Yêu Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 9



edit: Lenivy

beta: hoa nguyen

_______

Kỳ thi cấp ba ngày càng tới gần, trong phòng học tràn ngập bầu không khí khẩn trương, làm xong đề thi thử cuối cùng, Ương Ương xoa bóp bàn tay đau nhức, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngay cả cô gái thích thảnh thơi như Từ Nhược Nhân cũng đang ra sức tăng tốc, cả bữa trưa cũng vừa ăn vừa học để tiết kiệm thời gian.

“Kỳ thật tớ đỗ hay không cũng không sao cả.” Từ Nhược Nhân vừa ăn vừa nói “…nhưng Lâm Khải nói muốn thi vào trường đại học trọng điểm, cậu cũng biết thành tích học tập của tớ rất tệ rồi…., chỉ có thể học trường tầm tầm thôi. Nhưng nếu tớ học trường quá kém thì cõ lẽ sẽ phải chia tay Lâm Khải, Lâm Khải gần đây một mực giúp tớ học bổ túc, chính là muốn tớ cố gắng!”

Nói đến đây, biểu tình trên mặt của Từ Nhược Nhân tràn ngập thần sắc hạnh phúc. Có thể ở bên người mình thích thật tốt, Ương Ương nghĩ vậy, tình yêu có thể làm thay đổi được thật nhiều thứ, thực hi vọng tình cảm của mình và ca ca sẽ không còn có khó khăn trắc trở gì nữa.

“Lăng Hạo Ương, làm xong bài thi rồi thì nộp đi, ngồi đó ngẩn người làm gì.” Giám thị đi tới, gõ đầu cậu.

Ương Ương cười, nộp bài thi cho thầy giáo, đây chỉ là thi thử thôi, đối với cậu chỉ như một bữa sáng. Thu dọn xong đồ, Ương Ương đi ra khỏi phòng học. Buổi chiều đã thi thế này, chắc sẽ không có tiết học đâu, bất quá bây giờ còn sớm quá, đi đâu bây giờ? Ương Ương lo âu, muốn đi xem sách quá,  đã lâu rồi chưa đi mua sách.

Ra cổng trường, lại bất ngờ đụng phải một người, người con trai vẫn luôn đi theo Thi Lam, cả lần ở bệnh viện cũng thấy cậu ta.

“Lăng Hạo Ương.” Người con trai kia nhẹ giọng gọi cậu.

“Cậu…” Ương Ương nhận ra cậu ta nhưng lại không biết tên.

“Tôi là Trương Quân Thanh.” Người đó giới thiệu tên mình.

“Cậu sao lại ở chỗ này? Thi Lam thì sao?” Ương Ương ngạc nhiên nói.

Trương Quân Thanh thần sắc khẽ động, lập tức thấp giọng nói “Lam ca không ở đây, tôi hôm nay không đi theo anh ấy, tôi tới là để tìm cậu.”

“TÌM TÔI?!!!”

“Ừm, có một số việc muốn hỏi cậu.” Trương Quân Thanh thanh âm trời sinh ăn nói nhỏ nhẹ, nhu hòa.

Trương Quân Thanh dẫn cậu tới một công viên gần đó, tìm ghế đá ngồi xuống.

“Tôi thường cùng Lam ca tới nơi đây tản bộ.” Trương Quân Thanh nhìn về rừng cây phía trước, nhẹ nhàng nói ra.

“Hai người là một đôi sao?” Ương Ương thốt ra, cái này là cảm giác của cậu, Trương Quân Thanh lúc nói những lời kia trên mặt bất giác hiện ra tiếu ý.

Trương Quân Thanh sững sờ, kinh ngạc nhìn cậu.

“Thực xin lỗi… Tôi hay nói đùa …” Ương Ương thầm mắng mình, mình cứ tự cho rằng ai cũng giống mình.

Trương Quân Thanh quay đầu sang một bên, nở nụ cười thiếu tự nhiên “Đây chẳng qua là tin đồn nhàm thôi, Lam ca giúp đỡ tôi rất nhiều.”

Ương Ương gật gật đầu, tuy cậu không tin cho lắm, Trương Quân Thanh rõ ràng rất thích Thi Lam.

“Tôi muốn hỏi cậu, Lam ca, anh ấy có từng nhắc qua với cậu về ý định xuất ngoại không?” Lúc hỏi câu này, Trương Quân Thanh bất giác cắn môi.

“XUẤT NGOẠI?!” Ương Ương cả kinh kêu lên “Chuyện này khi nào vậy?! Tôi lâu rồi chưa gặp anh ấy!”

