Yêu Thương Về Đâu?

Chương 17: Đi làm



.

Sáng nay là ngày đầu tiên tôi đến tập đoàn để nhận chức mới. Đứng trước gương chỉnh sửa lại cái cà vạt màu đen anh tặng hôm qua, tôi rất hài lòng với bản thân của mình. Nhìn đồng hồ trên tay cũng đã điểm đến giờ phải xuất phát, tôi nhanh đi đến bên giường cầm áo vest lên mặc vào rồi ra khỏi phòng. Trọng Huy đang ngồi xem báo trong phòng khách rất ra dáng của một người thành đạt, tôi chợt nhớ đến ba Phúc Huy, chính ông sáng nào cũng ngồi vào chỗ đó đọc những tờ báo kinh tế mà tôi cho là rất nhàm chán. Anh ngước lên nhìn tôi rồi mỉm cười thay cho lời chào buổi sáng. Chúng tôi cũng không muốn chậm trễ nên cùng nhau đi nhanh ra xe đang đợi ngoài kia.

Một ngày mới ở Sài Gòn thật nhộn nhịp, từng bóng người lần lượt đi qua hối hả dưới những tia nắng ban mai. Chiếc xe cứ thế mà lăn bánh đưa chúng tôi đến với tập đoàn Huỳnh Hoa. Tôi cũng chẳng nhớ rõ mình đã đến đây mấy lần nhưng tôi chắc rằng hầu như tất cả mọi người ở đây đều biết nhị thiếu gia này. Như dự đoán khi tôi bước qua cánh cửa thủy tinh rộng lớn mọi người đều di chuyển ánh mắt sang chăm chú với cả hai, nhất là tôi. Một số người thì cảm thấy lạ đối với "người mới" này, chắc có lẽ là nhân viên vừa được tuyển vào nhưng không vì thế mà vô phép quên chào chúng tôi một cái. Đúng là làm ở chức vụ cao sướng thật, đều được mọi người đặt lên hàng đầu. Trọng Huy à, anh làm chủ tịch thích thật đấy. Chúng tôi tiếp tục sải bước đến thang máy bỏ lại những lời bàn tán xung quanh:

- Anh đó là ai mà nhìn soái ca quá vậy?

- Mày mới tới làm không biết đó thôi. Anh ấy là Quốc Huy, em trai song sinh với chủ tịch đó.

- Thật không vậy? Song sinh mà nhìn người già người trẻ thế kia, tao cứ tưởng hai cha con ấy chứ.

- Nhỏ miệng thôi con quỷ! Chủ tịch nghe được là mày về ăn cơm nhà đi há.

...

Phòng họp ở đây rất là rộng và thoải mái, bên trong đang có một vài người ngồi chờ. Một lúc sau đó lại thêm vài người nữa đi vào, cuối cùng chỉ còn hai chỗ ngồi trống phía trên cùng. Đi trước chúng tôi là thư ký Nam lúc trước vốn là người đi theo ba Phúc Huy, anh ta mở cửa rồi đứng sang một bên nhường đường cho Trọng Huy và tôi đi vào. Ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn theo chúng tôi đi vào chỗ ngồi, sau vài giây ổn định anh lãnh đạm nói:

- Tôi không muốn vòng vo. Như mọi người đã biết, cái ghế tổng giám đốc mấy năm này đã bị tôi bỏ trống. Nay nó đã đến lúc phải có người ngồi vào, người đó không ai khác là em trai của tôi, Huỳnh Quốc Huy.

- Xin chào mọi người, tôi là Huỳnh Quốc Huy, từ nay về sau sẽ là tổng giám đốc của tập đoàn Huỳnh Hoa này. Tôi hứa sẽ đưa tập đoàn của chúng ta thăng tiến và phồn thịnh hơn nữa.

