Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 12



Trong lòng Lâm Diễn dườngnhư có điều gì muốn nói, vì vậy hắng giọng lên tiếng: “Chu Thanh Thanh.”

Cho đến khi bóng dáng MeoMeo biến mất sau cánh cửa, tầm mắt Chu Thanh Thanh mới lưu luyến trở về, quayđầu nhìn Lâm Diễn, ánh mắt vô cùng trong sáng không tỳ vết: “Hở (⊙o⊙)…?”

Đừng có dùng ánh mắttrong veo ngơ ngác như cún con đấy để nhìn tôi có được không… Tôi sẽ có cảmgiác rất áp lực! =.= Nhưng mà, lời nên nói vẫn phải nói: “Xem ra hình như cô cóvẻ rất thích động vật, vậy cô có thích trẻ con không?”

Chu Thanh Thanh: “Đúngvậy đúng vậy… Tuy hồi bé tôi đã bị chó cắn ba lần - ừm, cho nên đã phải tiêmvắc-xin phòng dại ba lần, nhưng cứ nhìn thấy mấy con mèo hay cún đáng yêu kialà tôi lại không nhịn được muốn đến gần chúng…”>_

Nghe vậy, khóe miệng LâmDiễn run run, thật sự rất muốn hỏi Chu Thanh Thanh, cô xác định việc cô trở nênngu ngốc như vậy với việc tiêm vắc-xin phòng dại không có liên quan gì tới nhauchứ? Không được, nhất định anh phải sớm mang Meo Meo tới phòng khám thú y đểtiêm phòng, tránh cho cô gái này không cẩn thận lại bị cắn – lại càng ngu ngốcthêm không có thuốc nào cứu được! =.=

Đột nhiên nhớ ra, ầy, vấnđề quan trọng rõ ràng không phải nửa câu đầu có được không! Lâm Diễn đành phảinhắc lại lần nữa: “Vậy cô có thích trẻ con không?”

Chu Thanh Thanh: “Trẻ conà, đáng yêu thì thích, không đáng yêu, kiểu bị cha mẹ làm hư thì không thích!”

Trả lời cũng như không: …=_=!

Xem ra, đối với nhữngngười đầu óc toàn dây thần kinh đan chéo lằng nhằng như Chu Thanh Thanh, muốnnói chuyện quanh co rồi đi đến đáp án thật sự là một công việc đòi hỏi kỹ thuậtcao. Anh vẫn nên gọn gàng dứt khoát một chút: “Chu Thanh Thanh, cô có ý kiến gìvới việc sinh con không?” =.=

Chu Thanh Thanh lập tứcnhìn Lâm Diễn bằng ánh mắt kinh ngạc: “…!!!” Mỹ nam, sao anh lại hỏi vấn đềnày? Đầu tiên anh đưa tôi về nhà của anh, sau đó nửa đêm vắng lặng lại ăn mặcmát mẻ đi đến phòng tôi, còn hỏi tôi vấn đề nhạy cảm mờ ám như thế!

Chu Thanh Thanh lùi lạimột bước, đồng thời đưa hai tay che ngực, may là cô mặc áo ngủ kín đáo: “Chẳnglẽ, anh, anh… Muốn tìm tôi làm những việc cần làm để sinh con ư? Tuy loạichuyện này tối qua chúng ta đã làm rồi, nhưng, nhưng mà, tối qua chỉ là ngoài ýmuốn! Tôi không thể nào cứ tiếp tục ‘ngoài ý muốn’ được!”

Chắc là não của cô gáinào đó lại đang bị chuột rút nên mới suy nghĩ nhiều như thế.

Lâm Diễn tức đến nỗi nổicả gân xanh trên trán, nhưng lại không thể nổi giận với cô, đành phải nhẫn nạinói: “… Cô suy nghĩ nhiều quá! Tôi không đói khát như thế, được chưa? Tôi chỉđang buồn chán nên muốn thảo luận với cô vấn đề nào đó một chút thôi. Ví dụ như,nếu bạn trai cũ của cô, muốn cô sinh con cùng với anh ta… Cô sẽ trả lời như thếnào?”

***

Chu Thanh Thanh bắt đầutiến vào trạng thái não co rút tự động diễn giải đoạn hội thoại trên là nỗiphiền muộn của chính bản thân Lâm Diễn: “Bạn gái cũ của tôi muốn sinh con vớitôi, tôi phải trả lời như thế nào?”

Nếu là bạn gái cũ củaanh, vậy chắc chắn đã chia tay rồi. Chẳng lẽ, Lâm mỹ nam không đủ giàu, nên bạngái cũ của anh chạy theo tên đàn ông khác, tên đàn ông kia rất có thể là mộtlão già, khả năng sinh con kém hoặc là mắc bệnh không thể sinh con, nhưng bạngái cũ của Lâm mỹ nam lại muốn có con để củng cố địa vị của mình, cho nên mớiquay lại nhờ Lâm mỹ nam, “Anh à, em xin anh hãy vì tình cảm trước kia của chúngta, cho em một đứa bé!”

