Yêu Thương Về Đâu?

Chương 18: Hắc long đảng



Bỗng chốc không gian chỉ còn lại những nhịp thở đều đều của hai người đàn ông. William vẫn cư nhiên bất động trên sô pha nhìn tôi với ánh mắt lãnh đạm nhưng vẫn có một chút cầu xin. Tôi cũng chẳng muốn như thế này kéo dài đến bao giờ nên đành lên tiếng trước:

- Tại sao anh lại chọn tôi mà không phải là Trọng Huy?

- Tôi làm sao nỡ nhìn thấy cậu ấy chịu khổ chứ. Với lại tôi thấy bên trong cậu ngọn lửa báo thù đang bùng cháy rất dữ dội. Nếu như... tôi nói...

Ánh mắt của gã liền thay đổi sang nham hiểm, cứ như một khi nói ra lời tiếp theo tôi sẽ phải chấp nhận trở thành người của gã.

- Nếu như tôi nói... tôi biết một ít manh mối của kẻ đã giết ông Huỳnh.

Đúng như tôi dự đoán, gã đang dùng cách này để thuyết phục tôi chấp nhận lời đề nghị của gã. Nhưng dù gì đi nữa, cái mà tôi muốn bây giờ chính là manh mối để tìm ra thủ phạm đã giết hại ba Phúc Huy. Tôi nhìn xuống sàn vài giây rồi lại nhìn lên ánh mắt sâu thẳm của con người phía trước, không hổ danh là lão đại một thời.

- Được, tôi đồng ý.

- Tôi biết mà...

- Nhưng... với một điều kiện.

- Hửm?

Tôi bắt buộc phải ra điều kiện này và chắc chắn rằng tên này phải thực hiện tốt. Mặc dù với khả năng của gã thừa sức để hoàn thành tốt nhưng cũng nên ít nhiều gì phải đưa ra điều kiện để chỉ nhằm cảnh báo gã.

- Tôi muốn anh phải bảo đảm rằng Trọng Huy được an toàn mọi lúc mọi nơi, và cả mẹ của tôi nữa.

- Hừm. Được thôi, chỉ cần cậu trở thành người của tôi rồi thì mọi vấn đề đó cậu không cần bận tâm đâu.

- Hi vọng là thế.

William dời ánh mắt sang nhìn vào khẩu súng lục phía trên bàn, nó vẫn còn rất sáng bóng và lạnh lẽo như ngày đầu tiên nó ra đời. Gã cầm nó lên lật qua lật lại xem xét xung quanh rồi dừng ở phần tay cầm, trên đó là một biểu tượng hình con rồng phương Đông uốn lượn trông rất uy nghiêm và dũng mãnh. Nó được khắc họa rất tinh xảo, tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ.

- Tại sao cậu biết khẩu súng này do tôi tặng cậu?

- Kể lại cũng dài dòng... - Tôi di chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài khung cửa rộng lớn bằng thủy tinh. Ánh nắng ngoài kia thật chói chang và nóng bức giữa lòng thành phố này. Đó là khoảng thời gian của 4 năm trước...

...

Luân Đôn, Anh...

Xem ra cũng được một năm tôi xa nhà qua đây du học. Cái lạnh của mùa đông Luân Đôn thật khiến người ta cảm giác chẳng thoải mái chút nào; nhưng đối với tâm trạng của tôi bây giờ nó là một liều thuốc thần kì. Nó đóng băng mọi cảm giác nhớ nhung về anh và mẹ Thảo, tôi đã sống như thế đã qua từng ngày từng tháng, không tìm lấy một ai ở đất khách quê người này để chia sẻ.

