Yêu Thê

Chương 47



Luyện yêu sư dẫn theo Hương Hương tới Liên gia, lúc đứng trước cổng chỉ lẳng lặng nhìn, giống như đang quan sát cái gì. Đột nhiên kéo tay Hương Hương, Hương Hương chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mắt như sóng nước chập chờn, đợi đến lúc bình tĩnh lại, cảnh sắc đã thay đổi. Quay đầu nhìn, vốn dĩ mình đang đứng trước cửa giờ đã ở bên trong cửa rồi.

“Oa, đi xuyên tường, giống quỷ quá…”

Luyện yêu sư quay đầu liếc mắt nhìn Hương Hương, Hương Hương vội vã thức thời câm miệng, bọn họ đang lẻn vào, làm kinh động người thì không hay.

“Ở đâu?” Luyện yêu sư lạnh nhạt hỏi.

“A…” Hương Hương giật mình, chắc Luyện yêu sư đang hỏi phòng Liên Thanh Nguyệt ở đâu. “Cái này…” Hương Hương khó khăn rồi, ngày đó nàng đi theo đuôi Tiểu Vân, giờ bảo nàng chỉ đường, thật đúng là… Hương Hương dè dặt cẩn trọng liếc mắt một cái thăm dò Luyện yêu sư, ấp úng nói: “Ta không biết ôi chao, a, ôi…”

Luyện yêu sư liếc Hương Hương một cái xoay người rời đi. Hương Hương nhìn vào mắt hắn thấy hắn không được vui, đoán chừng hắn đang cho rằng lại bị mình lừa, vội vàng xông tới kéo hắn, nói: “Sư huynh, đường đi lối lại trong Liên gia ta quả thực không biết, nhưng ta nhớ trong viện của Thanh Nguyệt tỷ tỷ có một gốc cây đại thụ rất lớn, nở đầy hoa màu tím thơm ngát, chắc cũng dễ tìm…”

“Sư huynh…” Từ lúc biết dùng chiêu bi thương đối phó với Luyện yêu sư rất có tác dụng, Hương Hương dùng phải nói là càng ngày càng lên tay.

Quả nhiên, Luyện yêu sư quay lại rồi. Hắn rút từ trong người ra một lá bùa, xoay xoay hai lần, sau đó ném lên không trung, lá bùa thoáng chốc biến thành con chim nhỏ màu vàng nhạt, vỗ cánh bay sâu vào trong đại trạch Liên gia. Hương Hương nhìn xem mà cực kỳ hâm mộ, phải chi mình cũng lợi hại được như vậy, thiệt tốt biết bao nhiêu!

Đi tới, đi tới, Luyện yêu sư dẫn đầu đi trước nửa bước bỗng nhiên dừng chân, hướng về phía sau giương tay lên, lập tức có một lá bùa từ trong tay áo hắn bay ra. Hương Hương quay đầu nhìn mới thấy rõ giữa không trung mơ hồ có một điểm đen đang di động, thứ kia bỗng chốc bị lá bùa trói chặt, thẳng tắp bay trở lại chỗ Luyện yêu sư.

“Cái gì vậy?” Hương Hương vội vàng đi qua thăm dò, phát hiện thứ lá bùa trói chặt đem về cũng chỉ là một tờ giấy trắng. Mới rồi nàng nhìn vật thể màu đen kia, rõ ràng thấy nó hơi hơi giống ruồi bọ linh tinh gì đó.

Luyện yêu sư nhàn nhạt nói: “Giám thị”.

“A?” Hương Hương quá sợ hãi. “Chúng ta bị giám thị rồi hả? Ai?! Là ai giám thị chúng ta?!”

Luyện yêu sư không nói gì, chỉ thu tờ giấy kia vào, nói: “Đi”. Sau đó tiếp tục đi theo con chim nhỏ dẫn đường phía trước. Nếu hắn đã không thèm để ý, nói vậy cái gọi là ‘giám thị’ này hẳn cũng không có gì đáng ngại, Hương Hương không thèm nghĩ ngợi nữa, vội vàng cất bước đuổi theo.

Con chim nhỏ kia quả thực đưa được bọn Hương Hương tìm đến phòng của Liên Thanh Nguyệt, cũng không biết Luyện yêu sư làm pháp thuật gì, dọc theo đường đi, gặp không ít thị nữ lui tới, nhưng bọn họ giống như hoàn toàn không nhìn thấy bọn Hương Hương, chỉ đi lui đi tới. Vào đến viện của Liên Thanh Nguyệt, không thấy một bóng người, so với lần trước còn muốn lạnh lẽo hơn. Trong lòng Hương Hương chấn động, không lẽ Liên Thanh Nguyệt thật sự đã xảy ra chuyện? Vội vội vàng vàng đẩy cửa bước vào trong, liền nghe thấy một chuỗi tiếng ho rất nhỏ.

