Yêu Thầm Cô Ngốc

Chương 21: Dạ hề hề bị ăn hiếp



Edit: Pe Heo

***

Dạ Ly thở dài tựa vào kệ bếp, thật không nghĩ tới, lại bị tên nhóc này trả về một câu, tình yêu là thứ… ai có thể đoán trước được? Nhưng cậu nhóc này chắc chắn là người bị tổn thương, chẳng lẽ bà còn không rõ, con gái bà không có cái gì giống bà chỉ riêng cái ngu ngốc si tình và chấp nhất là y hệt.

“Nghĩ cái gì?” Chồng bà- Sơ Thúy, đột nhiên từ phía sau ôm lấy vợ yêu của mình, Dạ Ly nắm lấy bàn tay đang để ở bụng bà của ông thở dài: “Em nghĩ, vì sao không ai chạy thoát một chữ “tình”? Dù dùng bất kì cách nào đều phải trải qua một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm… Có lẽ chỉ có thế mới hiểu ra ý nghĩa chân chính của cuộc sống này.”

“Vì em, anh vẫn đều làm rất tốt đấy thôi.” Ông hôn lỗ tai bà vô cùng thân thiết.

Ngoài cửa sổ, trên mặt cỏ đứng đầy người, bởi vì trà bánh đã ra đến.

Chỉ có Dạ Hề Hề là vẫn bị Cổ Nhã kéo đến nói chuyện không ngừng, cô ta nói: “Hề Hề, bộ dáng hiện giờ của cậu rất tốt. Cứ vĩnh viễn như vậy đi, tớ hy vọng cậu vĩnh viễn không trở lại như trước kia.”

“Vì sao?” Dạ Hề Hề mê mang sờ sờ gáy mình, cái chị này thật kỳ lạ, chị ấy cứ kéo mình nói toàn những chuyện kỳ quái không à.

“Nào có nhiều cái vì sao như vậy, cứ đần độn giống thế này mãi là tốt nhất” Dứt lời, bàn tay lại không nề hà ngắt một cái thật mạnh trên đùi Dạ Hề Hề, Dạ Hề Hề kêu đau một tiếng nhưng lập tức bị Cổ Nhã bịt miệng lại: “Không được kêu, không có tiền đồ, có thế cũng khóc sao?”

Hề Hề rất tủi thân, chị gái này thật hung dữ, luôn nhéo thịt của cô, cô rất đau a…… Nhưng chị ấy lại không cho cô khóc.

Đôi mắt cũng hồng hồng song lại không dám kêu ra tiếng, Dạ Hề Hề thật sự tủi thân muốn chết, vuốt vuốt chỗ đau nơi chân, Cổ Nhã rất biết chọn nơi để nhéo, cô ta hạ thủ ở phần thịt non trên bắp đùi, nếu không phải người cực kỳ gần gũi căn bản là nhìn không ra.

Đương nhiên, từ khi ngồi ở đây, cô ta đã bắt đầu ra tay với Dạ Hề Hề vì trước kia cô ấy luôn đè đầu cô ta nên bây giờ mới luôn tay nhéo cho sảng khoái.

“Bởi vì chỉ cần cậu giống thế này…chắc chắn sẽ không cướp đi anh ấy được.” Cổ Nhã chỉ mười tám tuổi nhưng ánh mắt lại lóe lên một tia xảo quyệt

“Nhã Nhi, đang làm gì.” Phía sau truyền đến giọng nói của Cổ Luân, Cổ Nhã lập tức đứng lên, bàn tay không dấu vết rút ra khỏi đùi của Dạ Hề Hề, Dạ Hề Hề ngồi ở đó, cũng không quay đầu lại, chỉ vuốt ve chân mình, khi Cổ Luân cảm thấy kì lạ muốn tiến lên phía trước thì bị Cổ Nhã giữ lại lấy ly trà trên tay anh: “Anh hai, để em uống đã.”

Dạ Hề Hề cố gắng đem nước mắt của mình nuốt trở về, bởi vì lúc nãy chị kia đã nói cô gái thích khóc sẽ không được con trai thích, cô không muốn khiến chú Trạch ghét mình, nhưng mà thật sự là rất đau….

Nước mắt không nghe lời ào ào rơi xuống, bởi vì chân càng ngày càng đau nhói, nóng rực và đau đớn một mảng khiến cô không thể chịu nổi.

