Yêu Thê

Chương 32



Sau khi cáo từ Lam Thiên Sách, Hương Hương theo Luyện yêu sư rời khỏi Ỷ Thiên. Ở nơi này đã được nửa năm, thời gian so với Linh sơn còn muốn lâu hơn, giờ rời đi, vẫn có chút luyến tiếc. Hạ Mạt an ủi nàng, nói nàng ấy sẽ thường xuyên liên lạc với Luyện yêu sư, những lúc không bận rộn việc gì sẽ qua thăm bọn họ.

Lúc này Hương Hương mới hơi có chút thoải mái. Vừa vặn tìm được cơ hội trở về thăm Chí Chí. Không biết nàng ấy tu luyện thế nào rồi, so với mình, ít nhất chắc sẽ đỡ hơn. Đương nhiên, quan trọng nhất, chính là đi tìm Vụ Nguyệt. Nhưng, Kinh Thành, nghe ra hình như ở rất xa.

Luyện yêu sư gọi tọa kỵ ra, một lão hổ màu trắng oai phong lẫm lẫm, bất luận là khí thế hay hình dáng, so với lúc còn ở Linh sơn đều mạnh mẽ hơn rất nhiều. Xem ra đi theo Luyện yêu sư, tu vi của lão hổ rõ ràng đã tăng lên thật sự rất nhanh. Bất quá lúc này Hương Hương không có tâm tình bàn luận chuyện bạn cũ với hắn, chỉ đờ đẫn nhìn Luyện yêu sư nghiêng người ngồi lên lưng hổ, quay đầu nói với nàng: “Lên”.

Hương Hương mím môi, vẻ mặt không vừa ý: “Ta không lên!” Nàng mới không thèm ngồi cùng tọa kỵ với hắn, Vụ Nguyệt mà biết, sẽ tức giận.

Luyện yêu sư nhìn nàng một cái, không nói gì, phất tay, từ chỗ tay áo bay ra một cái hồ lô màu vàng, lơ lửng dừng trước mặt Hương Hương. Hương Hương chớp chớp mắt nhìn nó, trong phút chốc hồ lô đã lớn thêm mấy lần, có vẻ giống như cái băng ghế. Hương Hương quay đầu nhìn Luyện yêu sư, hắn nhàn nhạt nói: “Đi”. Lão hổ hiểu ý nhảy phốc đi.

“Mau leo lên”. Hạ Mạt mỉm cười vỗ vỗ Hương Hương. “Đây là Kim Hồ Lô của Nhiên Hương sư huynh”.

Dưới sự thúc giục của Hạ Mạt, Hương Hương rốt cục trèo lên ngồi an ổn trên hồ lô, vẫy tay chào từ biệt Hạ Mạt.

Hương Hương vừa ngồi vào chỗ của mình, hồ lô liền ‘vèo’ một tiếng phóng đi, Hương Hương còn chưa chuẩn bị tâm lý, bất ngờ lảo đảo, sợ tới mức kêu ‘A’ thảm thiết. Luyện yêu sư cưỡi hổ chạy ở phía trước quay đầu nhìn lại phía Hương Hương, giống như muốn nói: đáng đời ngươi không cưỡi hỗ chung với ta, giờ sợ rồi chứ?

Hương Hương ‘Hừ’ một tiếng, cố gắng trấn định, ngàn vạn đừng khiến kẻ này xem nhẹ mình. Tuy rằng bay trên cao như vậy, lại ngồi có một mình, trong lòng có bất an, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi, nhưng… nhưng nếu thật sự bị té, hắn là Luyện yêu sư, hẳn là, sẽ có thể cứu… cứu nàng chứ nhỉ…

Sau khi hồ lô đuổi kịp tốc độ của Bạch Hổ thì tốc độ liền chậm lại. Tim Hương Hương đập loạn từng hồi, cũng thoáng bình tâm. Chỉnh chỉnh tư thế, phía trước bỗng có một trận gió mạnh thổi tới, thiếu chút nữa thổi bay Hương Hương. Hương Hương sợ tới mức vội vã cúi rạp người xuống, ôm chặt lấy hồ lô, một bên ‘oa oa’ hét lớn: “Gió ở đâu thổi tới mà mạnh dữ vậy?!”