“Thanh Nguyệt tỷ tỷ!” Tốt quá, vẫn còn kịp! Hương Hương vội vàng chạy tới bên giường, đã thấy Liên Thanh Nguyệt cả người tái nhợt mong manh, đôi gò má thanh lệ mấy hôm trước giờ đã lõm sâu xuống, ánh mắt kiên định trước đây nay trở nên đục ngầu. Mấy ngày không gặp, bệnh tình của nàng ấy đã trầm trọng hơn rồi. Nghe tiếng gọi, ánh mắt chậm rãi chuyển qua, thấy là Hương Hương, thoáng lắp bắp kinh hãi, cố hết sức nói: “Hương Hương… Sao lại đến đây, nếu để Thất ca nhìn thấy…”

“Ta đến thăm Thanh Nguyệt tỷ tỷ, không phải để gặp Vụ Nguyệt. Ta không đến gần Vụ Nguyệt, hắn cũng sẽ không làm gì được ta”.

Liên Thanh Nguyệt thảm đạm cười: “Ngươi rất có lòng, còn nhớ đến ta”.

Hương Hương vội vã nói: “Tư Không đại nhân cũng nhớ tỷ, giờ hắn đang ở trong cung họp, họp xong, hắn sẽ lập tức đến thăm Thanh Nguyệt tỷ tỷ ngay”.

Nhắc tới Tức Mặc Tú, ánh mắt Liên Thanh Nguyệt phút chốc thay đổi, âm u nói: “Hắn… coi như hết…”

“Tư Không đại nhân là bị Hoàng thượng tứ hôn, bất đắc dĩ mới phải cưới Quận chúa. Trong lòng hắn nhất định vẫn còn thích Thanh Nguyệt tỷ tỷ, hắn vẫn nhớ lời hứa cưới Thanh Nguyệt tỷ tỷ qua cửa. Là thê hay thiếp, thì sao chứ, chỉ cần hai người có thể ở bên nhau, trong lòng ngươi có ta, trong lòng ta có người, vậy được rồi”. Hương Hương cố gắng giải thích cho Tức Mặc Tú, mặc dù tất cả những điều này nàng chỉ dựa vào tin tức nghe được, tưởng tượng của bản thân mà nói ra. Bởi vì bất kể thế nào, nàng cũng tình nguyện tin tưởng, Tức Mặc Tú và Liên Thanh Nguyệt, bọn họ đều yêu thương nhau!

“Đương nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ trong lòng Hương Hương, nếu Thanh Nguyệt tỷ tỷ không nghĩ như vậy, không muốn tha thứ cho hắn, vậy cũng nên chờ hắn đến, chính miệng nói với hắn: Ta không đồng ý. Đừng nên im lặng ở trong này kháng nghị, được không?”

Liên Thanh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu: “Hương Hương, ngươi không biết…”

“Phải, ta không biết. Nhưng Thanh Nguyệt tỷ tỷ bệnh nặng hấp hối ở trong này, Tư Không đại nhân lại hoàn toàn không biết gì ở bên kia vui sướng chuẩn bị hôn lễ, ta không thể để mặc như vậy, ta chịu không nổi! Ta tin tưởng Tư Không đại nhân vẫn còn yêu Thanh Nguyệt tỷ tỷ, ta cũng tin tưởng, Tư Không đại nhân vì muốn mang lại hạnh phúc cho Thanh Nguyệt tỷ tỷ mới cưới Thanh Nguyệt tỷ tỷ!”

“Hương Hương…” Liên Thanh Nguyệt suy yếu nâng tay lên, Hương Hương vội vàng đưa tay qua nắm lấy. “Ta có thể chịu được một lần hắn phản bội ta mà không oán hận hắn, nhưng ta không thể chịu được lần thứ hai, thứ ba…”

“Thanh Nguyệt tỷ tỷ?”