Sau lời phát biểu là những tiếng vỗ tay hoan nghênh tôi đến vùng đất của thương trường khắc nghiệt. Kết thúc buổi hợp sáng nay là những ý kiến tích cực về việc nhận chức tổng giám đốc, nhưng tôi có thể biết được trong số đó vẫn còn một vài người không đồng ý với quyết định này.

Chúng tôi trở về phòng chủ tịch, vừa đóng cửa lại tôi liền kéo Trọng Huy lại ghế nhấn mạnh xuống rồi ngồi lên đùi ôm lấy cổ của anh.

- Cảm ơn anh.

- Vì điều gì? - Anh ôm lấy eo của tôi kéo lại sát hơn.

- Vì cho em một vị trí cao như vậy.

- Thế thì thưởng cho anh đi.

Anh đưa miệng của mình lại gần hơn, tôi cười rồi hôn lấy nó, mạnh mẽ cắt mút. Đôi tay hư hỏng của anh tìm đến hay cánh mông căng tròn của tôi sờ nắn loạn xạ. Tôi liền đẩy chúng ra, giở giọng trách móc nói:

- Không được, hôm qua hai lần rồi.

- Xa em 5 năm mà chỉ được hai lần thôi sao? - Mặt anh mếu máo như một đứa trẻ bị giành kẹo trông rất mắc cười.

- Không được là không được, làm nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy, với lại đây là chỗ làm việc, rất bất tiện. Ngoan nào! Em thương.

- Một chút thôi, nha... nha... nh...a...

- Miễn. Giờ thì em về phòng đây. Có gì thì tự giải quyết đi.

Tôi leo xuống chỉnh sửa lại quần áo rồi đi ra ngoài cửa bỏ phía sau một tên đang rất bất mãn. Vừa vào phòng làm việc tôi đã choáng ngợp, nó quá lộng lẫy và rộng rãi chẳng kém gì phòng chủ tịch. Đi đến cái ghế màu đen mà biết bao kẻ muốn ngồi lên, phía trước là bàn làm việc rất dài, ở trên nó tất nhiên là những tập sổ sách đang chờ tôi ký duyệt trước khi mang lên cho anh. Vật mà làm tôi chú ý nhất là bảng tên của mình - TỔNG GIÁM ĐỐC HUỲNH QUỐC HUY - được lồng ghép vào trong tấm thủy tinh dày. Tôi cầm nó lên dùng ngón tay miết nhẹ theo đường chữ bên trong, nó thật đẹp và khiến người khác phải không thể che giấu bản chất đầy ham vọng vốn có, tôi cười mãn nguyện rồi đặt nó vào chỗ cũ.

- Cuối cùng kế hoạch suốt 5 năm qua của mình đã thành công được một nửa rồi, bây giờ quan trọng là thời gian. Cứ chờ đấy... không có chuyện gì Quốc Huy này làm không được.

...

Đồng hồ đã điểm giờ nghỉ trưa, tôi đóng quyển sổ lại rồi mệt mỏi ngã ra sau ghế, đúng là như mọi người nói đi làm chẳng sung sướng chút nào.

- Được rồi, tạm dừng thôi.

Tôi đứng lên quay cổ mấy vòng, sau đó đi ra ngoài tham quan. Tôi đi đến đâu cũng đều nhận được lời chào của nhân viên cấp dưới. Kể từ lần cuối tôi tới đây là đã hơn 5 năm rồi, mọi thứ đã thay đổi quá nhiều, chúng được cải tiến hoàn toàn để theo kịp thời đại. Khi đi ngang một phòng làm việc tôi dừng lại xem bên trong, ở đó là một nhóm nhân viên nữ đang bàn đến cái gì đó, tự dưng bản tính tò mò nổi lên không thể kiềm chế nên cố náng lại nghe thử họ đang nói đến vấn đề gì.

- Đẹp quá mày ơi.

- Nhìn người này xem, như minh tinh vậy.

- Nghe đồn là chủ tịch với người này sẽ đám cưới với nhau đấy.

