Yêu Thần Tượng! Tôi Không Dám

Chương 5



-oh ra là vậy

-Cơm Việt ngon thiệt.em nấu ngon lắm Băng à.-Linh khen

-Dạ

Chỉ là mấy món đạm bạc nhưng Đây là bữa cơm nó ăn ngon nhất vì nó không phải cô đơn 1 mình ăn cơm . Nó zui lắm, Nước mắt lại lăn dài vội quẹt lẹ đi để không ai nhìn thấy vậy mà việc ấy đã lọt vào mắt của một người. Ăn xong mọi người lên phòng khách nghỉ ngơi . Chị linh kêu ba chàng nhảy cho Bằng coi .Lúc đầu thì không chịu nhưng lúc sau thì phải nhảy mà còn phải hát nữa , đúng là chị linh mak.Ca Sĩ có khác vũ đạo và hát rất chuẩn .Nhảy xong Bảo Nam bắt mọi người chơi ai làm vua.Nó không chơi nhưng bị mọi người kéo nên đành phải chơi. Nam làm vua bắt khôi nhảy một bài dài 7p, khiến Khôi phải thở hổn hà hổn hển nhưng pải công nhận nhảy đẹp. linh làm vua bắt anh khánh hục xì dầu 40 cái,đến lượt Thiên , Thiên nhìn một lượt , hắn nói:

-Băng phải hát một bài.

-Tôi không biết hát

-Làm người ai lại không biết hát chỉ là hát hay hay dở mà thôi.

-Tôi không biết hát bài gì cả.

-Đưa điện thoại đây thiên nói

-làm gì

-cứ đưa đi

Lướt một hồi nghe một hồi Thiên đưa cho Băng coi bài Thiên chọn.

-Tôi không hát bài này đâu.

-Phải hát

-Đây là bài tiếng việt

-thì sao

-Anh hiểu chắc

-không quan tâm

Thôi đằng nào trốn cũng không thoát hát đại . Nó bật beat nhạc rồi bắt đầu nó hát .Thiên bắt nó hát bài Nấm lùn di động .Bài này rất dễ thương nó thích nên cũng hay hát.Tiếng hát nhẹ nhàng rúi rit nghe rất hay cộng thêm mấy động tác kèm theo kiến nó rất dễ thương. Làm ba chàng tim đập toán loạn mặc dù không hiểu lời.Đến cả Khánh cũng ngỡ ngàng, nhưng Khánh là hoa đã có chủ.Khi hát xong Linh chạy tới ôm chầm lấy nó thơm chụt.

-yêu băng wa @@!! Dễ thương

-em cảm ơn

-thui chơi tiêp ik – Bảo Nam nói

Tới Khánh làm vua,cứ như mấy lần hay chơi Khánh ra yêu cầu.

-Hàn Thiên phải hôn môi 1 cô gái trừ linh.

Hả chơi j kì vậy khác nào kêu hôn nó đi. Mà chắc không sao đâu khi mỗi khi anh Khánh ra yêu cầu nầy Thiên sẽ bỏ đi . Hồi nó còn hâm mộ thì bao giớ chơi cũng như vậy.Nhưng trong lúcđang mải mê suy nghĩ người nào đó đã đặt lên môi nó một nụ hôn, nụ hôn đầu của nó.Nó giữ bình tĩnh đứng dậy:

-Mọi người chơi đi tôi về phòng trước- nó bước đii vì phòng nó thông với sân thượng nên nó chạy thẳng lên sân thượng, lối lên sân thượng làm rất tinh sảo nếu nhìn vô chỉ là trần nhà bình thường,mặt nó đỏ ửng mong hứng gió để dịu bớt.

Còn phòng khách mọi ánh hiện giờ đổ dồn lên Hàn Thiên.Có bao giờ hắn chịu hôn đâu mặc dù cũng là dân chơi nhưng thật sự mỗi lần Khánh đặt ra yêu cầu này Thiên đều kiếm cớ bỏ đi nhưng lần này lại .Đến Thiên cũng không hiểu chính mình ,nó cứ như phản sạ tự nhiên không thể nào ý thức được.

-Không chơi nữa à, vậy tôi cũng đi đây.- Thiên đứng dậy rời đi

-Ơ ơ ơ ơ ơ…..mọi người lần lượt thốt lê

Rời đi Thiên thũng thẳng lên sân thượng hóng gió.Lên tới nơi Thiên thấy nó ngồi ở ghế trên sân thượng anh ngạc nhiên.

-Sao cô bảo về phòng mà giờ lại ngồi đây, tôi đâu thấy cô đi ngang qua phòng khách.

-Đừng quan tâm

Thiên đi lại lang can yêu lặng hồi lâu,anh mới hỏi:

-Nụ hôn đầu của cô

-Ukm

-Đừng đùa

-(Hừ) Tùy nghĩ sao thì nghĩ

-Tôi có thể hỏi một câu.

-Cứ hỏi

-Có chuyện buồn

-Ukm

-Chuyện gì

-ba mẹ mới mất

-xin lỗi

- không có gì

-Cô đã từng nói là fan của bọn tôi

-ukm

-Có cuồng tôi không

-Nhất trong ba –nó thản nhiên đáp

-Vì sao

-Đẹp trai, hát hay nhảy đẹp



-Chỉ có vậy