Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 16



Chu Thanh Thanh đến “TinhHoa” phỏng vấn, vốn chỉ nghĩ là thử vận may, sau khi nhìn thấy số lượng cả trămngười đến ứng tuyển, cô hoàn toàn không ôm hi vọng.

Ban đầu sau cô còn có mấyngười nữa đến phỏng vấn, thế nhưng chờ lâu quá mà chưa đến lượt, không kiên trìnổi, khi dãy số tiến dần về sau, họ đành bỏ đi. Giữ vững nguyên tắc làm việckhông thể bỏ dở nửa chừng, hơn nữa ở đây có chỗ cho cô ngồi đọc sách điện tử,Chu Thanh Thanh mới kiên trì tới cuối cùng…

Không ngờ lại nhận đượcthông báo “Chúc mừng, cô đã trúng tuyển!”

Cô có một loại cảm giácbị một miếng bánh từ trên trời rơi xuống đập vào người! =v=

Gần đây số cô sao lại maymắn thế? Người ta đi gặp bạn trên mạng thì gặp phải kẻ xấu, còn cô lại gặp đượctận hai anh chàng siêu cấp đẹp trai… Đang lúc cùng đường, Lâm mỹ nam lại giảicứu cô khỏi hoàn cảnh khốn khó… Hôm nay cô còn trúng tuyển vào “Tinh Hoa” phúclợi vô cùng tốt mà mọi người vẫn ca ngợi!

Khi nào về nhất định phảiđi mua xổ số thử, xem có trúng năm trăm vạn không, khà khà.

“Vậy… Tôi có thể đi đượcchưa?” Sau khi trong lòng kích động sung sướng một phen, Chu Thanh Thanh dè dặtđặt câu hỏi.

Động tác của người đànông trẻ tuổi đeo kính mắt khẽ dừng lại, sau đó mỉm cười nói: “Xem trí nhớ củatôi này, quên không nói với cô. Cô cần đến văn phòng tổng giám đốc báo danh,anh ấy sẽ nói cho cô phạm vi chức vụ và những việc cần chú ý…”

Mà người phụ nữ chỉnh tềkia lại ngẩng đầu lên, giống như lần đầu tiên mới nhìn thấy Chu Thanh Thanh,đánh giá cô từ trên xuống dưới, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm: “Muốn dáng người khôngcó dáng người, muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, lại còn phản ứng chậm chạp,ngơ ngác… Chậc chậc! Thật không biết có phải đầu óc ông chủ có vấn đề rồikhông.”

Giọng nói đã cố gắng đènén âm lượng, nhưng vừa vặn vẫn để Chu Thanh Thanh nghe thấy.

Chu Thanh Thanh:>_

Cô thật sự rất muốn đáplễ: Chị gái à, không ngờ chị lại nói những lời tổn thương người khác như vậy,bề ngoài tuy tôi không có gì nổi bật, nhưng bên trong đẹp, chị hiểu không? Hơnnữa, cô kém như vậy sao? (┬_┬)‖∣

BUT, miễn là cho đến khicô chính thức đi làm không bị nói là vô dụng… Để khỏi rắc rối, cô nhịn.

***

Văn phòng tổng giám đốc.

“Cốc cốc cốc.”

“Mời vào.”

Vào cửa, Chu Thanh Thanhcúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, rụt rè lên tiếng: “Chào ngài tổng giámđốc, tôi là Chu Thất Thất tới báo danh… À không phải, là Chu Thanh Thanh!”>_

Hàn Duệ đã từng chê cườicô, lúc căng thẳng đến tên mình mà cô cũng quên… Quả nhiên, cô lại có thể mắcsai lầm đơn giản như vậy! o(╯□╰)o! Đềutại lúc nãy gặp phải Đường Bá Heo gọi nhầm tên cô ở nhà vệ sinh nữ tầng haimươi tư, rõ ràng Chu Thanh Thanh và Chu Thất Thất khác xa nhau mà? Huống hồ, côthích Bạch Phi Phi hơn! ~~~

Ngồi trên ghế da êm ái,Đường Thiếu Trác vốn đang quay mặt ra cửa sổ bất ngờ xoay người lại. Bật cườilớn tiếng không hề tốt đẹp: “Ha ha, cô nhóc, cô thật sự rất có thiên phú giảitrí quần chúng!” Ngốc nghếch, thật đáng yêu!

Ô sao giọng tổng giám đốcnày nghe quen vậy? Còn nữa, lời anh ta nói… Thật sự khiến cô rất muốn đánhngười…!

Chu Thanh Thanh ngẩng đầu– “Là anh! Sao anh lại ở đây? Lẽ nào, anh chính là, tổng giám đốc của Tinh Hoatrong truyền thuyết?”

Đường Thiếu Trác xoayxoay cây bút trong tay, chân bắt chéo, nở nụ cười sáng ngời rực rỡ: “E hèm, cônhóc thông minh đấy… Thật là hiếm thấy.”

Chu Thanh Thanh: … 囧! Rõ ràng lúc nào tôi cũng thông minhđược không… Cùng lắm chỉ rất thỉnh thoảng, thật sự chỉ rất thỉnh thoảng mớinhầm lẫn một chút…

Nhưng mà, kỳ lạ thật,Tinh Hoa có một công tử phóng đãng như là không làm việc bao giờ làm lão đại,sao đến bây giờ vẫn chưa bị đóng cửa? Ngược lại còn ngày càng phát triển theoxu hướng tốt?