- Thật không vậy?

Tôi vừa nghe đến đây thì trái tim trong ngực liền nhói lên, nó như bị mấy móng vuốt cào xé. Chẳng phải anh nói là chỉ có mình tôi thôi sao? Thế vợ sắp cưới là cái quái gì đây? Những lời đêm qua là thật hay chỉ là muốn an ủi tôi trước khi công khai sự thật của họ? Cái gì là mẹ đã đồng ý chứ? Cái gì là tôi đi đâu thì sẽ theo đến đó? Tôi khinh. À mà không được hiểu lầm, Quốc Huy mày phải bình tĩnh, chẳng phải chỉ là lời đồn thôi sao. Tôi giả vở ho hai tiếng, mấy cô gái bên trong nghe được âm thanh liền quay lại, ai cũng có một biểu cảm dè chừng. Tôi bỏ một tay vào túi quần rồi thanh thản bước vào.

- Chào tổng giám đốc.

- Mấy cô đang bàn cái gì thế?

- Dạ... là... là... người yêu của chủ tịch ạ.

- Hửm? Người yêu? Sao tôi không biết nhỉ.

- Chắc do tổng giám đốc mới về nước nên không biết thôi ạ. Chủ tịch có hôn ước cách đây một năm rồi ạ. Cũng vì cách đây một năm tập đoàn rơi vàokhủng hoảng và có nguy cơ bị phá sản...

Tôi nghe lại những lời kể của cô nhân viên mà vừa đau vừa căm giận, đau là vì tại sao anh lại lừa dối tôi? Còn căm giận là vì tại sao anh lại không kể tôi nghe về chuyện này? Hóa ra là cách đây một năm tập đoàn bị rơi vào khủng hoảng, giá như tôi về sớm thì mọi chuyện đâu sẽ như thế này. Rồi đã có một người đến giúp đỡ anh thoát nạn nhưng với điều kiện là phải chấp nhận hôn ước với họ, đó là người của tập đoàn The Eye.

- The Eye?

Hình như là tôi đã nghe ở đâu đó rồi, nhưng không tài nào nhớ ra được. Tôi nhìn vào quyển tạp chí mà một trong những cô gái đang cầm trên tay.

- Đưa quyển tạp chí đây!

- Dạ... nhưng mà... tổng giám đốc đừng nói lại với chủ tịch là chúng em tiết lộ nhé!

- Mấy cô dám ra điều kiện với tôi à. Đưa đây.

Tôi bây giờ mới tức giận tột cùng, cô gái sợ hãi đưa quyển tạp chí ra trước mặt. Tôi nhanh tay giựt lấy đem lên xem. Cái quái gì thế này? Lúc đầu tôi còn tưởng là một cô gái nào đó, nhưng không, đó là một người đàn ông trong bộ vest đen - William. Lúc trước anh ta có nói để ý đến Trọng Huy là thật? Tôi không ngờ gã này sao quãng thời gian dài vắng bóng nay đã trở lại. Được lắm, mấy người được lắm, cứ chờ xem Quốc Huy này sẽ làm gì. Tôi thật cũng chẳng biết con người của tôi lúc đấy nữa, máu ghen cuồn cuộn dâng trào bên trong, rồi chuyển sang lòng thù hận. Đó chẳng phải là con người thật của tôi, có lẽ tôi đã thay đổi sau chừng ấy năm thật rồi.

...

Phập...

Âm thanh của quyển tạp chí va vào mặt của Trọng Huy. Anh khó hiểu nhìn tôi đang giận dữ đứng trước mình.

- Chuyện gì vậy?

- Anh xem đi rồi biết.

Tôi hất cằm về quyền tạp trí đang nằm lộn xộn trên bàn làm việc; anh nhìn xuống nó rồi cầm lên xem. Biểu cảm trên gương mặt vẫn vô tư như chẳng có gì xảy ra làm tôi càng thêm phát điên lên, giờ này mà có kẻ nào dám mạo phạm vào đây thì chỉ có thể bị đuổi việc không cần tìm hiểu lấy lý do.

