Yêu Tôi, Khó Lắm Hả

Chương 8: Trò chơi bắt đầu



Chiều hôm ấy, khoảng 3h30 Huỳnh Phương Trúc cùng Huỳnh Thiên Bảo bước xuống nhà. Trên người nó bây giờ hoàn toàn là màu đen, quần da đen ôm chặt làm tôn lên 1 đôi chân thon dài, kết hợp với áo nữa lưng, bên ngoài có 1 cái áo khoác da đen, mái tóc đen xoã tự nhiên, trên đầu đội nón màu đen xỏ khuyên, chân mang đôi boot cao gót màu đen tạo cho nó 1 sự lạnh lùng không thể lạnh lùng hơn được nữa. Khuôn mặt đẹp tự nhiên có 1 chiếc kính râm che đi hết 1 nữa, môi thoa chút son dưỡng làm nó càng quyến rũ hơn.Còn Thiên Bảo thì đơn giản với cái áo sơ mi trắng, quần jean xanh, đi giày nike, đội nón xỏ khuyên, nhưng không làm mất đi vẻ đẹp trai của anh.

-Hai đứa bây đi đâu mà ăn bận giống đi giết người thế._Hoàng Anh Khang ngồi trên sô pha thấy 2 anh em nó bước xuống thì có chút đơ vì sắc đẹp của nó nhưng hắn cũng bình tĩnh mà lên tiếng.

-Gần giống vậy, thôi tao đi nhé._Thiên Bảo cười cười trả lời rồi cùng nó ra xe.

Hắn nhìn theo có chút khó hiểu, với tính cách và bộ đồ trên người của nó hiện giờ chỉ có trong thế giới đêm, nó lại mang 1 khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt thù hận, chắc chắn có chuyện gì mà hắn chưa biết.

...

Trên xe của nó.

-Em có cần thêm chút thời gian không, anh sợ...

-Đã là 1 người của thế giới đêm thì không có chữ "sợ" và "thêm chút thời gian"._Thiên Bảo chưa kịp nói hết câu thì chất giọng lạnh lùng của nó vang lên làm anh có chút giật mình.

Không gian lại im lặng cho tới khi cả 2 người dừng xe trước 1 ngôi biệt thự màu trắng, nó cùng Thiên Bảo bước xuống, nhìn xung quanh, đã 6 năm rồi nó mới về lại đây, nơi này đã có rất nhiều kỉ niệm nhưng bây giờ đối với nó là quá khứ đau thương, là 1 ngôi nhà đầy giả tạo, suy nghĩ rồi bấm chuông. 1 hồi sau cô giúp việc chạy ra mở cổng.

-Cô cậu tìm ai?

-Trịnh Mẫn._Nó lạnh lùng hơn khi nhắc tới cái tên này. Cô giúp việc hơi run run mở lớn cổng cho nó và Thiên Bảo vào.

-2 đứa là ai, có chuyện gì mà đến nơi đây?_1 người đàn bà nhìn bề ngoài sang trọng ngồi ở phòng khách lên tiếng.

-Ai đến vậy?_Nó chưa trả lời thì 1 người đàn ông nữa khoảng 40 tuổi bước từ trên cầu thang đi xuống. Không ai khác chính là người cha năm xưa và người mẹ ruột đã bỏ rơi nó từ khi sinh ra.

Nó kiềm chế sự tức giận trong lòng để không giết chết 2 kẻ đang thanh thản sống khi người mẹ nuôi nấng nó đã qua đời, trên tường nhà, những ảnh của nó và người mẹ quá cố đã được thay vào ảnh của bà ta và đứa con gái tên Mỹ Hà, nó hận càng thêm hận, nhưng bây giờ chưa phải lúc để ra tay, họ phải sống trong đau khổ và chết từ từ.

-Còn nhớ tôi không, Trịnh Mẫn._Âm vang lạnh lùng lần nữa được phát ra từ miệng Huỳnh Phương Trúc nó.

-Cô là..._Ông Mẫn chưa nhận ra nó vì bị chiếc kính che đi nữa khuôn mặt, đến khi chiếc kính ấy được tháo xuống thì:

-Sao...sao.. cô gái này giống Mỹ Hà nhà mình vậy?_Bà Như thắc mắc hỏi.

-Ngọc...Ngọc...Hân._Ông Mẫn run run lên tiếng.