“Bệ hạ tứ hôn, ta biết, nhưng ta cũng biết thánh chỉ tứ hôn tới tay Hầu gia, ai cưới Quận chúa, người đó sẽ được nhậm chức Tư Không… Hắn, là con trai thứ, vị trí gia chủ từ trước đến nay chỉ truyền cho con trai trưởng, nếu hắn không tranh thủ giành lấy chức Tư Không, vậy hắn sẽ hai bàn tay trắng, cho nên hắn không chút do dự lựa chọn ruồng bỏ…”

Nghĩ đến chuyện cũ, Liên Thanh Nguyệt càng thêm xúc động, nhịn không được ho khan kịch liệt. Hương Hương vội vàng vỗ vỗ lưng cho nàng ấy, giúp nàng ấy thuận khí, đợi tốt hơn một chút, liền rót trà đem đến, uy nàng ấy uống một ngụm. Không ngờ nước vừa nuốt vào, liền buồn nôn phun trở ra.

Hương Hương vô cùng hoảng loạn, bỗng nhiên nhớ tới lúc mình rời khỏi Ỷ Thiên, có mang theo một ít linh đan, có thể chống đói khát, lại có thể tăng cường sức khỏe. Vội vàng lấy túi đổ ra một viên uy cho Liên Thanh Nguyệt ăn. Liên Thanh Nguyệt đã nhiều ngày không ăn cơm, ăn một lần thì nôn một lần. Hương Hương gấp đến độ không biết phải làm sao mới tốt, Luyện yêu sư đi tới, điểm lên trán Liên Thanh Nguyệt một cái, đan dược lúc này mới thuận lợi nuốt xuống được.

Liên Thanh Nguyệt nằm nghỉ được một lúc, có vẻ tốt hơn chút, quay đầu lại nhìn về phía Hương Hương, ẩn ẩn nói: “Hương Hương, ngươi có biết vì sao ta như vầy, mà người trong nhà cũng không quan tâm ta không?”

Hương Hương ngẩn ngơ, chẳng lẽ không phải vì người Liên gia trời sinh lạnh lùng, đều giống như tên trứng thối Liên Phong Nguyệt sao? Đương nhiên ngoại trừ Vụ Nguyệt, à, Liên Bích Nguyệt cũng có thể loại ra…

Liên Thanh Nguyệt thảm đạm cười: “Bởi vì, đối với bọn họ mà nói, ta bây giờ, chính là gánh nặng. Bệ hạ đã quyết tâm muốn phế bỏ Thái tử, trong Tam hoàng tử Tứ hoàng tử, ai sẽ là người đảm nhiệm vị trí Thái tử, vẫn sẽ do Quốc sư định đoạt. Hắn lúc này mới nhớ tới chuyện cưới ta, đơn giản là mong muốn trong cuộc tranh giành vị trí Thái tử này, Liên gia có thể nghiêng về hướng chọn Tứ hoàng tử. Liên gia không muốn hắn được toại nguyện, ta cũng không muốn…” Liên Thanh Nguyệt bỗng nhiên cười lạnh. “Hắn suy nghĩ thật hay, muốn đẹp cả đôi đường, ngồi hưởng tề nhân chi phúc, hắn nằm mơ!”

“Thanh Nguyệt tỷ tỷ…” Hương Hương không nghĩ tới trong chuyện này thế nhưng lại khúc mắc phức tạp như vậy.

Luyện yêu sư đứng bên cạnh bỗng nhiên nói: “Tốt nhất, tự sát”.

Liên Thanh Nguyệt nhất thời ngây dại, há miệng thở dốc, cuối cùng nói không ra lời.

Hương Hương nhất thời cũng tỉnh ngộ, nếu thật sự Liên Thanh Nguyệt muốn chết, không để Tức Mặc Tú được như nguyện, hoàn toàn có thể tự sát. Treo cổ, uống thuộc độc, nhảy giếng linh tinh gì đó, có trăm ngàn phương pháp, nàng ấy lại lựa chọn phương thức vô cùng chậm chạp, cách thức yếu đuối nhất: bệnh chết. Tuy ngoài miệng nàng ấy nói hận hắn, tuyệt không tha thứ cho hắn, kỳ thực sâu trong đáy lòng, theo bản năng nàng ấy vẫn muốn hắn có thể đến thăm mình, có thể đến giải thích với mình, không phải như thế, tất cả không phải như mình suy nghĩ…

Hương Hương không nói toạc ra tâm tư suy nghĩ của nàng ấy, chỉ đứng dậy rót một chén nước khác, đỡ Liên Thanh Nguyệt dậy uy nàng ấy uống. Lần này nàng ấy không nôn ra nữa, Hương Hương biết, nàng ấy rốt cuộc vẫn không thể lừa dối bản thân, nàng ấy muốn gặp Tức Mặc Tú, nàng ấy muốn nghe hắn giải thích…

Liên Thanh Nguyệt không nói thêm gì nữa, Hương Hương không muốn không khí tiếp tục nặng nề như vậy, liền kể cho nàng ấy nghe chuyện nàng và Vụ Nguyệt gặp nhau ở Linh Sơn, cả những chuyện ở Ỷ Thiên nữa, Liên Thanh Nguyệt vẫn luôn mỉm cười lắng nghe, giống như chưa bao giờ bình tĩnh như vậy.

