Yêu Phải Tình Địch

Chương 34: Nén bi thương xuôi theo hoàn cảnh vật



Trì Sính không có ý định giúp đỡ, hắn chỉ đến cạnh Ngô Sở Úy, đưa mắt nhìn y.

"Đại thiết đầu?"

Ngô Sở Úy trượt chân, suýt nữa cả xe lẫn người đã lăn xuống dốc.

"Anh gọi tôi là gì?" Ngô Sở Úy hỏi.

Trì Sính không nặng không nhẹ phun ra ba chữ, "Đại-thiết-đầu."

Trong mắt Ngô Sở Úy lóe lên tia phẫn hận, nhưng y khống chế rất tốt, hỉ nộ không hiện rõ, đây là Khương Tiểu Soái cảnh cáo y. Đại thiết đầu thì Đại thiết đầu đi, có biệt danh vẫn tốt hơn ngay cả tên cũng không nhớ.

Tiếp tục gắng sức đẩy lên, hai chân mày nhíu lại, hàm răng cắn chặt, chỉ một bước nhỏ đã khiến y đổ mồ hôi như tắm.

Ai kia xem náo nhiệt đột nhiên mở miệng: "Cậu sống như vậy vui sao?"

Sao không vui? Ngô Sở Úy lặng lẽ nói, tôi đã lừa được anh xuống xe, bắt anh cùng tôi chịu khổ, tôi cảm thấy rất vui! Tự mình vui sướng xong, y gầm lớn một tiếng, gắng sức dịch lên trên một tấc.

"Cậu muốn gì cũng không có... sao còn sống hăng hái như thế?"

Ngô Sở Úy thở dốc lườm Trì Sính: "Anh không giúp thì đừng cản trở."

Nói xong, tiếp tục phấn đấu, còn phối thêm tiếng kêu hây dô hây dô.

"Tránh sang một bên đi." Trì Sính đột nhiên nói.

Ngô Sở Úy làm như không nghe thấy tiếp tục ngoan cường chiến đấu.

Trì Sính trực tiếp kéo Ngô Sở Úy sang một bên, cánh tay mạnh mẽ chống lên mui xe, không hề tốn sức đẩy lên trên, không đến năm giây đã xong. Sau đó phủi bụi trên tay áo, không thèm nhìn Ngô Sở Úy một cái, đi thẳng về xe của mình.

Ngô Sở Úy hơi ngưng trệ, y vốn cho rằng Trì Sính xuống xe là để xem trò cười, không trông mong gì hắn sẽ giúp đỡ. Nhưng không ngờ được, hắn thật sự ra tay.

Một phút sau, Khương Tiểu Soái chui ra khỏi túi nhựa màu xanh hóa.

Ngô Sở Úy hỏi hắn: "Thấy rõ rồi chứ?"

"Không thể rõ hơn."

Cả đời Khương Tiểu Soái chưa từng làm chuyện mất mặt như thế, trốn trong túi nhựa để nhìn lén người ta, hơn nữa bộ vị hắn nhìn được lại đúng ngay phần hông Trì Sính. Hai chân dài chắc nịch đó, còn có chỗ hơi gồ lên ở giữa chân đó, nhìn mà cổ họng cũng bốc khói.

"Sao rồi?" Ngô Sở Úy hỏi: "Anh cảnh thấy tôi có khả năng áp chế anh ta không?"

Lúc nhìn hình, Khương Tiểu Soái còn ôm một chút ảo tưởng, đợi khi thấy người thật, hắn không còn suy nghĩ gì nữa.

"Nén bi thương mà xuôi theo đi."

Khương Tiểu Soái vỗ vai Ngô Sở Úy.

...

Vì điều tra Trì Sính, Ngô Sở Úy mới tiếp xúc với rắn, nhưng sau khi tiếp xúc y lại phát hiện, nuôi rắn cũng là một con đường mưu sinh. Nuôi giỏi có thể làm giàu, nuôi không giỏi cũng có thể khuynh gia bại sản. Thời gian này y chạy đến rất nhiều trại nuôi rắn, ban đầu là vì tìm hiểu sinh vật này, sau đó từ từ bắt đầu chú ý thu hoạch của hộ chăn nuôi và kỹ thuật nuôi, càng lúc càng cảm thấy hứng thú về phương diện này. Cuối cùng dứt khoát ở lại một trại nuôi rắn không đi nữa, trở thành học nghề tại đó.

Ban ngày, Ngô Sở Úy làm việc vặt tại trại nuôi rắn, học kỹ thuật nuôi rắn, tan ca thì về phòng khám tắm rửa, thay quần áo sạch, đi cắm cọc ở ngoài cục cảnh sát giao thông.

Liên tiếp nhiều ngày, Trì Sính ra khỏi đó, đều sẽ thấy Ngô Sở Úy mặc sơ mi màu đen, quần bò, đội mũi lưỡi trai, ngậm điếu thuốc lá, nhàn nhã tản bộ bên ngoài.

Chỉ cần Trì Sính vừa xuất hiện, ánh mắt Ngô Sở Úy lập tức dính lên người hắn.

Đó là một ánh mắt kỳ lạ đầy khó hiểu, có thẩm định, có dò xét, có khiêu khích... mới nhìn thì là cố ý, nhưng nhìn kỹ lại là tùy ý. Nếu bạn cảm thấy y đang nhìn bạn, lúc y và bạn chạm mắt nhau, lại phát hiện ánh mắt y không có tiêu cự, nó tản mạn, không nắm bắt được. Đợi khi bạn dời mắt đi, tia sáng mạnh lại bắt đầu thiêu đốt bên mặt và tai bạn, ngay cả cổ họng cũng nóng lên.

Trì Sính chưa từng chủ động hỏi, cậu đến tìm tôi phải không? Mà sự thật là hắn chỉ cần bước lại gần Ngô Sở Úy một bước, Ngô Sở Úy sẽ ra vẻ tránh đi thật xa.

Sau đó, y tiếp tục chăm chú nhìn Trì Sính bước xuống bậc thang, con mắt đen sáng nhích dần theo từng nhịp giày da, cuối cùng nhìn hắn ra bãi đậu xe, lái xe đi.