Ngoài đường tuyết rơi một mảng trắng, đâu đâu cũng bị chúng bao trùm cái lạnh lẽo lên. Tôi thảnh thơi tản bộ trên vỉa hè sớm đã bị lấp liếm màu của tuyết đông. Khi đi qua một con hẻm gần quán Bar ở trên quốc lộ, tôi có nghe vài tiếng chửi bới của những người đàn ông. Ngay lập tức tính tò mò dâng trào không buông tha cho tôi, nó ép chủ nhân phải thực hiện theo mệnh lệnh của nó. Lúc đó tôi cũng chẳng dám nghĩ mình có gan lớn như vậy, nhỡ bên trong đó là những tên côn đồ hay xã hội đen thì sao? Như tôi dự đoán họ chính là nam nhân, có bốn người đang đứng một thân màu đen chỉa súng xuống dưới. Lúc đó tôi mới để ý đến tên đang ngồi bất lực dưới đất, toàn thân bầm dập, chắc chắn bị bọn này đánh.

- Lần cuối, mày có chịu nói ra nơi đó ở đâu hay không? - Một tên áo đen ngồi hổm xuống, tay cầm súng lục màu bạc hướng vào thái dương của nạn nhân.

- A... tụi bây... giết tao đi... - Gã đàn ông đó liền một tay mạnh bạo gạt khẩu súng ra. Do lực đạo quá mạnh hắn vô tình làm văng nó về phía tôi đang ẩn nấp. Tất nhiên là sau hành động đó hắn phải lãnh một câu chửi kèm theo viên đạn tiễn đưa qua thế giới bên kia.

Tôi hoảng hồn che miệng lại, nhìn gã đàn ông trợn mắt từ từ ngã xuống đất lạnh. Lúc đó tôi mới di chuyển nhìn vào khẩu súng bạc đang nằm vất vưởng trên đất; thêm một phen kinh ngạc khi thấy biểu tượng con rồng phương Đông đang uốn lượn trên tay cầm. Tại sao nó lại giống khẩu súng của tôi được nhận lúc trước quá? Những người áo đen đó có liên hệ gì với khẩu súng của tôi? Sao mà rối bời thế này.

- Chết tiệc, lần này về lại bị lão đại khiển trách tiếp.

- Cậu lo lắng gì cho mệt, cái tên William đó nghe nói sắp "rửa tay gác kiếm" rồi.

- Không nói nhiều nữa, đi thôi. Nhặt súng của cậu rồi chúng ta rút lui kẻo bọn cảnh sát vào cuộc thì lại phiền phức.

Bọn họ cùng nhau theo đường mòn khác rời đi. William? Dường như tôi đã nghe nói ở đâu rồi thì phải. À đúng rồi, cái gã theo đuổi Trọng Huy nhưng chẳng hiểu sao được một hai ngày rồi mất tâm luôn. Nhưng gã có liên can gì đến khẩu súng đó, chẳng lẽ... Tôi hoang mang nhìn về vị trí của khẩu súng đã nằm lúc vừa rồi, dù nó đã rời đi nhưng tại đó vẫn còn lưu lại hình ảnh con rồng uy nghiêm uốn lượn.

...

- Cái tính tò mò của cậu cũng không "tệ", nhưng nhớ sau này hãy cẩn thân với nó. - Willam ngã người ra ghế, cả thân phóng đãng phơi bày ra trước mặt tôi. Gã đúng là một người đàn ông hoàn hảo, muốn tìm một điểm nào đó để chê đều không thể. Nếu như tôi và Trọng Huy chưa từng có một chút yêu thương nào với nhau thì có lẽ giờ anh đã được hạnh phúc bên William. Nhưng đó chỉ là nếu như, thực tại lại khác. Tôi cần anh và tôi sẽ bảo vệ anh, sẽ bảo vệ tất cả, nhất là cái tập đoàn mà ngày đêm xây dựng của ba Phúc Huy.

- Tôi muốn hỏi hai câu trước khi ra về, được không? - Tôi nhìn gã bằng ánh mắt chân thành nhất có thể.

- Được, hỏi đi!

- Tại sao lúc trước anh đưa khẩu súng đó cho tôi mà không phải ai khác?

- Nói thật, lần đầu tôi nhìn thấy cậu với kinh nghiệm làm lão đại nhiều năm của mình, tôi có thể đoán được sau này cậu sẽ có triển vọng hơn người.