Luyện yêu sư không hé răng.

Hương Hương nhớ tới lần trước Liên Phong Nguyệt cưỡi Cửu Vĩ Hồ, hắn nói lúc bay lên trên cao hiển nhiên sẽ có gió lớn, đối với loại tọa kỵ bậc cao tự bản thân nó sẽ tạo ra kết giới, nhưng nàng đang ngồi đích thị là hồ lô… Hương Hương quay đầu nhìn nhìn Luyện yêu sư, quả nhiên bên hắn an ổn như Thái Sơn, áo bào trắng như tuyết thậm chí không thèm động đậy. Trong khi nàng ở bên này, cuồng phong thổi tóc tai tán loạn, thậm chí không thể mở mắt ra được.

“Sư huynh…” Hương Hương muốn gọi hắn giúp nàng tạo một cái kết giới ngăn trở gió thổi.

Luyện yêu sư lãnh lãnh đạm đạm “Ừ” một tiếng, ngay cả đầu cũng không thèm quay sang nhìn. Hương Hương âm thầm khẽ cắn môi, em gái hắn ((chửi á)), ta chịu đựng, không thèm cầu xin hắn! Cỡ này, vẫn có thể chịu được mà. Nhưng thật không ngờ, gió càng lúc càng lớn, hồ lô cũng theo đó mà cao thấp xóc nảy, mỗi lần nảy lên, Hương Hương cảm thấy bản thân như muốn bay ra ngoài, sợ tới mức hồn bay phách tán, cái này mà té xuống, đừng nói đến tan xương nát thịt, có khi đến bã cũng chẳng còn.

“Sư, sư huynh…” Hương Hương rốt cục không nhịn được nữa, hai hàm răng đấu đá lẫn nhau, nói. “Gió, gió lớn quá…”

Luyện yêu sư quay đầu nhìn nàng một cái, trả lời: “Ừ”.

“Lập, lập kết giới, sẽ không, sẽ tốt, chút…” Khó khăn nói được một câu, đã bị gió thổi đầy miệng, không khỏi bị nghẹn ho khan hai tiếng.

“Ừ”. Luyện yêu sư trả lời hoàn toàn không gợn sóng, tiếp theo vẫn ngồi vững như Thái Sơn, hoàn toàn không có vẻ gì là sẽ tạo kết giới cho Hương Hương.

Hương Hương trừng mắt nhìn hắn, nàng nghĩ thế nào cũng cảm thấy là hắn cố ý. Hạ Mạt nói hắn không hiểu thế sự, trong sáng như bạch ngọc, nhưng nàng đã nói đến mức này, chỉ thiếu không nói thẳng Sư huynh giúp ta tạo kết giới đi, chỉ cần không phải kẻ ngốc hẳn đều phải nghe hiểu chứ? Hắn lại cứ ‘Ừ’ ‘Ừ’, không phải cố ý thì là gì?

Hương Hương căm giận trong lòng, không thèm nhục nhã đi cầu hắn nữa, liền nhắm mắt lại, sống chết ôm lấy hồ lô, động cũng không dám động.

Ước chừng bay được một canh giờ, bỗng nhiên ngừng lại. “Tới rồi sao?” Hương Hương giống như người đang hấp hối được cứu vớt mở to mắt nhìn, lại phát hiện vẫn đang ở giữa không trung. Luyện yêu sư cưỡi trên lưng hổ, cúi đầu nhìn nhìn xuống dưới, nhàn nhạt nói một câu: “Nhầm đường”. Xong đi ngược trở lại.