Thảo nào tối qua anh lạicó tình một đêm cùng với cô! Chắc chắn là vì bạn gái của của mỹ nam khiến anhvô cùng đau khổ và khó xử, cho nên anh mới muốn phóng túng một lần!

Chu Thanh Thanh đang saysưa trong những suy đoán hoàn mỹ của mình… Đúng lúc đó, một cú cốc giáng xuốngđầu cô, Chu Thanh Thanh đau quá liền tỉnh lại, phát hiện không biết từ lúc nàoLâm mỹ nam đã đi tới bên cạnh cô, gương mặt đẹp trai thoại nhìn có chút u ámphiền muộn: “Vấn đề này khiến cô khó xử vậy sao?”

“Không, không phải! Khôngkhó xử chút nào! Rõ ràng là cô ta bỏ anh trước, còn quay lại đưa ra yêu cầu quáđáng như thế, đáp án đương nhiên là – không, thể, nào!” Đến đó, Chu Thanh Thanhnghiến răng nghiến lợi dằn mạnh từng chữ.

Tại sao có thể có mộtngười phụ nữ dám nhẫn tâm vứt bỏ Lâm Diễn mỹ nam – người tồn tại như thần trongsuy nghĩ của cô cơ chứ?! Chu Thanh Thanh nắm chặt tay, tiếp tục vô cùng phẫnnộ: “Loại đàn bà đó thật đáng ghê tởm! Cho nên, Lâm mỹ nam, anh kiên quyếtkhông thể vì vương vấn tình cũ mà mềm lòng!”

Lâm Diễn phát hiện anhkhông thể nói được gì: “…” Đây là cái gì thế? Anh đã hiểu được năng lực tư duynhảy vọt không thể theo kịp của Chu Thanh Thanh. Trước mặt Chu Thanh Thanh cónăng lực tư duy logic siêu cấp mạnh mẽ, anh nói gì cô cũng có thể bẻ cong đếncách xa vạn dặm!

Được rồi, dù sao anh cũngđã cảnh cáo Tô Kế không được có ý định gì với cô, giờ cũng đã đưa cô về ngaybên cạnh để trông nom, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.

Nhưng mà, có một chuyện,anh vẫn phải hỏi rõ.

“Vậy, cô có còn thích bạntrai cũ của cô không?” Giọng điệu trong trẻo mà bình thản lạnh lùng, nhưng dángvẻ lại đang hết sức chăm chú chờ đợi câu trả lời, trong lúc vô tình đã biểu lộsự để ý trong lòng người đàn ông.

“Hả, sao tự nhiên lại nóisang tôi?” Chu Thanh Thanh tiếp tục coi những lời này như là Lâm Diễn đang tựhỏi chính mình: “Mình vẫn còn thích cô ấy sao?” Điều này có nghĩa là Lâm mỹ namvẫn rất để ý tới bạn gái cũ của anh? – Không biết tại sao, phát hiện ra điềunày, trong lòng lại có chút cảm giác chua xót…

Nghiêng đầu nghĩ ngợi,Chu Thanh Thanh vô cùng nghiêm túc trả lời: “Có lẽ trước đây tôi đã từng rấtrất thích anh ấy, nhưng, tôi sẽ không sống mãi trong quá khứ. Tôi sẽ cố gắngnhìn về phía trước, quý trọng tất cả những gì tôi đang có. Cho nên, hi vọng anhcũng có thể quên đi những chuyện không thoải mái trong ký ức.”

Nghe vậy, khuôn mặt anhtuấn của Lâm Diễn hơi ngớ ra, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn vềphương xa, như đang nhớ lại một ai đó.

Chu Thanh Thanh khôngngăn được những suy đoán trong lòng, có thể nói Lâm mỹ nam đang nhớ nhung hoàiniệm… Phải là một cô gái như thế nào?... Nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được hỏira miệng: “Cô ấy, chắc là rất đẹp, rất có khí chất?”

Lâm Diễn quay đầu lại,không rõ lắm nhìn về phía cô: “Cái gì rất đẹp, rất có khí chất?”

“Hỏi thừa, đương nhiên làbạn gái cũ của anh!”

Lâm Diễn lập tức sầm mặt,lạnh lùng nói: “… Cái này không liên quan tới cô. Chuyện riêng của người khác,tốt nhất hỏi ít thôi!”

Chu Thanh Thanh cũngkhông vui, vừa rồi anh hỏi tôi chẳng nhẽ không phải việc riêng của tôi? Kẻ cótiền chính là như vậy, chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn!Nhưng bây cô đang ăn nhờ ở đậu, đành phải nhịn: “… Không hỏi thì không hỏi.”Sau đó quay mặt, ngồi trở lại trước máy vi tính, giả vờ như rất hứng thú vớinội dung trên mạng, để lại cho Lâm Diễn một bóng lưng thẳng đứng – bà cô đâycũng biết bực mình nhé!

Nhìn thấy cửa sổ tin nhắntừ Dương Tư Tư liên tục rung lên: “Ai dà, sáng mai chị còn phải đi làm sớm, ngủđây, ngủ ngon nhé, nhóc Thanh.”