-Đúng là tôi, nhưng tôi tên HUỲNH-PHƯƠNG-TRÚC, xem ra ông vẫn còn sống tốt nhỉ. Còn Bà, đứa con gái của bà mà bà cũng không nhận ra sao?_Nó khinh khỉnh nhìn 2 người trước mặt. Bà Như nghe tới con gái thì có chút hốt hoảng.

-Mày... mất dạy._Ông Mẫn định tát nó nhưng bị cánh tay khoẻ mạnh của Thiên Bảo cầm lại được rồi lạnh lùng nói:

-Ông đừng bao giờ động vào em gái tôi.

-Em gái sao, haha, 1 người con gái mất dạy không nhà như mày mà cũng có anh trai hả, tao tưởng mày chết cùng với người mẹ kia chứ. haha._Ông Mẫn cười lớn chế giễu nó. Ông biết được bà Hương đã mất vì nghe tin đồn từ những người trong công ty nhưng ông đâu quan tâm.

-Đúng, tôi mất dạy vì cha tôi CHẾT RỒI, nên không dạy được tôi, còn không nhà à, ông sai rồi, ông không thấy tôi vẫn còn đang sống rất tốt sao, và tôi cảnh cáo ông đừng nhắc đến mẹ tôi, ông không có tư cách, nếu tôi còn nghe được, tôi không đảm bảo gia đình ông còn sống sót? _Nó gằn lên từng chữ, đôi tay đang siết chặt muốn bật máu.

-Được rồi, tụi mày đến đây làm gì?_Ông Mẫn khi nghe nó nói cũng để ý thấy rằng, nó thật sự xinh đẹp, 6 năm rồi ông không thấy nó cứ nghĩ rằng nó đã mất, bây giờ nó quay về với bộ dạng này chắc chắn không đơn giản.

-Để trả lại mối hận thù của tôi trong 6 năm qua, tôi và mẹ tôi đã sống trong sự giả tạo và đau khổ bao nhiêu thì ông và bà ta cùng đứa con gái kia sẽ nhận lại đau khổ gấp trăm lần đó của tôi. Chờ đi, TRÒ CHƠI CHÍNH THỨC BẮT ĐẦU._Nó nhấn mạnh 6 chữ cuối, rồi lạnh lùng quay lưng ra về. Bảo theo sau nó, anh biết nó đang cố kiềm chế rất nhiều.

Cả 2 người đi để lại 3 người đang chết trân tại chỗ, bà Như vẫn còn hốt hoảng về đứa con gái 16 năm chưa biết mặt, ông Mẫn thì đang lo sợ nó sẽ trả thù, nhìn cách nói chuyện của nó và người con trai của chủ tịch tập đoàn lớn nhất thứ 2 thế giới nhận nó là em gái thì biết nó quay về lần này sẽ không đơn giản, người cuối cùng đang ngạc nhiên xen chút vui mừng đứng trên cầu thang đó là Trịnh Mỹ Hà, em gái song sinh của nó, nghe nó nói là con gái của mẹ cô thì cô biết chuyện gì đang xảy ra, nó là ai và vì sao hôm đó lại nói với cô mấy câu bí ẩn kia. Vội vàng quay về phòng để ông Mẫn và bà Như không phát hiện.

...

-Trúc Nhi, em ổn chứ?_Thiên Bảo lo lắng, vai nó đang run lên chứng tỏ nó đang khóc. Nó không nói gì, nhắm mắt tựa đầu vào cánh cửa xe. 1 giọt nước mắt lăn dài trên má, bao nhiêu kí ức trong ngôi biệt thự vừa rồi lại xuất hiện trong đầu nó.

Nó phải mạnh mẽ để trả lại mối thù này, nhưng nó đã nói phải cố gắng bao nhiêu lần rồi, nó có làm được đâu. Khi bước vào ngôi biệt thự đó, nó đã rất đau lòng khi thấy ảnh gia đình ông ta treo khắp nhà, vườn hoa hồng xanh mà mẹ nó yêu thích đã được thay vào vườn hoa lưu ly, cái xích đu trước nhà đã được dọn đi chỗ khác. Mối hận trong lòng càng lớn hơn.

"Mẹ ơi, con nhất định phải trả thù cho mẹ, mẹ yên nghĩ nhé"_Nó suy nghĩ rồi đưa tay gạt nước mắt, nó lấy lại vẻ lạnh lùng ban đầu.