Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 25



Chu Thanh Thanh đi nhưbay xuống lầu, quả nhiên, trông thấy hai người đang vừa trò chuyện vừa chờ côbên cạnh xe của Lâm Diễn.

Nhưng một người ngồitrong xe, một người đứng tựa bên cạnh xe, nói chuyện quá nhập tâm nên không đểý Chu Thanh Thanh đang đi tới – có lẽ cả hai đã quá hiểu tính tình lề mề củaChu Thanh Thanh, cho rằng cô không thể nào xuống nhanh như vậy.

Chu Thanh Thanh bước rấtnhẹ, rón rén đi đường vòng, ra phía đằng sau xe định nghe xem bọn họ đang nói chuyệngì.

Ngũ quan của mẹ Chu ThanhThanh và cô có vài phần giống nhau, đều là kiểu nhỏ nhắn xinh xắn, rõ ràng đãngoài bốn mươi, nhưng thoạt nhìn chỉ như mới ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi. Bàcũng mắc một căn bệnh chung của các bà mẹ: hay càm ràm.

Ví dụ như lúc này, mẹ côđang thao thao bất tuyệt: “Đúng vậy đúng vậy, con bé đó từ nhỏ đã ngốc như thế,như một đứa đầu gỗ, phải đẩy thì mới nhúc nhích! Tiểu Lâm con đừng có khách khívới nó, trong nhà có việc gì mà nó không biết chủ động làm thì con phải sai nó,nó mới chịu động đậy! Ưu điểm duy nhất của con nhóc đó là dễ sai bảo… blabla…”

Lâm Diễn đứng đó hơi cúiđầu xuống, trên mặt là nụ cười mỉm, tựa như đang rất lắng nghe, thỉnh thoảnglại gật đầu một cái phụ họa.

Chu Thanh Thanh uất ứctrong lòng, mẹ, có mẹ nào mà giống như mẹ không, người ta đều nói tốt con gáitrước mặt con rể, mẹ thì ngược lại, chuyên vạch trần khuyết điểm của con! (╰_╯)#

Chu Thanh Thanh không thểkhông gõ nhẹ cửa sổ xe, tỏ rõ sự có mặt của mình, hai ánh mắt trong xe lập tứcchuyển hướng sang phía cô. Tuy đã nghe được những lời nói xấu của mẹ, nhưng ChuThanh Thanh vẫn không có can đảm “dấy binh hỏi tội”, chỉ giả vờ như vừa mớiđến, cười lấy lệ: “A ha ha ha, con ra muộn, ngại quá! Hai người đợi lâu chưa?”

Lâm Diễn quay đầu lạiliếc cô một cái đầy ẩn ý, nhíu mày, vẻ mặt như cười mà không phải cười, giốngnhư đang chế giễu: “Anh đã sớm nhìn thấy em rồi!” Nhưng nói ra miệng lại hoàntoàn là sự dịu dàng săn sóc: “Không sao, bao lâu anh cũng sẵn lòng chờ em! Emvới mẹ ngồi đằng sau đi!” Sau đó rất ga lăng mở cửa xe cho Chu Thanh Thanh.

Mẹ Chu Thanh Thanh vừanhìn thấy con gái nhà mình, lập tức nói thẳng: “Con gái, mắt nhìn của con coinhư cũng không tệ! Vận may cũng tốt đấy!”

Chu Thanh Thanh khôngnghe nổi, dài giọng kêu một tiếng: “Mẹ…”

Được rồi, chỉ cần mẹ côkhông phát hiện ra cô và Lâm Diễn “giả vờ ở bên nhau” là tốt rồi!

Hai mẹ con Chu ThanhThanh đều thích ăn cay, Lâm Diễn đưa hai người tới một nhà hàng món cay TứXuyên rất nổi tiếng. Không khí bữa tối êm đềm vui vẻ, cả khách và chủ đều hàilòng.

Thế nhưng, chỉ qua mộtbữa cơm, mẹ của Chu Thanh Thanh hỏi tất tần tật không thiếu điều gì, từ giathế, bằng cấp, công việc của Lâm Diễn cho đến tuổi tác, chiều cao, cân nặng củaanh!

