Yêu Thần Tượng! Tôi Không Dám

Chương 17



Hihi hóa ra là vậy ,Giờ Thiên đã hiểu được câu nói của nó. Cái sự lạnh băng của nó khi mới gặp mặt chỉ là vỏ bọc đến khi đủ thân với nó sẽ thấy được con người bên trong, hồn nhiên dễ gần, ……..hahaha.

- Nè hát đi chứ tính câu giờ à.-Nam

-Rồi ạ chứ giờ hát gì, Việt hay TQ , rap, Hát hay vừa rap vừa hát-nó

-Ủa biết rap luôn-Khôi

-Anh cứ coi khinh em quá –Nó

-Sở trưởng của mày kia Thiên-Khôi

-Ờ , em rep thử coi!-Thiên

-Em chỉ biết ráp việt thôi-Nó

-Ukm thử đi-Nam

Giờ rap bài gì ta, thui rap buồn tý vậy à rap bài Đứa con hư! Xin lỗi mẹ vậy .Nó lôi điện thoại ra bật beat .Nó bắt đầu bài rap rồi dần dần chính nó bị cuốn vào bài hát này.Sao ngu thế rap bài này chi không biết.Bài hát này nói về mẹ, những vất vả khó khăn của người mẹ để bươn chải cuộc sống hỗn độn để lo cho đứa con thơ của mình , mặc dù nó không ngoan đâu nhưng mẹ vẫn yêu thương nó hết mực.Nếu giờ đây nó hư đốn như nhân vật trong bài hát thì mẹ nó có trở về bên nó không, mẹ có la mắng khi mỗi lần  nó mắc lỗi. Viển vông, Băng, đừng đam mê quá, mẹ đi thật rồi, nếu đi vào con đường đó mẹ không những không quay trở lại và mày cũng trở thành đứa không có đầu nên không biết nghĩ. Mà còn làm mẹ ở trên thiên đàng buồn hơn như lời bài hát :

Nước mắt mẹ nhiều lần tuôn rơi mẹ hiền ơi con xin lỗi, đến bây giờ con đã hiểu ra con đã sai …Trái tim mẹ tràn đầy tình thương phận làm con luôn ghi nhớ …..Chỉ mong sao mẹ thứ tha cho con mẹ ơi.

Nó hát trong niềm mong nhớ tình cảm của nó dành cho mẹ cũng như nhớ những tháng ngày vui đùa cùng gia đình,Những trận roi mẹ dí đuổi hai chị em khi mỗi lần mắc lỗi và được bố ra tay tương trợ.Tuy mẹ dữ luôn chửi và đánh, nhưng nó cũng là mẹ nó đánh vì muốn nó tốt hơn vì thương nó nên vậy.Nó hát hát và hát mà đến nỗi không biết beat hết từ bao giờ.

-Băng sao em lại khóc-Khôi

-Sao vậy , nếu không thích hát thì đừng hát nữa cho anh xin lỗi – Nam

-Hức hức hức-Nó

-Thôi được rồi , nín thì anh bảo tkg Thiên xóa đoạn video cũng như tấm hình. Nha nha ,đừng khóc-Nam

-Hức hức-Nó

-Không xóa được –Thiên

-Mày …..-Khôi

-Giờ bọn mày muốn nó không khóc phải không-Thiên

-Ukm  -Nam Khôi

-Vậy ngồi đây đi tao dẫn Băng đi lên sân thượng-Thiên

-Sao lại là mày không phải là tao-Nam

-Hồi ai canh bà Linh với ông Khánh về , canh khi nào diễn-Thiên

-Thôi không cần đâu anh , hức-Nó

-Tao đi đây-Nói xong Thiên kéo Băng đi luôn

- Ơ tkg kia , kia kia….-Nam

-Tkg Thiên khôn vãi chưa phân xử xong mà đã giọt mất tiu .-Khôi

-Tí về tới khách sạn nó chết với tao-Nam

-Vâng em biết rồi thưa anh-Khôi

2 chàng đi lại chỗ ghế xopha ngồi xuống.

-Giờ chả biết làm gì chán thiệt-Nam

-Oh chú không run cầm cập như hồi trước à, cứ mong sao cho thời gian trôi lâu lâu mốt tí ấy.-Khôi

-Haizz, chả qua là lúc đó tao mới vào nghề mà ,run có một tí chứ mấy.-Nam

-oh oh oh run có tí à, run có tí mà lúc ngồi lên cái ghế gỗ mà nhìn cái ghế như muốn rớt hết đinh ra luôn á.-Khôi

-sí kệ tui –Nam

-Haa ha ha-Khôi

-Thôi nha, à Băng á …….-Nam

-Sao-Khôi

-Rap hay thiệt mặc dù..-Nam

-Mặc dù gì nữa…..-Khôi

-Mặc dù tôi không hiểu em ấy hát cái chi cả-Nam

-Vâng anh ấy rất tỉnh-Khôi

-Chuẩn luôn-Nam

-Nhưng em ấy buồn chuyện gì ta.Nếu biết được nội dung bài hát thì hay quá-Khôi

-Thế mới phải học tiếng việt.-Nam

Trên sân thượng

-Vì nhớ phải không-Thiên

-Ukm-NÓ

-Qua rồi nên quên –Thiên

-Nói thì dễ làm có được không mới là chuyện –Nó

-Tùy vào mỗi người-Thiên

-Có lẽ vậy-Nó

-Còn muốn khóc-Thiên

-Hết rồi-Nó

-Vai nè tùy ý sử dụng-Thiên

-Không cần-Nó

Vừa nói xong nó đã bị Thiên kéo đầu lại dựa vào vai Thiên.Thật sự cảm xúc dồn nén lại đã lâu không còn sức để chống cự nó như vỡ òa.Nó khóc trên vai Thiên , thấy vậy vô thức Thiên đưa tay xoa đầu Băng.Nhẹ nhàng ấm áp, giờ trong đầu nó chỉ hoàn toàn bị mất đi lí trí , nó hành động như phản xạ tự nhiên nơi nào ấm để sưởi ấm tâm hồn nó thì nó lao vào.Nó chợt gạt đi nước mắt ôm chầm lấy Thiên.Bị nó ôm bất ngờ Thiên thân thể cứng ngắc không biết làm gì cả .Nó rúc vào lòng Thiên ôm chặt. Thiên nghĩ trong đầu:

-*lắc đầu* Khó kiềm chế, đúng là ông trời đang thử mình mà.

Cười nhẹ Thiên đưa tay ôm nó mong sao nó bớt đi nỗi niềm nhớ cha mẹ .Mà cũng Lạ thật vì sao chỉ cần nhìn nó hát là anh có thế biết nó nhớ cha mẹ trong khi anh không hề hiểu lời bài hát.Có lẽ thần giao cách cảm .Nó là em gái nuôi của anh mà phải vậy chứ sao. Còn nó sau một hồi khóc cạn nước mắt mới sự nhớ mình trong hoàn cảnh nào .Vội đẩy Thiên ra:

-Em….em .em xin lỗi-Nó

-Hihi nỏ có chi –Thiên

Nó cau mày :

-Cười chi á-Nó

-Thích cười thôi-Thiên

-Sí –Nó

Thiên lau giọt nước mắt còn sót trên hàng mi của nó,đẩy nhẹ trán :

-Ngốc lắm-Thiên

-Lè lêu lêu kệ tui-Nó

-Hớ , mưa nắng thất thường, mới khóc xong mà giờ…..haiz-Thiên

-Kệ, thui đi xuống-Nó



-Ukm đi –Thiên