- Vậy câu thứ hai, anh có thật yêu thương Trọng Huy?

-...

William chẳng đáp lại câu trả lời, chỉ mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt tôi. Tia nhìn của gã quá bí ẩn không tạo cơ hội cho người đối diện phát hiện ra những cảm xúc bên trong đó. Tôi chỉ có thể bình tĩnh ngồi bất động như pho tượng chờ đợi câu nói cửa miệng từ gã.

- Cái đó... tùy thuộc vào cậu.

- A... được rồi, tôi xin phép.

Tôi bỏ lại ánh mắt của Willam mà rời khỏi căn phòng ngột ngạt này. Gã vừa rồi nói tùy thuộc vào tôi, vậy trong câu nói đó là có ý gì? Nếu tôi toàn tâm toàn ý làm trợ thủ đắc lực thì gã sẽ buông tha Trọng Huy? Hay là... Có thể gã đã đoán được cái gì đó, tốt nhất là biết hết cũng được, vì Trọng Huy anh ấy đã là người của tôi rồi, gã không có cơ hội đâu.

...

Tôi trở về tập đoàn Huỳnh Hoa cũng là đã bắt đầu ca làm buổi chiều. Vừa bước vào trong đã thấy thân ảnh hơi gầy của Trọng Huy ngồi lãnh đạm ở trên ghế dành cho khách. Anh thấy tôi đang đứng gần cửa liền một mạch đi thẳng đến nắm tay kéo vào thang máy trước những ánh mắt dòm ngó của bao người. Trọng Huy đóng cửa phòng lại rồi quăng tôi xuống ghế, cả mình cũng ngồi bên cạnh, giọng tức giận:

- Em đi đâu từ trưa đến giờ thế? Điện thoại cũng không gọi được.

Tôi đoán trước được thế nào Trọng Huy cũng gọi nên đã tắt máy sớm để tránh làm phiền cuộc nói chuyện với William.

- À... - Tôi giả vờ lấy điện thoại ra xem xem bấm bấm rồi bỏ nó xuống bàn. - Em hậu đậu quá, tối qua quên sạc giờ nó hết pin rồi.

- Em... Em làm anh rất lo đấy em biết không.

- Thôi mà em đã lớn rồi, anh đâu có cần xem em như con nít như thế.

Tôi ngồi sát lại gần Trọng Huy. Tên đàn ông đáng thương này sau 5 năm nay đã quá nhu nhược, anh chẳng còn một chút uy nghiêm nào trong mắt tôi như khi cả hai còn là học sinh. Tôi thấy tội cho anh, một mình gánh vát cơ đồ của gia tộc để lại là rất mệt rồi, nay còn phải quản thêm tôi thì còn gì là thời gian nghỉ ngơi. Thương anh quá.

- Trọng Huy à, em xin lỗi nhé! - Tôi ôm lấy anh, đầu tựa vào vai lắc lắc để những sợi tóc động theo cọ vào cổ của đối phương. Anh chỉ vì thế mà bị tôi kích thích, gương mặt hiện rõ mồn một biểu tình phả phê của mình. Tôi nhất định phải thêm đến khi nào anh hết giận tôi mới thôi. Tôi lần mò vào lớp áo xoa nhẹ hai điểm đỏ đên ngực của anh.

- Em... đừng nghĩ... với mấy chiêu trò đấy... là anh hết giận em... - Anh vừa nói vừa thở gấp trong hoan lạc do tôi tạo nên.

- Anh... có muốn nữa không?

- Thêm đi...

- Được.

Tôi lập tức kéo khóa quần của anh xuống để lộ cái vật mà tôi thèm muốn những năm qua. Tôi rất nhớ nó, chỉ mới đêm qua tiếp cận hai lần như anh nói là chưa đủ cho những năm tháng đợi chờ. Trong quãng thời gian đó tôi biết được rằng anh chẳng tìm một ai để phục vụ cho cái tuổi đang lớn của mình, huống hồ gì là 5 năm. Có lẽ công việc bộn bề đã làm anh mờ trí, nó quyến rũ anh từng giây từng phút, nó trói buộc anh vào "nhà lao" điên cuồng do nó tạo ra, chẳng còn lối thoát.