Chu Thanh Thanh lơ đãngtrả lời lại mấy chữ: “Ừm, ngủ ngon.”

***

Một lúc sau mới nghe thấygiọng nói trầm thấp và rõ ràng của Lâm Diễn vang lên trong phòng: “… Là tôikhông tốt, không nên nổi cáu với cô.”

Thực ra Lâm Diễn là kiểungười dù sai cũng vẫn kiên quyết không hối cải, sĩ diện là to nhất. Nhưng khôngbiết vì sao, anh không thể nào nhìn nổi bộ dạng lờ anh đi của Chu Thanh Thanh…Chu Thanh Thanh cho anh cảm giác mỗi ngày đều phải cười thật lớn. Vả lại, dỗdành vật cưng của nhà mình, cũng không tính là mất mặt? Dù sao vừa rồi cũngkhông có người khác nhìn thấy… o(╯□╰)o!

Vì vậy anh đi tới saulưng Chu Thanh Thanh, đưa tay vuốt vuốt tóc cô: “Ngoan, đừng tức giận. Hôm naychắc cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”

Lâm Diễn nói những lờilạnh nhạt với cô, cô chỉ cảm thấy bực mình và tủi thân, nhưng vẫn không để tâmlắm, nhưng lời xin lỗi anh nói với cô nghe thật nhẹ nhàng, ấm áp, lại khiến chokhóe mắt Chu Thanh Thanh hơi đỏ lên, suýt nữa rơi nước mắt, nhưng đã cố nén trởvề, trở thành một tiếng nhỏ nhẹ: “Ừm.”

Lâm Diễn khẽ thở dài mộttiếng, không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài không một tiếng động, còn giúpChu Thanh Thanh đóng cửa lại.

Nhìn Lâm Diễn biến mấttrong tầm mắt, trong lòng Chu Thanh Thanh chợt bắt đầu có cảm giác mất mát,buồn vô cớ. Là vì bị Lâm Diễn gợi nhớ tới Hàn Duệ, trong lòng trống rỗng, nhưnghình như lại không hoàn toàn chỉ vì thế…

Hình như, là vì một ngườikhác… Cô trông thấy bộ dạng không thể quên được bạn gái cũ của người kia, cô đãđể ý, trong lòng đau xót, chua chát…

Chu Thanh Thanh ngồi ngẩnngơ trước máy tính hồi lâu. Vô tình con chuột di đến ảnh đại diện của mộtngười, người đó, luôn cho cô những lời khuyên tốt nhất, chỉ bằng vài lời có thểxóa bỏ được nỗi bất an của cô – sư phụ.

Mở cửa sổ trò chuyện, gửitin nhắn cho Liny. Điện: “Sư phụ, sáng nay tỉnh lại tôi phát hiện mình đã buôngxuống được sự ưa thích từ trước tới giờ đối với người nào đó, đến buổi tối lúcsắp đi ngủ lại phát hiện tôi đã thích một người khác. Sư phụ nói xem, có phảitôi rất lăng nhăng không? Tôi nên làm sao bây giờ?”

(Mèo tôi khinh bỉ: côxác định lúc cô tỉnh dậy còn được gọi là buổi sáng chứ?!)

Tin nhắn gửi đi, ChuThanh Thanh đợi hai ba phút, không thấy đáp lại. Có lẽ lúc này sư phụ không lênmạng. Cô cũng không có tâm tư lên mạng, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bèn tắtmáy tính, bò lên giường.

Nhưng nằm trên giường lậtqua lật lại, trong đầu toàn là hình ảnh Lâm Diễn dáng vẻ đau buồn nhìn vềphương xa…

Những việc xảy ra mấyngày nay, thật sự thần kỳ giống như đang nằm mơ… Cô đang sợ cô đơn, mà đúng lúcđó Lâm Diễn xuất hiện bên cạnh cô, tất cả đều phù hợp với yêu cầu một nửa kiacủa cô, cho nên cô mới có ảo giác như vậy thôi…

Có lẽ chỉ vì anh quá đẹptrai! Có lẽ chỉ vì giọng nói của anh quá dễ nghe! Có lẽ chỉ vì anh đối xử quátốt, quá dịu dàng với cô! – Một người đàn ông tốt đẹp giống như thiên sứ ở ngaytrước mặt, làm gì có cô gái nào không hề động lòng chứ? Cho nên, mình có cảmgiác bị anh ta mê hoặc, là hoàn toàn bình thường!

Ừm, ngủ một giấc thậtngon, sáng mai tỉnh lại là có thể khôi phục bình thường! Một mình, cũng chẳngsao!

Tự khuyên bảo mình mộthồi, Chu Thanh Thanh dần dần thả lỏng. Nằm giữa chiếc giường vô cùng thoải máitrong căn phòng mới, chăn cũng cực kỳ thơm tho mềm mại, Chu Thanh Thanh ôm chănrồi nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

Thế nhưng, người nào đó ởtrên lầu, lại vì câu nói kia của Chu Thanh Thanh mà kinh ngạc, rối như tơ vò,và, mất ngủ…