“Ngày đó tôi giúp anh ấy nhận thư, phát hiện bên trong có một số ít tài liệu xin visa, tôi hỏi thì anh ấy không chịu nói, chỉ nói là nghỉ hè nên đi du lịch. Hai người là anh em nên tôi nghĩ anh ấy sẽ nói cho cậu biết.”

“Không có! Anh ấy chẳng nói gì với tôi hết” Ương Ương lắc đầu “….anh ấy đi du lịch có gì không đúng sao?”

“Tôi hoài nghi anh ấy muốn đi du học, sẽ không quay về nữa.” Trương Quân Thanh ảm đạm nói.

“Vì sao?” Ương Ương khó hiểu.

“Bởi vì…” Trương Quân Thanh đột nhiên buồn bã cười “Anh ấy muốn trốn một người.”

“Ai? Trốn người còn phải sang tận nước ngoài?” Ương Ương kinh ngạc nói.

Trương Quân Thanh lắc đầu, không trả lời. Thật lâu, mới ngẩng đầu nói “Tôi chính là muốn hỏi cậu điều này, nếu cậu cũng không biết thì thôi vậy, đã quầy rầy rồi.”

“Không có gì.” Ương Ương mỉm cười “Tôi là em trai mà còn không hiểu Thi Lam bằng cậu.”

Trương Quân Thanh có chút ngượng ngùng nở nụ cười “Hôm nay cám ơn cậu.”

“Tôi về nhà đây.” Ương Ương đứng lên, cầm cặp sách “…hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.”

Trương Quân Thanh đưa mắt nhìn Ương Ương ra khỏi công viên, trên mặt đột nhiên hiện ra thần sắc bi ai, chẳng lẽ không cách nào cứu vãn sao?

.

.

.

Ương Ương về đến nhà càng nghĩ càng thấy không đúng, Thi Lam vì sao đột nhiên muốn xuất ngoại? Đi học? Xuất ngoại đi du học có gì đâu nhưng sao Trương Quân Thanh lại nói anh ta đang muốn trốn một người? Hơn nữa bộ dạng của Trương Quân Thanh cũng là lạ. Ương Ương kìm nén không được gọi điện thoại.

“Thi Lam.” Bên kia vừa đổ chuông đã bắt máy, Ương Ương nói.

“Hạo Ương?” Thi Lam có chút kinh ngạc.

“Tôi hỏi anh, anh có phải định đi du học đúng không?” Ương Ương trực tiếp hỏi.

Thi Lam trầm mặc một lúc, rồi thấp giọng hỏi “Ai nói cho cậu biết?”

“Anh cứ nói cho tôi biết có phải thật không đã?”

“Thật là tôi đang có ý định đấy.” Thi Lam chậm rãi nói.

“Vì sao?”

Thi Lam khẽ cười “Sao thế? Không nỡ à?”

Từ sau khi giải thích rõ nội tình trong chuyện của ba ba, quan hệ giữa Ương Ương và Thi Lam cũng không tệ, tuy thời gian gặp mặt không nhiều lắm, nhưng thỉnh thoảng cũng gọi điện hỏi thăm, lên mạng nói chuyện. Rất giống bạn bè.

“Đương nhiên, tôi không nỡ rồi, nhưng hình như có người so với tôi còn không nỡ hơn.”  Ương Ương hay nói đùa.

“Quân Quân đi tìm cậu?” Thi Lam đột nhiên hỏi.

“Ừm. Cậu ấy có vẻ không vui.”  Ương Ương thở dài ” Anh có phải có lỗi với người ta không?”

Vốn chỉ là một câu trêu chọc nhưng lại khiến Thi Lam trầm mặc.

“Này?” Ương Ương bất an kêu lên.

“Tôi hỏi cậu một việc, cậu đừng nên tức giận.” Thi Lam rất nghiêm túc.

“Chuyện gì?”

“Cậu và Triệt cuối cùng là gì của nhau?”

Ương Ương cứng họng, ngây dại, thật lâu sau mới đáp “Người yêu.”

“Thì ra là thật…” Thi Lam khẽ thở dài.

“Tại sao cậu lại thích nam nhân?” Thi Lam hỏi, trong giọng nói không có chút ý tứ gì khác, chỉ đơn thuần là câu hỏi.

“Tôi không biết…” Ương Ương không tự giác mỉm cười “Tôi chỉ là thích Triệt, cũng không thích những người nam nhân khác.”

“Tôi… không có cách nào hiểu thấu được loại tình cảm này.” Thi Lam do dự nói “Tôi cũng không phải chán ghét, cũng không kỳ thị, chỉ là tôi cảm thấy mình không phải thế, không hiểu sao nảy sinh được loại tình cảm này.”

“Anh nói đến Trương Quân Thanh sao?” Ương Ương dần dần có chút minh bạch.