Nắng chiều gay gắt của Sài Gòn qua lớp kính rọi thẳng vào căn phòng của hai người đàn ông đang nhiệt huyết yêu nhau.

...

Sau một tuần tôi cũng nhận được cuộc gọi của William. Đứng trước căn Villa tráng lệ ở vùng ngoại ô thành phố tôi hơi bàng hoàng trước gia thế của gã. Xung quanh một vùng rộng lớn đều thuộc phạm vi của căn Villa này. Tôi rời khỏi xe tiến đến nhấn chuông cửa, không lâu sau có người đi ra mở. Đó là một người phụ nữ trông cũng đã ngoài 70, mái tóc bạc búi sau đầu, gương mặt phúc hậu, cả người trong bộ đồ bà ba toát lên vẻ đẹp truyền thống của người phụ nữ miền Tây Nam bộ.

- Cậu tìm ai?

Tôi nhìn bà lão chỉ cao đến ngực của mình ngước mặt lên hỏi, giọng nói trầm trầm nhưng không gây khó chịu cho người nghe.

- Bà cho con gặp William đi ạ!

- Cậu có nhầm chỗ không? Chứ trong nhà này không có ai tên Wi...l... cái gì đó.

Tôi thoáng ngạc nhiên trước câu trả lời của bà, liền lấy điện thoại ra xem dòng tin nhắn của William gửi hôm qua, đúng rồi mà sao có thể nhầm được chứ.

- Dì Tư, đó là bạn con.

Tôi và bà lão đó theo hướng giọng nói mà nhìn vào. Từ trong những hàng cây có một dáng người đàn ông cao lớn đi ra, chẳng phải khác ngoài William. Gã từng bước đến chỗ chúng tôi.

- Dì vào nhà trước đi, con đóng cửa lại cho.

Bà lão được gã gọi là dì Tư gật đầu một cái rồi từng bước đi vào nhà. Tôi cũng chẳng biết được bà ta là người như thế nào và có vị trí gì trong ngôi nhà này.

- Để cậu tìm nhà, thật có lỗi.

- Sao hôm nay trong anh hiền vậy?

- Vào nhà đi, để tôi kể cho nghe.

Gã nắm lấy tay tôi kéo vào rồi đóng cánh cổng lại. Chúng tôi cùng nhau đi trên hành lang lót đá dẫn vào nhà. Lúc này tôi mới thấy cận cảnh cái vẻ tráng lệ của căn... à không, phải gọi là khu Villa này. Đó là một vùng đất rất rộng, bên trong được đặt những căn nhà khác nhau, đặt biệt nhất vẫn là căn nhà to lớn chánh điện, tóm lại có thể nói đây là một thị trấn có vi mô nhỏ. Khi vào căn nhà chánh điện thì không còn từ nào có thể khen được vẻ đẹp hoàn hảo của nó, tôi bất giác cảm thấy bội phục mười phần trước đầu óc tài ba của kỹ sư xây dựng nên ngôi nhà này. Hiện giờ chúng tôi đang ở trong phòng làm việc của William, gã đóng cửa phòng lại rồi đi đến ngồi đối diện với tôi.

- Nhà của tôi thế nào?

- Hoàn hảo. Mà chỉ có mình anh sống ở đây thôi à?

- Không, còn những người giúp việc và một trăm anh em nữa. - Thần thái của gã vẫn thản nhiên tựa lưng vào ghế.

- Hừm, lão đại như anh cũng ghê gớm quá nhỉ. À mà dì Tư lúc nãy là ai thế?

- Dì ấy là người giúp việc đặt biệt nhất ở đây. Dì đã làm ở đây cũng đã hơn 50 năm, chính tôi cũng là người được gì nuôi lớn.

