thanh – làm cố vấn. Bởi vì các bạngái trước đây của anh, cho ý kiến không phải là hàng hiệu thì cũng là châu báu.= =

Chu Thanh Thanh tiếp tụcnói: “Thật sự nghĩ mãi không hiểu, tâm tư của đàn ông các anh rốt cuộc là cócái gì! Tuy thoạt nhìn anh có được một khoảng rừng rậm rộng lớn, nhưng trongrừng rậm này, ai cũng có thể đến rồi lại đi, chẳng có một cái cây nào là thuộcvề một mình anh… Có gì tốt đẹp đáng để khoe khoang chứ?”

Đường Thiếu Trác khẽ giậtmình, nhìn Chu Thanh Thanh ngốc nghếch, lý luận rừng rậm lại sắc bén…

Không nhịn được mở miệnggiải thích: “Nhưng mà, tôi chưa gặp được cái cây nào bằng lòng để cho một mìnhtôi canh giữ… Tôi không muốn chia sẻ, đành phải tiếp tục dạo chơi.”

Chu Thanh Thanh cũng trầmmặc, hồi lâu sau, cô nói khẽ: “Ừm. Trên thế giới này, không phải ai cũng maymắn tìm được cái cây mà mình nguyện ý chờ đợi cả đời, cho dù tìm được, anh cũngchưa chắc là người canh giữ mà cái cây đó vẫn chờ mong…”

Cũng như cô, và Lâm Diễn…

Anh rõ ràng chính là cáicây mà cô muốn chờ đợi, hu hu hu! Thế nhưng, cô lại phải lựa chọn rời xa… Tuycô làm vậy ít nhiều có phần xuất phát từ ý định thăm dò: Nếu như Lâm Diễn cũngthích cô, chắc chắn sẽ giữ cô lại?... Cô đúng là một kẻ lập dị thích sĩ diện!>_

Đường Thiếu Trác nhìn vẻmặt Chu Thanh Thanh rõ ràng đang nhớ tới ai đó, đột nhiên cảm thấy rất ngứamắt. Vươn tay sang vỗ vào đầu cô, tặc lưỡi cảm thán: “Không nhìn ra Tiểu ThanhThanh còn rất có tâm hồn văn nghệ, nhưng mà, văn nghệ không thể nhét đầy baotử… Cô ăn trưa chưa? Tiểu gia tôi sắp chết đói rồi! Trước tiên chúng ta đi ănđã ~!”

Chu Thanh Thanh hậm hực:Tên này, phá hỏng hết cả không khí! = =

Không vui quay đầu nhìnra ngoài cửa sổ: “Không ăn! Tôi no rồi!” Chưa ăn no cũng bị anh làm cho tức màđầy bụng.

Đường Thiếu Trác mặc kệcô, hỏi thẳng: “Muốn ăn cơm Tàu hay cơm Tây? Muốn ăn món cay Tứ Xuyên hay đồQuảng Đông? Phố XX ở gần đây tháng trước mới mở một nhà hàng Thái Lan, tôi đãđến một hai lần, hương vị cũng không tệ lắm, hay là tới đó nhé?”

Bánh mì với sữa bò bannãy hơn một nửa đã vào bụng cái con mèo tham ăn kia, Chu Thanh Thanh vốn chưaăn no nghe vậy khiến cho nước bọt tăng nhanh tốc độ tiết ra: “Đồ ăn Thái Lan?Là kiểu gì?” Trước nay cô chưa ăn bao giờ!

… Vâng, thế là đã quênhết tức giận. = =

“Ừm, món Thái Lan à, chủyếu dùng các loại gia vị nổi tiếng, đặc sắc nhất là hương vị chua cay, thực đơncó canh hải sản chua cay, canh gà nấu dừa non, bánh cá cà ri, cà ri gà, cuanướng, tôm nướng, cơm xoài nấu cà ri cua, vân vân…”

Không đợi Đường ThiếuTrác giới thiệu xong, Chu Thanh Thanh đã kéo tay áo Đường Thiếu Trác, mắt lóesáng: “Được, tôi đi nhà hàng này!” Chỉ còn thiếu nước miếng chảy rầm rầm.

Khóe miệng Đường ThiếuTrác hơi cong lên, thật đúng là con heo ưa lừa gạt. Nếu như người đàn ông màanh đã gặp hai lần đó là người nuôi dưỡng cô, vậy thì anh rất muốn vượt lên,chăn nuôi lâu dài! Đúng, nuôi cho béo, sau đó còn ăn được, thật là một con heođa chức năng tuyệt vời! Hai mắt Đường Thiếu Trác lập tức tỏa sáng, có lẽ, côchính là đầu heo, à không, là cái cây mà anh muốn tìm?

Tuy cô không đẹp, cũngkhông thông minh lắm, nhưng hiện giờ, cô là người anh thấy thuận mắt nhất trongtất cả những phụ nữ khác…

Vì thế, đợi lát nữa ăncơm, anh sẽ hỏi một chút chuyện về chồng trước cũng như cái người đang ở chungvới cô.