Chu Thanh Thanh đi theocũng được hưởng lây, lần đầu tiên cô biết được nhiều vấn đề riêng tư như vậycủa Lâm mỹ nam, ví dụ như: ba mẹ anh làm kinh doanh; hiện tại anh đang hợp tácvới bạn mở một công ty IT nhỏ; anh có bằng thạc sĩ đại học XX của Mỹ; anh hayquan tâm tới tin tức thời sự, cổ phiếu, tài chính, kinh tế, thích đọc sách, bơilội, leo núi, đánh tennis; hai mươi bảy tuổi; chiều cao một mét tám mươi ba;căn nặng bảy mươi kilogam… = =

Dựa vào những thông tinđó, nghe thế nào cũng thấy là chất lượng cao! Quả nhiên, chênh lệch giữa họthực sự rất lớn! Chu Thanh Thanh vốn có ý định cố gắng tới gần anh, nhưng bâygiờ trong lòng cô bắt đầu mất niềm tin.

Cho đến khi Lâm Diễn đứngdậy đi thanh toán, hai mẹ con mới có cơ hội nói chuyện riêng với nhau.

Mẹ Chu Thanh Thanh kéotay cô, nói những lời sâu xa: “Nhóc con à, Lâm Diễn cái gì cũng tốt, gia thếtốt, người cũng tốt, nhưng chính là tốt quá, trái lại khiến mẹ có cảm giáckhông an tâm! Chúng ta chỉ là gia đình bình thường, chỉ sợ không trèo cao đượctới nhà người ta! Con nói xem, rốt cuộc nó vừa ý điểm nào ở con chứ?”

Mẹ, mẹ có thể đừng hỏinhững câu sắc bén như thế được không, bảo con trả lời thế nào được?… >_

Chu Thanh Thanh đành cúiđầu, ấp úng: “Con cũng không biết… Nhưng, nhưng mà, con thật sự thích anh ấy,rất rất thích… Con muốn ở bên anh ấy.”

Mẹ Chu Thanh Thanh thởdài: “Mẹ là người từng trải. Con lại là một đứa ngốc như thế, làm sao mẹ khôngnhìn ra? Nhưng mà, Lâm Diễn, tâm tư của đứa nhỏ này mẹ lại không thể nhìn rađược chút gì cả. Cho nên, mẹ cũng không nên nói gì hết. Mẹ đến thành phố T, vốnlà sau khi nghe Hàn Duệ nói mới biết hai đứa không kết hôn, biết rõ tính con cócái gì cũng không nói ra, sợ con ở một mình buồn rầu rồi lại xảy ra chuyện, chonên mới tới đây khuyên bảo con. Nhưng mà, bây giờ xem ra không cần nữa, miễn conkhông cảm thấy tủi thân là tốt rồi.”

Hai khóe mắt Chu ThanhThanh hơi đỏ lên: “Không tủi thân, mẹ, con đã trưởng thành rồi, con có thể tựchăm sóc tốt cho mình.”

Mẹ Chu Thanh Thanh vuốttóc cô, nói tiếp: “Hàn Duệ cũng là một đứa tốt, chỉ tiếc hai con không có duyênphận.”

“Vâng, con không tráchanh ấy! Mong mẹ cũng đừng trách anh ấy!”

“Lâm Diễn cũng là một đứatrẻ tốt, đã thích, vậy thì cố mà bắt lấy nó. Mẹ chỉ mong lần sau con thật sự cóthể dẫn nó về nhà, ba con cũng rất muốn gặp con đấy.”

Đáng ghét, mẹ sao lại tâmlý tuyệt vời như thế? Chu Thanh Thanh không kìm được nhào vào lòng mẹ: “Hu hu,con cũng nhớ ba!”

“Con cũng biết ba con điđứng không tiện, không thể tới thăm con, cho nên sau này chỉ có con hãy về thămchúng ta nhiều một chút.”

Chu Thanh Thanh sụt sịtmũi: “Nhất định là thế!”

“Được rồi, những gì nênnói đều đã nói xong, mẹ cũng chuẩn bị về đây, máy bay mười giờ tối khởi hành.”

“Gì ạ?!” Chu Thanh Thanhhoảng hốt, “Sao lại về sớm thế?” Cô còn tưởng ít nhất mẹ sẽ nán lại đây đến hếttuần này.

