Yêu Thêm Lần Nữa

Chương 33: Tình nghĩa bạn bè



“ Bạn thân, hôm nay có một buổi tụ họp, có đi hay không?” Vi Thừa nhẹ nhàng đi đến văn phòng chủ tịch, ngồi xuống ghế, vẻ mặt mang nụ cười xấu xa hỏi.

Tư Đồ Thác buông vật trong tay xuống, liếc nhìn hắn một cái, trực tiếp cự tuyệt: “Không đi”. Tâm địa Vi Thừa An gian xảo, chính mình còn nhìn không ra sao? Rõ rang là muốn biến mình trở thành cái máy rút tiền tự động đây mà, nghĩ thật là hay nha.

“Làm ơn đi, cậu không cần quá thông minh có được không? Trong kinh doanh cậu thông minh thì không nói, phương diện này cậu hồ đồ một chút có được không, lại nói, việc này cũng đâu có hại gì cho cậu, đúng rồi, cô gái lần trước thế nào rồi?” Vi Thừa An chuyển đề tài hỏi.

“Vi Thừa An, nếu không có việc gì thì cậu tốt nhất nên ra ngoài đi, cậu cho là cậu không cần làm việc sao? Tôi không có tiền để đưa cho cậu đâu?” Tư Đồ Thác không khách sáo nói.

“ Oan uổng quá, cái gì mà cậu không có tiền đưa cho tôi? Ngày hôm qua ký kết thành công hợp đồng kia, tôi đã kiếm về cho cậu mấy ngàn vạn, dù hôm nay cậu có khao tôi cũng đâu có gì quá đáng.” Vi Thừa An làm ra vẻ uất ức than thở, tuy rằng bề ngoài có vẻ phóng đãng nhưng làm việc thì tuyệt đối không qua loa.

“ Đúng là không quá đáng, nhưng mà tôi cũng đã trả cho cậu tiền lương hơn một trăm vạn rồi còn gì, cậu cũng nên sửa chữa cái tật phong lưu của mình đi, đừng có đem toàn bộ tiền kiếm được cho đám phụ nữ kia, được không? Dù có cho, cậu cũng nên vừa phải một chút.” Tư Đồ Thác không chịu nhượng bộ nói.

“ Hắc hắc.” Vi Thừa An cười gượng hai tiếng, “ Cậu cũng biết, tôi không quen như vậy, nếu ba tôi không cắt thẻ tín dụng của tôi, cậu nói xem, tôi có thảm như vậy không? Lại nói, nếu tôi cũng giống như cậu, cả ngày vùi đầu vào công việc, cậu nghĩ rằng tôi sẽ làm việc trong công ty của cậu sao?”

“ Nếu không cậu trở về tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, không phải sẽ có tiền sao?” Tư Đồ Thác cố ý trêu chọc nói.

“Tư Đồ Thác, cậu thật đê tiện, cậu biết tôi sẽ không bao giờ trở về mà còn cố ýchọc vào nỗi đau của tôi.” Vi Thừa An bày ra bộ dáng trở mặt, bản thân chính là chịu không nổi mỗi ngày đều bị công việc làm cho phiền chết như anh, cho nên mới không chịu trở về, làm cho ông già ở nhà càng nổi giận, liền thi hành tất cả chính sách quản lý kinh tế chặt chẽ.

“ Được rồi, đừng giả bộ làm làm ra vẻ căm phẫn dâng trào nữa, nhưng mà, tôi nói cho cậu biết, hôm nay là lần cuối cùng nha.” Tư Đồ Thác nói tới nói lui, nhưng cũng biết anh đích thị là một công tử phong lưu, mà nếu hắn sửa chữa được tính xấu ấy thì cũng sẽ chẳng ở lại công ty giúp mình nữa.

“Tốt, vậy hôm nay là lần cuối cùng, tôi đi ra ngoài trước.” Vi Thừa An xấu xa nói xong liền xoay người chuồn nhanh. “ Cậu đừng quên lần này là lần cuối cùng, sẽ không có lần sau đâu.” Phía sau truyền đến tiếng nói của Tư Đồ Thác.

“ Cậu ở lại nói chuyện rạch ròi với tôi đi, đừng có mà đùa giỡn.”

“Ai thèm đùa giỡn với cậu, ai thèm nói chuyện rạch ròi với cậu? Ai bảo cậu có nhiều tiền làm chi? Ha ha ha”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Âu Dương Điệp đứng ở trước gương, nhìn lại chiếc váy đen cổ chữ V đang mặc trên người, đây là chiếc váy duy nhất cô có, đang do dự không biết có nên mặc hay không.

“Tiểu Điệp, cậu mặc chiếc vày này rất đẹp.” Mã Tiểu Dung đi tới, nhìn cô với mắt sáng ngời “Mình biết cậu mà xuất hiện thì tất cả phụ nữ trên trái đất này đều sẽ ghen tị với sắc đẹp của cậu.”

“Tiểu Dung, chiếc váy này có phải rất gợi cảm, rất hở hang không? Mình sẽ đổi bộ khác.” Âu Dương Điệp nói, dù sao cô cũng không có ý định đi quyến rũ đàn ông.

“Rất hở hang?” Mã Tiểu Dung thiếu chút nữa phì cười, lấy tay chỉ vào chiếc váy của cô : “Có gì mà hở hang, chỉ lộ ra cái cổ cùng xương quai xanh, ngoài ra có lộ gì nữa đâu, nếu nói về hở hang, thì đó là mình nè, nếu cậu mà mặc nó, cậu sẽ la toáng lên là mình muốn giết cậu mất.”

Nhìn Tiểu Dung mặc cái áo bó sát ngực, phía dưới mặc chiếc quần Jean đáy cực kỳ ngắn làm lộ cả vùng bụng phẳng lì và chiếc quần lót, Âu Dương Điệp cố nở ra một nụ cười gượng, lo lắng nói : “Tiểu Dung, cậu vẫn là nên mặc kín đáo một chút, để tránh bị người ta sỗ sàng.”

“Thôi quên đi, mình cũng đã quen rồi, đi thôi, chỉ cần cậu không bị người ta sỗ sàng là tốt rồi.” Mã Tiểu Dung nói xong không chờ cô do dự liền kéo cô ra cửa.