Từ chiều cho đến tối, Liên Thanh Nguyệt đều lẳng lặng tựa bên người Hương Hương nghe kể chuyện, nhưng Tức Mặc Tú vẫn chưa tới. Hương Hương có chút nóng vội, thấy Liên Thanh Nguyệt nhắm mắt lại, dường như đang dần chìm vào giấc ngủ, liền thấp giọng gọi một tiếng “Sư huynh”. “Ngươi về Hầu phủ hỏi thăm Bảo Huyên tỷ tỷ xem, sao Tư Không đại nhân còn chưa tới đây?”

Luyện yêu sư không nói một lời lập tức đi ra ngoài, không đến một phút sau đã quay trở lại, nói với Hương Hương một tiếng “Lập tức”. Hương Hương nhẹ nhàng thở ra, Tức Mặc Tú tới ngay là tốt rồi. Hắn tới, hai người nói rõ mọi chuyện, nói không chừng có thể giải tỏa được khúc mắc, cả những hiềm khích trước kia nữa. Nhưng chờ mòn chờ mỏi, thẳng đến đêm càng sâu, trăng cao quá đỉnh đầu, vẫn không thấy Tức Mặc Tú đến.

Hương Hương nhịn không được lại gọi “Sư huynh”. “Phiền huynh đi xem lần nữa”.

Luyện yêu sư cũng không nói gì, quay đầu đi ra. Một lát sau, quay trở lại, nói một tiếng: “Lập tức”.

Thế nhưng đợi hơn nửa canh giờ sau, vẫn không thấy bóng người, Hương Hương có chút nóng nảy: “Ngươi nói lập tức, đến cùng là lúc nào chứ?”

Luyện yêu sư trầm mặc không nói, xoay người đi ra ngoài tiếp. “Sư huynh…” Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Hương Hương bỗng có chút áy náy. Chuyện này vốn đâu liên quan tới hắn, cũng vì mình thỉnh cầu, hắn đã giúp nàng tới lui bôn ba mấy bận, bản thân lại vì Tức Mặc Tú chậm chạp không tới mà giận lây sang hắn, thật sự quá không phải với hắn rồi.

Liên Thanh Nguyệt ở trong lòng giật giật, Hương Hương vội vàng thu hồi thần trí, gọi “Thanh Nguyệt tỷ tỷ”.

“Hương Hương… Còn ở đây ư?”

“… Sư huynh có việc phải đi, ta chờ hắn về, rồi cùng nhau đi”.

Liên Thanh Nguyệt nhàn nhạt cười: “Ta hơi mệt, ngủ trước”.

“Ừm”. Hương Hương gật đầu, nghĩ nghĩ, nói. “Lúc ta đi, sẽ gọi báo Thanh Nguyệt tỷ tỷ một tiếng”. Ngụ ý nàng ấy cứ an tâm ngủ, chờ Tức Mặc Tú đến đây, nàng sẽ gọi nàng ấy dậy.

Liên Thanh Nguyệt nhàn nhạt cười: “Hương Hương thật tốt… Hương Hương nhất định sẽ hạnh phúc…”

Ánh mắt âm u chậm rãi nhắm lại, lúc nàng ấy đang chìm vào giấc ngủ say, Hương Hương nghe âm thanh ‘phịch’ một tiếng, quay đầu nhìn lại nơi vang ra tiếng động, kinh ngạc thấy Luyện yêu sư thế nhưng trực tiếp kéo Tức Mặc Tú từ cửa sổ bay thẳng vào. Tức Mặc Tú vẫn đang mặc triều phục trên người, xem ra là bị Luyện yêu sư lôi từ trong cung đến đây.

“Tư Không đại nhân!” Hương Hương vui mừng quá đỗi, vội vàng đẩy đẩy Liên Thanh Nguyệt trong lòng, cao giọng gọi. “Tư Không đại nhân đến rồi! Thanh Nguyệt tỷ tỷ! Mau tỉnh lại! Thanh Nguyệt tỷ tỷ!”

“Thanh Nguyệt tỷ tỷ…”

Gương mặt trong lòng tái nhợt, khóe môi thế nhưng vẫn nở nụ cười mỉm. Tuy hai mắt nhắm chặt, có điều dường như vẫn cảm nhận được, phải không?

Hắn tới đây.