Thi Lam trầm mặc một lúc mới đáp “Yes.”

“Vì trốn tránh cậu ấy?” Ương Ương đột nhiên cảm thấy đau lòng, thì ra Trương Quân Thanh cậu ấy…

Thi Lam cười khổ, vẫn rất bối rối “Tôi thật sự không biết đối mặt với cậu ấy thế nào.”

“Vì sao thế?”

“Cậu ấy đi theo tôi ba năm, là người lâu nhất từ trước tới giờ, tôi vẫn một mực yêu thương cậu ấy như em trai, trước kia những anh em khác vẫn thường nói đùa tôi và cậu ấy là đồng tính luyến ái, tôi đều coi như lời nói đùa, cậu ấy cũng không tức giận. Cho đến gần đây, tôi mới biết cậu ấy thật sự…”

Thi Lam thở dài, nói tiếp “Cậu ấy thổ lộ với tôi, tôi sợ gần chết, lại không dám làm tổn thương cậu ấy, hơn nữa cậu ấy còn hỏi tôi định thi trường đại học nào, tôi thực sự không biết làm thế nào cho tốt. Đúng lúc mẹ hỏi tôi có muốn đi du học không, tôi đồng ý, chỉ một mực không dám nói cho cậu ấy biết thôi, ai ngờ cậu ta vẫn phát hiện ra.”

“Anh cho rằng chỉ cần anh ra đi, qua một thời gian nữa tình cảm của cậu ấy sẽ phai nhạt dẩn, đúng không?”

Thi Lam ngẫm nghĩ một lát, thành thực đáp “Tôi không biết. Nhưng tách nhau ra thì sau này cậu ấy sẽ tỉnh táo hơn, cậu ấy cứ luôn chú ý tới một mình tôi, có lẽ có ai đó cũng thích cậu ấy mà cậu ấy không biết. Tôi không cách nào đáp lại tình cảm của cậu ấy được, đã thế còn mỗi ngày giáp mặt nhau, thì cả hai cùng thống khổ thôi.”

Ương Ương không trả lời. Thi Lam cũng không nói gì thêm, trước khi cúp điện thoại, Thi Lam nói một câu “Trước kỳ thi đại học, tôi sẽ đi, trước khi đi mời cậu và Triệt ăn một bữa cơm.” Sau đó cúp máy.

.

.

.

Trương Quân Thanh không đến tìm cậu nữa, Ương Ương bình thản trải qua quãng thời gian yên bình. Một ngày nọ, Thi Lam gọi điện tới hẹn cậu và ca ca đi ra ngoài ăn cơm, bảo là sắp đi rồi.  Trên bàn ăn, mẹ Thi Lam cũng ngồi đó, bốn người tỏ ra bình thản cũng ăn một bữa cơm, trước khi ra về, mẹ Thi Lam một lần nữa tỏ ý muốn Triệt về công ty của ba hỗ trợ, bà một người lực bất tòng tâm, không muốn tâm huyết nửa đời của ba cứ như vậy bị phá hủy. Triệt nói hi vọng có chút thời gian cân nhắc, sau đó liền mang cậu về nhà.

.

.

.

Ngày Thi Lam đi, Ương Ương đi tiễn hắn, song, khi cậu đến sân bay, Trương Quân Thanh cũng ở đó, đứng sau lưng Thi Lam. Hôm nay không phải ngày đầu tiên của kỳ thi đại học sao? Trương Quân Thanh sao lại tới đây?

“Cậu đã đến rồi.” Thi Lam thấy cậu đến, khẽ thở dài.

“Mẹ anh không tới sao?” Ương Ương kỳ quái nói.

“Mẹ tôi có việc, tôi gọi bảo bà đừng đến rồi, sau này cũng còn gặp lại nhau mà.” Thi Lam nháy mắt mấy cái, ý bảo cậu chú ý Trương Quân Thanh phía sau hắn.

Ương Ương lúc này mới phát hiện Trương Quân Thanh đứng sau Thi Lam sắc mặt tái nhợt, tựa hồ còn vừa khóc.

“Tôi có mấy lời muốn nói với Hạo Ương, Quân Quân, cậu đứng đây đợi một chút……” Thi Lam kéo tay cậu đi sang một bên đến khi đứng sau một cái cột Trương Quân Thanh nhìn không thấy nữa thì mới dừng lại.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Hôm nay không phải ngày đầu tiên của kỳ thi đại học sao? Cậu ấy sao lại tới tiễn anh được? Cậu ấy bỏ thi rồi sao?” Ương Ương liên tục hỏi mấy vấn đề.