Châm ngôn yêu đương củaĐường thiếu gia là: Vừa ý, nhất định phải bắt lấy; có chủ, vậy thì cướp lấy. == Anh cũng không rõ bản thân có được xem như vừa ý Chu Thanh Thanh hay không,thế nhưng, hiện tại anh rất muốn cướp lấy cô…

***

Hai người vừa tới trướcnhà hàng Thái Lan trang hoàng rất đặc biệt tinh xảo, thì có nhân viên niềm nởtới đón tiếp. Đường Thiếu Trác rất thành thục nói với bồi bàn: “Chúng tôi muốnmột phòng bao.”

Bồi bàn khách khí lễ độtỏ vẻ xin lỗi: “Thật xin lỗi, tiên sinh. Vì đang là giờ cơm trưa cao điểm, tạmthời không có phòng bao, chỉ còn chỗ ở đại sảnh. Thực ra, vị trí ở đại sảnhcũng rất không tệ…”

Đường Thiếu Trác nhíumày, anh không thích ngồi ăn ở nơi ầm ĩ… Quay đầu hỏi Chu Thanh Thanh: “Hay là,chúng ta đi nhà hàng khác?”

Chu Thanh Thanh ngạiphiền phức, lắc đầu: “Đừng, đại sảnh cũng có phải không ngồi được đâu. Ăn mộtbữa cơm thôi mà, đâu cần yêu cầu cao thế, có phải cần có người đẹp thế giới tớiphục vụ thì anh mới nuốt trôi không?”

Đường Thiếu Trác mặt đầyvạch đen. Ra hiệu cho bồi bàn: “Vậy dẫn đường đi.”

Hai người ngồi xuống, bồibàn đưa trà tới, lấy ra thực đơn.

Bàn của bọn họ ở bên cửasổ cách cửa ra vào không xa, từ vị trí của Chu Thanh Thanh có thể nhìn thấy cửakhông ngừng có người ra ra vào vào.

Đường Thiếu Trác giớithiệu qua loa cho cô các món ăn, Chu Thanh Thanh lẳng lặng nghe, thỉnh thoảnggật đầu cho ý kiến: “Ừm, vậy thì món này… Món này cũng rất được.” Trong lònglại thấp thỏm chỉ muốn ăn xong cho nhanh, sau đó cùng Đường Thiếu Trác đi chọnquà sinh nhật cho mẹ anh ta, rồi cô còn muốn đi xem phòng nữa…

Trong lúc lơ đãng ngẩngđầu, vừa vặn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi vào.

Dáng người cao lớn, mộtbên mặt gần như hoàn mỹ, sự tao nhã và cao quý bẩm sinh, lập tức khiến ChuThanh Thanh vừa nhìn đã mờ mắt, người đó, hôm nay cô đã luôn nghĩ đến tronglòng, Lâm Diễn.

Chỉ là, điều khiến ánhmắt sáng ngời của Chu Thanh Thanh chuyển thành ảm đạm chính là, bên cạnh anhcòn có một người phụ nữ, đang thân mật khoác cánh tay anh…

Cô thậm chí có thể nghethấy đối thoại giữa họ và bồi bàn, giống y như vừa rồi cô với Đường Thiếu Trácở cửa ra vào.

“Làm ơn cho chúng tôi mộtgian phòng, cảm ơn.” Giọng nói của Lâm Diễn vẫn du dương êm tai như thế.

“Tiên sinh, tiểu thư,thật xin lỗi, không còn phòng. Thực ra, đại sảnh cũng không tệ.”

Chu Thanh Thanh âm thầmhậm hực trong lòng, đối tượng nói chuyện lúc này của bồi bàn thêm một “tiểuthư”, nói cách khác, vừa rồi cô bị coi như không thấy. = =

Chu Thanh Thanh nghe thấytiếng nói lanh lảnh dễ nghe của cô gái kia: “Diễn, chúng ta tới chỗ khác đi?”

Lâm Diễn hơi nhíu mày,nhưng cũng nghe theo: “Được.” Sau đó khẽ gật đầu với bồi bàn: “Thật xin lỗi, đãlàm phiền.”

Chu Thanh Thanh khôngbiết cảm giác trong lòng cô lúc này là gì, chỉ yên lặng nhìn theo hai ngườicách đó không xa… Thậm chí Đường Thiếu Trác vài lần gọi tên cô, cô cũng khôngnghe thấy.

Bọn họ tay trong tay thậtthân mật, anh ngoan ngoãn phục tùng với cô ấy, cô ấy nhìn thật xinh đẹp, trangnhã… Đứng bên cạnh anh, rất xứng đôi.

Đường Thiếu Trác nhìntheo ánh mắt Chu Thanh Thanh, tự nhiên cũng trông thấy một đôi ở cửa ra vào. Sựsi mê và mất mát trong mắt Chu Thanh Thanh, với kinh nghiệm tình trường củaanh, sao có thể không nhận ra. Bất mãn quơ quơ tay trước mặt cô, “Này, tỉnhlại! Bọn họ đi xa rồi!”