Nhưng tiếp sau đó, ĐườngThiếu Trác đã nói rõ phạm vi chức vụ của cô một cách rõ ràng, nghiêm túc, cũngnói cho cô rất nhiều chi tiết nhỏ cần chú ý, Chu Thanh Thanh bắt đầu có cáinhìn khác về Đường Thiếu Trác.

Trông mặt mà bắt hìnhdong, mãi mãi sẽ chỉ nhìn được vẻ ngoài nông cạn của đồ vật. Có lẽ Đường ThiếuTrác thực sự là một công tử ăn chơi – từ các loại biểu hiện lúc trước của anhta đều có thể thấy được, nhưng không có nghĩa là anh ta không thể rất nghiêmtúc và thành công trong công việc.

Mà nhìn Đường Thiếu Trácnghiêm túc ghi chép, thỉnh thoảng lại đưa ra một số vấn đề trùng hợp với thắcmắc của Chu Thanh Thanh, khiến cô không khỏi ngạc nhiên.

Trong ba yêu cầu “làmviệc nghiêm túc, dung mạo xinh đẹp dễ nhìn, không động lòng với anh”, đối vớiChu Thanh Thanh, điều thứ nhất anh cũng không dám chờ mong quá nhiều, mà bâygiờ trông thấy thái độ chăm chú, cẩn thận của cô, anh không thể không thay đổicách nhìn nhận.

Bàn giao xong công việc,Đường Thiếu Trác không nhịn được vươn tay: “Nào, chúng ta bắt tay, tôi cảm thấychúng ta nên chính thức làm quen một lần nữa!”

Chu Thanh Thanh ngạingùng thò tay, nắm một cái cực nhanh rồi lại rút trở về.

Đường Thiếu Trác cườinhạo: “Chẳng phải chỉ là bắt tay thôi sao, cô vẫn còn sợ tôi ăn cô phải không?”

Chu Thanh Thanh phản bác:“Đương nhiên tôi sợ. Vừa mới buổi chiều tôi nhìn thấy đôi tay này của anh mởkhóa nội y của một cô gái… Đúng rồi, bây giờ mấy giờ rồi? Tôi đói bụng quá đóiquá đói quá!”

(Mèo tôi: đổ mồ hôi,cô đúng là vừa mới ra khỏi trạng thái công tác đã không coi mình là cấp dướinữa… Chu Thanh Thanh: Trời đất bao la, đói bụng là lớn nhất! Mèo: … =.=)

Đường Thiếu Trác đưa taynhìn đồng hồ: “Sáu giờ rồi. Tôi mời cô ăn tối được chứ?”

“Không cần, nhà hàng nàoở bên ngoài cũng không nấu ngon bằng mỹ nam đại nhân nhà tôi… Anh đưa tôi vềđi? Có thể giúp tôi tiết kiệm tiền gọi xe!”

“… Chu Thanh Thanh, côthật đúng là không khách khí.” Nhưng mà, “mỹ nam đại nhân nhà tôi”? Là ngườiđàn ông lần trước anh đã gặp sao, Chu Thanh Thanh xưng hô với bạn trai thậtkhiến người khác buồn nôn… =_=!

Chu Thanh Thanh tươi cườihớn hở đáp lại: “Quá khen, quá khen.”

Đối với Đường Thiếu Trác,trong lòng Chu Thanh Thanh đã tự nhận định là sự tồn tại song song mâu thuẫngiữa “người tốt” và “công tử đào hoa”, thật sự cô không hề có cảm giác “kínhsợ” “e ngại” với anh như là cấp dưới, trái lại thấy hai người càng thêm như làbạn bè.

Nhìn nụ cười tươi sángcủa Chu Thanh Thanh, Đường Thiếu Trác hơi ngẩn ra… Chưa từng có cô gái nào lạiung dung thoải mái, không giả tạo khi ở trước mặt anh như thế. Bất chợt cảmthấy mất hứng với những cô nàng lúc nào cũng trang điểm tỉ mỉ, cười giả tạotrước mặt anh.

“Đi thôi, tôi đưa cô về.”Không hiểu sao Đường Thiếu Trác bỗng có chút bực bội. Đột nhiên đứng dậy, đithẳng ra khỏi phòng làm việc.



***

Bảy giờ.

Trong ngôi nhà mặt hướngra biển, 4M băng thông rộng của Lâm mỹ nam.

Cửa mở, rồi đóng lại.

Chu Thanh Thanh vừa vàonhà đã lớn tiếng thông báo: “Tôi về rồi!” Đã tìm được một công việc siêu tốt,tâm trạng người ta chắc chắn sẽ còn tốt hơn nhiều.

“Ô, vẫn chưa nấu cơmsao?” Lúc nhìn thấy Lâm mỹ nam ngồi trên ghế sa-lông ở phòng khách, giống nhưmột khối băng tỏa ra áp suất thấp kỳ quái, tiếng nói của Chu Thanh Thanh trởnên ngày càng nhỏ, trong lòng bắt đầu nghĩ ngợi lung tung đến tận chín tầngmây: Bộ dạng Lâm mỹ nam có vẻ rất không vui, chẳng lẽ hôm nay bạn gái cũ lạiđến tìm anh ta thương lượng việc sinh con?

(quần chúng: … o(╯□╰)o!)

Ánh mắt lạnh lùng như daocủa Lâm mỹ nam bay tới, giọng nói buồn rười rượi cũng liên tiếp chất vấn: “Côđi đâu? Sao giờ mới về? Gọi điện thoại cho cô tại sao lại tắt máy?...”