“Tôi cũng không biết.” Thi Lam cười khổ nói “….tôi không hề nói cho cậu ta biết lúc nào tôi lên máy bay, hơn nữa tôi cố ý mua vé máy bay vào ngày hôm nay  là vì sợ cậu ấy phát hiện ra.”

“Nhưng cậu ấy thực sự thích anh.” Ương Ương thở dài.

“Tôi chính là lo lắng điều này.” Thi Lam rất nghiêm túc nói “Cậu ấy gần đây rất cố chấp, tuy bề ngoài ôn hòa, nhưng một khi chấp nhất điều gì sẽ rất khó thay đổi. Tôi lo lắng sau khi tôi đi, cậu ấy sẽ làm chuyện điên rồ, năm nay kỳ thi đại học của cậu ấy vì tôi mà bị hủy mất rồi, cũng may cậu ấy còn nhỏ, sang năm sẽ thi lại được.”

Ương Ương gật gật đầu, trong lòng ngũ vị đều đủ cả, không khỏi nghĩ đến nếu như ca ca đối với mình như vậy thì liệu mình có làm chuyện gì dại đột không nữa.

“Đi thôi, thời gian đăng ký sắp đến rồi.” Thi Lam kéo cậu trở về, Trương Quân Thanh vẫn đứng đó với sắc mặt tái nhợt.

Tiếng thông báo nhắc nhở thời gian đăng ký vang lên.

“Quân Quân, Hạo Ương, tôi đi đây.” Thi Lam nhìn hai bọn cậu rồi quay người đi ra cửa vào khu trong.

“Lam ca!” Trương Quân Thanh đột nhiên kéo tay áo Thi Lam “Anh sẽ trở về chứ?”

Thi Lam trầm mặc, rồi sau đó nhẹ nhàng gạt tay Trương Quân Thanh ra, lạnh nhạt nói “Cậu nhớ phải chăm sóc bản thân mình thật tốt.”

“Anh sợ em sẽ chờ anh, có phải không?” Trương Quân Thanh nở nụ cười thê lương, “…kỳ thật em đã sớm hiểu ra, mọi chuyện đều do tự mình em si tâm vọng tưởng mà thôi.”

“Anh đừng lo lắng, em sẽ chăm sóc tốt cho chính mình.” Trương Quân Thanh vươn tay sờ khuôn mặt của Thi Lam, Thi Lam cũng không tránh đi nhưng cũng không động đậy.

“Anh cũng không cần phải áy náy, tất cả đều là lỗi của mình em.” Trương Quân Thanh cụp mắt xuống, một giọt nước mắt lăn dài “…anh đi đi, em sẽ không đợi anh.”

Thi Lam yên lặng xoay người đi. Trương Quân Thanh ngây ngốc đứng đó ngóng nhìn, rất lưu luyến nhưng rồi vẫn buông tay.

” Về thôi.” Ương Ương nhẹ giọng nói, không biết vì sao, vành mắt cậu cũng đỏ hoe. Cái cảm giác bi thương tuyệt vọng đến tận xương tủy khiến cậu khó có thể chịu đựng.

Ương Ương muốn an ủi Quân Thanh nhưng lại không nói được lời gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh mảnh mai của cậu ta tĩnh lặng đi lướt qua cậu rồi biến mất trong đám đông.

Về sau Ương Ương cũng không còn gặp lại Trương Quân Thanh nữa, cậu cũng tới trường tìm cậu ta nhiều lần, bạn học của cậu ta cùng những người trước đây hay đi cùng Thi Lam đều nói không gặp lại cậu ta, cậu thậm chí hỏi thăm cả địa chỉ của Trương Quân Thanh, dựa vào nó để tìm đến tận nhà, gõ cửa nửa ngày mới có một gã trung niên người nồng nặc mùi rượu ra mở cửa, nghe thấy cậu tới tìm Trương Quân Thanh thì gào lên “Cái loại khốn nạn vô tích sự kia chết ở bên ngoài rồi!” Sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại. Về sau lại đi tìm một lần nữa thì người đàn ông trung niên kia đã đi mất, hỏi hàng xóm, người ta nói là người đó đã bán nhà chuyển đi rồi, người đàn ông đó cùng con trai không quay về nữa, không ai biết họ chuyển đi đâu.

Sau đó không lâu, cậu nhận được một bưu kiện, là Trương Quân Thanh gửi đến, bên trong là một chiếc nhẫn bạc nõn nhỏ, trên mặt khắc hoa văn tinh tế, còn có một tờ giấy, nội dung viết xin nhờ cậu gửi trả cái này cho Thi Lam. Ương Ương lập tức chuyển tiếp món bưu kiện này sang nước ngoài, Thi Lam sau khi nhận được cũng không nói gì. Từ đó về sau không còn nghe thấy tin tức gì về Trương Quân Thanh nữa.