- Thế ba mẹ của anh đâu?

William không trả lời liền mà chỉ di chuyển ánh mắt về phía tấm hình to lớn được đặt phía sau bàn làm việc. Trên đó có bốn người; hai ông bà phía sau chắc chắn là ba mẹ của gã, còn cô gái đó là ai thì tôi không biết vì chưa từng gặp bao giờ. Tôi nhìn vào ánh mắt cương nghị của William, nó hiện lên nổi xót xa thấy rõ không giống những ngày thường và không hề giống một chút nào là lão đại của một băng đảng xã hội đen.

- Cách đây hơn 15 năm chúng tôi từng có một gia đình hạnh phúc, nhưng... Cái ngày ác mộng đó đã cướp đi họ khỏi tay tôi. Chúng tôi bị ám sát trong một chuyến đi du lịch, chiếc xe phát nổ thổi tung mọi thứ lên không trung. Chỉ còn mình tôi sống, họ cùng một lúc bỏ tôi lại bơ vơ trên cõi đời này, em gái mà tôi yêu quý nhất cũng theo họ rời xa tôi.

Ánh mắt của William vẫn dán chặt vào tấm hình, đôi môi mấp máy kể lại câu chuyện của quá khứ. Nó quá đau buồn và đáng thương, một người như gã đâu cần phải chịu cái cảnh dày vò này suốt 15 năm qua chứ. Còn cô em gái đó tôi nhìn qua có thể đoán được chỉ mới 14 tuổi, thế nhưng tại sao lại phải rời xa cõi đời mà bỏ lại cả một tương lai đang chờ đợi phía trước? Ông Trời đúng là không có mắt mà. Bất giác tôi nghĩ về ba Phúc Huy đã mất của mình, chỉ vì chẳng bao giờ được chấp nhận mà tinh thần bế tắc rơi vào tuyệt vọng rồi bị người khác giết chết. Thế nhưng tại sao chú Đại đâu có tội tình gì chứ mà ông Trời bắt phải ra đi như vậy? William đưa tay lên lau đi giọt nước mắt đã lăn đến gò má rồi quay qua nhìn tôi cười.

- Thật xấu hổ khi phải khóc trước mặt cậu.

- Không phiền đâu, tôi hiểu mà.

- À... tên thật của tôi không phải là William mà là Đỗ Thành Trung. Tôi cũng chưa bao giờ tiết lộ tên trong giới giang hồ cho những người giúp việc biết.

- Ừm. Tôi có chuyện...

Cốc... cốc... cốc...

Ba tiếng gõ cửa vang lên làm gián đoạn câu nói của tôi. William lên tiếng cho người vào. Cánh cửa mở ra, từ ngoài một chàng trai toàn thân trong bộ vest đen bước từng bước nhẹ nhàng đến trước mặt gã khẽ cuối chào một cái lấy lễ.

- Có chuyện gì?

-... - Anh ta không trả lời chỉ lãnh đạm nhìn qua tôi như sợ tôi nghe thấy chuyện bí mật này.

- Không sao, cứ nói!

- Bên kia có một chuyến giao hàng mới.

- Ừm. Vậy cứ như kế hoạch mà làm.

Anh ta không nói gì chỉ gật đầu nhưng vẫn đứng đó nhìn vào tôi bằng cặp mắt sắc bén của mình cứ như đang dò xét tội phạm không bằng. Tôi từ trước chẳng hề để ý đến anh ta nhưng khi có cảm giác nhột nhạt ở cạnh bên liền quay qua xem thì mới thấy anh ta đứng yên nhìn mình. Tôi bàng hoàng trước gương mặt đó, đã từng gặp ở đâu rồi. Làm ơn đi, hãy cho tôi nhớ lại! Tôi cảm giác được người này rất quan trọng. À... nhớ rồi... không thể nào...

- Cậu sao thế?

- Không thể được...

- Rốt cuộc có chuyện gì?

- Tôi đã tìm được anh rồi...