“Con cũng không phảikhông biết, ba con ở nhà một mình, lâu ngày quá không có ai chăm sóc là khôngđược. Cho dù ông ấy có thể tự trượt xe lăn, miễn cưỡng cũng hoạt động được,nhưng mẹ không yên tâm. Dù gì thành phố T với thành phố Y cũng không xa lắm, đimáy bay hơn một tiếng, mười giờ bay, chưa tới mười hai giờ là đã về đến nhàrồi.”

Chu Thanh Thanh bắt đầucảm thấy cô thật bất hiếu, nếu như sau khi xảy ra chuyện cô nói rõ ràng, thì bamẹ sẽ không lo lắng như thế! Cho dù phải gặp mặt cô thì mới yên tâm nhưng cũngcó thể là cô về thăm nhà, ba mẹ đều đã lớn tuổi rồi.

Người nhà, một danh từthật ấm cúng! Trước nay cô vẫn vô tâm vô phế, có lẽ là “người ngốc có cái phúccủa ngốc”, cuộc sống và công việc đều thuận buồm xuôi gió, trước kia chưa từngcảm nhận sâu sắc được tình yêu thương và sự quan tâm của ba mẹ, bây giờ vìchuyện tình cảm không suôn sẻ, cô mới cảm nhận được tình thân ấm áp biết bao.

Chu Thanh Thanh đột nhiêncảm thấy, mất đi Hàn Duệ, thực sự không hề đáng tiếc! Cô chỉ mất đi một ngườikhông thương yêu cô! Trên thế giới này, chỉ có người nhà là không thể dứt bỏ!

(Lâm Diễn ghen tị: Cònanh thì sao? Mèo tôi nói nhỏ: Vì thế, anh có thể cố gắng trở thành người nhàcủa cô ấy… Khụ khụ.)

Có lẽ muốn để hai mẹ concô được trò chuyện thêm, Lâm Diễn thanh toán xong một lúc lâu mới quay trở lạibàn, còn rất lễ phép gõ cửa rồi mới vào.

Chu Thanh Thanh nghe thấytiếng gõ cửa lập tức ngại ngùng ngồi dậy khỏi lòng mẹ, lặng lẽ đưa tay lau nướcmắt.

Lâm Diễn cười nói: “Haingười đã yên tĩnh trò chuyện hết chưa? Chưa hết thì giữ lại lần sau nói tiếp!Gọi điện thoại cũng được, ha ha! Hơn tám giờ rồi, chúng ta tới trung tâm thươngmại một chuyến, mua vài món đồ cho bác gái mang về, sau đó chín giờ đưa bác gáira sân bay, Thanh Thanh, em thấy thế nào?”

Chu Thanh Thanh cười hìhì tán thành: “Ha ha, thật hoàn hảo! Chúng ta đi luôn thôi!” Sau đó khoác taymẹ đi ra ngoài, đồng thời âm thầm biết ơn nhìn Lâm Diễn, thật sự cô nợ anh quánhiều! Hu hu, đến bao giờ mới trả hết được đây?

Lâm Diễn đi bên cạnh ChuThanh Thanh, lấy trong túi quần ra một chiếc khăn tay được gấp ngay ngắn, giọngnói bình thản: “Tiểu heo ngốc, khóe miệng em còn dính dầu mỡ chưa lau sạch!”

Chu Thanh Thanh quay sanglườm anh: “Ở đâu, rõ ràng em đã lau bằng khăn giấy rồi…”

Khăn tay trên tay LâmDiễn vươn về phía mặt Chu Thanh Thanh, nhưng lại nhẹ nhàng giúp cô lau xungquanh khóe mắt.

Chu Thanh Thanh kinh ngạcnhìn sự dịu dàng có thể nhấn chìm người khác ẩn trong ánh mắt vui vẻ của LâmDiễn, có một loại cảm giác cô giống như một thứ bảo bối được che chở trong lòngbàn tay anh…

Một lúc lâu sau, ChuThanh Thanh mới cuống quít quay đầu lại, nói lảng đi: “Chúng ta đi nhanh thôi,nếu không thì không kịp giờ mất!”

Sau đó trong lòng khôngngừng tự nhắc nhở, anh chẳng qua chỉ đang làm cho mẹ cô xem… Khi nào về cô nhấtđịnh phải nói cho anh biết, nếu như anh đi đóng phim, chắc chắn sẽ là một diễnviên tuyệt vời!