Hương Hương thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, cố ý! Khẳng định là cố ý! Cái gì không hiểu thế sự, cái gì trong sáng như ngọc, hoàn toàn là cmn giả tạo! ((Nguyên văn: em gái hắn giả tạo!:”>))

Lại qua thêm chừng nửa canh giờ chịu đựng cuồng phong cùng xóc nảy, rốt cục chạm tới đất. Lúc Hương Hương theo hồ lô xoay người đáp xuống, chân cẳng đều mềm nhũn. Lảo đảo ngồi xuống đất, Luyện yêu sư lạnh nhạt thu hồi hồ lô, cũng không thúc giục nàng đứng lên, chỉ đứng một bên nhìn. ((người ta không biết nói thôi chứ cũng biết trả đũa đấy:-”))

Hương Hương trừng mắt liếc hắn, an vị trên mặt đất không đứng dậy. Cũng không hẳn cố ý, thật sự là trận bay trong không trung vừa rồi vô cùng kinh hãi, nàng bị dọa sợ đến hỏng rồi, hoàn toàn chưa bình ổn được khí lực.

Vừa chậm rãi chờ đợi đôi chân có thể hoạt động trở lại, vừa quan sát mọi người tới tới lui lui. Thế giới này thật sự rất kỳ lạ, rất nhiều người điều khiển được hổ, sư tử này nọ, oai phong lẫm lẫm, vô cùng có phong cách. Phía trước không xa là một tòa thành trì, bằng vào thị lực không tệ của mình, nàng mơ hồ thấy rõ trên cổng thành viết hai chữ ‘Thái Hưng”.

“Thái Hưng thành…” Lần đầu tiên Hương Hương đến thành trấn của nhân loại, trong lòng tự dưng có một loại cảm giác trở về cố hương, giống như bản thân vốn chính là người, chứ không phải một con thỏ.

Nghỉ ngơi đủ, từ trên đất bò dậy, vỗ vỗ mông phủi cát đá, lại phát hiện người qua đường xung quanh giống như đang nhìn chằm chằm vào mình. Hương Hương không khỏi đỏ mặt, nghĩ thầm, ôi chao, trở nên xinh đẹp quả thật cũng không phải chuyện quá tốt, rất bắt mắt nha, quay đầu lại trở nên xinh đẹp ngời ngời như vậy, làm sao không biết xấu hổ, ta đây muốn khiêm tốn, khiêm tốn ấy…

Nhưng lập tức phát hiện, ánh mắt mọi người hình như không giống loại ánh mắt kinh diễm, mà là kỳ quái, giống như đang nhìn một quái nhân. Hơn nữa tiêu điểm tầm mắt, có vẻ như không phải dừng trên mặt nàng, mà là… trên đầu…

Hương Hương ngập ngừng lấy cái gương nhỏ ra, quay lưng lại, soi soi… Khốn! Kiểu tóc! Không ngờ lại… ngổn ngang trong gió! Luyện yêu sư ở bên cạnh nhìn lâu như vậy, thế mà không thèm nhắc nhở nàng lấy một tiếng! Hình tượng bị hủy hoại mạnh, hu hu, Hương Hương là đại mỹ nhân đấy! Hương Hương vội vã lấy tay làm lược, ta chải, ta chải, ta lấy lược chải… Rốt cục ngay ngắn.

“Đi”. Luyện yêu sư lại lãnh lãnh đạm đạm nói một câu, cất bước đi về phía trước.

Hương Hương vội vàng cất gương, chạy bước nhỏ đuổi theo.

Cổng thành có ba cửa vào, cửa lớn đóng chặt, chỉ có trái phải hai cái cửa nhỏ mở ra. Cửa bên phải rất nhiều người đang xếp hàng thành một đội ngũ thật dài. Nhìn kỹ, đều là dân thường áo vải, xem ra là dân chúng bình dân. Cửa bên trái lại rất ít người, phần lớn đều quần áo ngăn nắp, đang cầm giữ hoặc cưỡi chim quý thú lạ.

Luyện yêu sư dẫn theo Hương Hương, còn có một lão hổ, lững thững đi về phía cổng bên phải. Hương Hương ghé mắt liếc nhìn Luyện yêu sư ở phía trước, bình thường hắn đều thu lão hổ lại, lúc này vì không muốn xếp hàng, hắn thế nhưng thả lão hổ ra. Tên này rõ ràng đâu có ngốc, hắn chính là giả vờ, giả vờ! Vờ thuần khiết, giả vô hại, cải trang thành một kẻ ngây thơ cụ! Cái tên Ảnh Đế* chết tiệt này!

((Tựa như Thiên Vương á))