Lỗ tai vừa nghe thấy tiếng động cơ ô tô, Dạ Hề Hề từ từ nâng đầu nhìn về phía vườn hoa, chỉ thấy một chiếc xe thể thao màu bạc vọt vào, thẳng tắp chạy tới chỗ Dạ Hề Hề, Cổ Luân nhìn thấy đầu tiên, anh nhanh chóng đưa chén trà cho Cổ Nhã, thế nhưng cô ta lại dùng lực giữ chặt tay anh: “Anh hai, đừng đi…”

Song cô ta làm sao có thể giữ Cổ Luân lại được? Cổ Luân dùng lực đẩy cô ta ra, Cổ Nhã bị đẩy ngã xuống đất, chén trà trong tay cũng hắt lên tay mình, nước trà nóng bỏng khiến tay cô ta lập tức nổi lên vài bọt nước.

Cổ Nhã ngồi dưới đất khóc, mọi người từ phía sau đều chạy tới bên này, xe thể thao lại quẹo sang dừng lại ở bên trái Dạ Hề Hề.

Dạ Hề Hề cũng bất ngờ, nước mắt trên mặt cũng dừng lại không tiếp tục rơi xuống.

Đôi chân thon dài của người đàn ông bước xuống, anh lấy mắt kính trên mặt ném vào trong xe rồi bước thẳng đến chỗ Dạ Hề Hề, Dạ Hề Hề vừa thấy là người mà mình thân nhất ngay lập tức chạy lại, dùng hết sức vọt tới.

“Chú Trạch, hu hu…” Cô khóc đến thương tâm, khóc đến tủi thân, khóc đến thảm thiết, khóc đến mức khiến mọi người không biết phải làm sao.

Người trở về đúng là Jersey Moramike.

Ai có thể biết được lúc anh làm việc trong phòng nghe thấy quản gia gọi điện nói có rất nhiều người đến thăm nhà, lúc đó anh đột nhiên cảm thấy vội vàng xao động, vốn có thể kiềm lại bản thân bởi vì đó là người nhà của cô, nếu có thể ở lâu cùng nhau thì có khi sẽ giúp cô mau hồi phục hơn. Nhưng khi nghe thấy lại tới thêm một người đàn ông nữa, mà khi biết tên của người đàn ông kia lại là Cổ Luân thì anh liền cấp tốc vọt trở về.

Không phải Jersey Moramike anh không tự tin, nếu là Dạ Hề Hề của trước đây thì dù vài ngày không gặp anh cũng có thể tự tin nắm rõ khi nào cô sẽ xuất hiện, nhưng bây giờ thì khác, Dạ Hề Hề có lẽ chỉ là ỷ lại ở chính mình nhưng cũng có thể đi ỷ lại vào một người khác, dù là ỷ lại chứ không phải yêu nhưng anh cũng không thể nắm chắc bất cứ việc gì.

Người trong lòng khóc thê thảm như vậy, giống như rất uất ức, Jersey Mramike lúc đầu cũng không để ý, nghĩ là chắc cô quá vui mừng khi thấy mình nhưng càng nghe cô khóc anh càng cảm thấy không thích hợp, liền nắm lấy vai cô hỏi: “Hề Hề, làm sao vậy?”

“Chú ơi… Hề Hề không muốn khóc nhưng Hề Hề không nhịn được…” Dạ Hề Hề ngước đầu, nước mắt ràn rụa trên mặt khiến cô trông càng thêm đáng thương.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Mặt Jersey càng ngày càng đen, xem ra lúc anh không ở nhà đã xảy ra không ít chuyện.

“Ý Trạch, lúc nãy em nói chuyện hăng say với Lai Lai nên cũng không để ý Hề Hề bị làm sao…” Lục Ý Hồi bước tới, vừa rồi thật đúng là bị Jersey làm cho hoảng sợ, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh hai lái xe điên cuồng như vậy, mọi người ở đây đều thiếu chút nữa bị dọa đến trái tim nhảy ra ngoài.

“Sao lại thế này.”

“Hề Hề nói cho mẹ biết con làm sao vậy?Để mẹ nhìn xem nào.” Dạ Ly cùng Sơ Thúy cũng đi tới, vừa rồi bọn họ ở trong phòng nên cũng không để ý, lúc nghe thấy tiếng động cơ xe mới cuống cuồng chạy tới, lúc bọn họ chạy ra mọi người đều đã rối ren kinh hoàng rồi.

Lúc này, bên cạnh lại vang lên tiếng khóc của Cổ Nhã, Dạ Ly xoay người nhìn Cổ Nhã, cô ta được Cỗ Luân đỡ dậy, Dạ Ly vừa thấy Cổ Nhã bị bỏng, bàn tay đỏ một mảng lại nổi bọt nước lập tức kéo tay cô ta qua xem.

Jersey thấy tay Cổ Nhã bị phỏng liền nghĩ có phải Dạ Hề Hề cũng bị vậy hay không, anh lập tức nhìn tay cô, may mà không sao cả, cả cánh tay đều rất tốt.

“Nơi này đau…” Dạ Hề Hề chỉ chỉ chân mình, nước mắt ngừng một chút song vẫn mím miệng hô đau.