- Anh xem rồi, có gì đâu?

- Hờ... anh đang giả nai đó hả? Được để tôi lật cho anh xem.

Tôi giựt quyển tạp chí lại, lật đến cái trang đầu tiên mà anh chẳng buồn quan tâm đến rồi quăng trở lại. Anh nhìn gã đàn ông đang đứng trong hình mà thần thái vẫn vô tư hơn hết.

- Đây là William, rồi sao?

- Ừm, xem ra anh dám làm dám nhận. Tốt thôi... - Tôi tiến tới chống hai tay lên bàn rồi chòm người về phía trước, mặt đối mặt với anh. - Vậy tôi hỏi anh... Anh và gã đó đang có mối quan hệ gì?

- À... ừm... khách hàng thôi.

- Thật không?

- Tất nhiên là thật rồi, em phải tin anh chứ!

- Ok, em tin anh, em biết anh không bao giờ gạt em điều gì mà.

Tôi nói rồi quay lưng bước đi bỏ lại một kẻ đang ôm ngực thở phào nhẹ nhõm. Nhưng anh đâu biết rằng một khi Quốc Huy này bị lừa dối thì sẽ trở thành một con người đáng sợ như thế nào đâu, tất cả cũng là kinh nghiệm được tôi đúc kết từ việc sống ngoài cái xã hội thị phi này trong 5 năm qua.

...

Tôi dừng xe trước một tòa nhà cao chót vót đến mấy chục tầng, qua con mắt của tôi xem ra nơi này không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài của nó; không cần nghĩ nhiều nữa, vào mặt đối mặt thôi. Ập vào mắt tôi vẫn là đại sảnh rộng lớn như bao tập đoàn khác, bước đến bàn tiếp tân có hai nhân viên nữ trong đồng phục đứng đó.

- Dạ chào anh, anh cần gì ạ?

- Cho tôi gặp chủ tịch của mấy người.

- Dạ anh có hẹn trước không ạ?

- Chỉ cần nói Trọng Huy đến tìm ắt gã sẽ biết.

- Anh vui lòng chờ một chút!

Cô tiếp tân cầm điện thoại lên gọi cho ai đó, một lúc sau cô mới nói có người đến tìm với đầu dây bên kia. Kết thúc cuộc đối thoại bằng bốn tiếng "vâng, tôi biết rồi", không cần đợi đối phương trả lời tôi nhanh chân đi vào thang máy nhấn nút tầng cao nhất. Đứng trước cánh cửa to lớn, hít thật sâu vào lấy hết bình tĩnh gõ cửa, ngay lập tức bên trong có tiếng nói vang lên. Tôi đẩy cửa bước vào liền thấy William đang ngồi trên ghế, đôi mắt khép lại, hai chân chéo vào nhau đặt ở trên bàn cả thân ngã ngửa ra sau ghế, áo sơ mi trắng cũng cởi ba nút trên cùng để lộ bờ ngực vạn người mê, tôi cười khinh bỉ rồi bước vào.

- Đang chờ người đến phục vụ à?

William nghe được giọng nói liền mở mắt ra nhìn thì thoáng giật mình, tất nhiên rồi, không phải "vợ" đến tìm mà là "em vợ" đến tìm ít nhiều gì cũng nên bất ngờ một phen chứ.

- Ồ, Quốc Huy đây sao?

- Thất vọng à?

Tôi đi đến ghế đối diện thảnh thơi ngồi xuống như đây là nơi công cộng không chủ sở hữu. Người đàn ông phía trước tôi đây khí chất cao cao tại thượng, ra dáng của một ông chủ quyền lực, bất kỳ người phụ nữ nào cũng muốn nhắm đến gã. Nhưng quá tệ, người mà mấy chị em ngưỡng mộ này lại là một kẻ thích đàn ông và có năng khiếu cướp đàn ông trong tay người khác, đáng khinh.

- Cậu về nước khi nào thế?

- Will... à không, phải gọi lại anh rễ chứ, tôi về nước khi nào không đến lượt anh quan tâm đâu.

- À... hóa ra là cậu đã biết. Thế nào, chúng tôi đẹp đôi chứ?

- Đẹp cái đầu nhà anh. Tôi không muốn nói nhiều, một là anh buông Trọng Huy ra, hai là... anh đừng trách tôi không khách sáo với anh.

- Rồi cậu sẽ làm gì tôi... với khả năng của cậu? - Gã ngay lập tức chòm đến mặt sát mặt với tôi. - Để tôi nói cho cậu biết một điều, trong cái giới xã hội đen không ai không biết đến William một thời lăn lộn này đâu, cậu mà liệu giữ lấy cái mạng nhỏ nhoi của mình. Một khi chạm đến giới hạn chịu đựng thì tôi không biết tôi sẽ làm gì đấy.

Như tôi đã đoán đúng, gã không phải là người bình thường. Nhiều năm lăn lộn trong giới xã hội đen quả nhiên là có khí chất, nhưng chừng ấy thì đã sao? Tôi cũng chẳng sợ con người này, nếu muốn chém muốn giết thì được thôi, tôi không buồn mảy may đến cái mạng của mình, vì... một khi đã thề sẽ tìm hung thủ giết ba Phúc Huy thì đừng bao giờ tồn tại chữ "sợ" trong đầu.

- Ha ha... - Tôi ôm lấy bụng cười như một tên điên. Gã nhìn tôi chẳng buồn để ý đến lời của mình liền thay đổi sắc thái trên mặt.

- Cậu cười cái gì?

- Tôi... ha ha... xin lỗi... - Tôi cố gắng kiềm nén cảm xúc xuống, rồi ngồi ngay ngắn lại đối diện với gã. - Anh nghĩ mấy lời đó làm tôi sợ à? Xin lỗi nhé, làm anh thất vọng rồi. Dù gì thì anh cũng chỉ là một lão đại đã nghỉ hưu, còn tôi đây...

Tôi nhìn vào mặt của gã vẫn giữ được nét bình thản, đúng là lão đại một thời, khí chất vẫn còn ngùn ngụt khiến người khác phải dè chừng trước mình.

- Cậu thì sao? Không lẽ...

- Hừm...

Tôi đưa tay ra phía sau lưng quần, cầm lấy vật được che giấu qua lớp áo vest đen, nó vẫn sáng bóng và lạnh lẽo như lần đầu tôi nhận được nó. Rồi đem đặt xuống trước mặt William, thần thái đó dường như có dao động một chút nhưng chỉ trong chốc lát sau đó như tia chớp liền trở về như cũ.

- Anh tặng tôi món đồ này là có lý do gì?

Gã nhìn vào khẩu súng mà năm đó đã gửi tặng tôi cùng với lời nhắn hãy giữ nó cẩn thận, tôi lúc đó rất sợ vì mình đang tàn trữ vũ khí trái phép. Nhưng năm tháng trôi qua tôi cũng chẳng màng tới nó, rồi đến một ngày tôi mới khám phá ra được một bí mật, khẩu súng lục này là của William, còn tại sao gã muốn tôi giữ lấy nó thì vẫn là một câu hỏi.

- Vậy ra cậu đã biết. Quốc Huy này... - Anh mắt của gã vẫn tiếp tục nhìn sâu vào vật trên bàn, nhưng tận sâu bên trong hiện rõ sự nghiêm túc và chịu trách nhiệm.

- Hửm? Anh muốn gì?

- Nếu như tôi nói... tôi muốn huấn luyện cậu thành người của tôi thì sao?

HẾT