Yêu Phải Một Mảnh Tuyết

Chương 42



Sau đó Hách Diêu Tuyết mới biết được, thì ra trước lúc bomb bị kích nổ anh đã kịp thời phát hiện, nhảy ra từ cửa sổ lầu hai kịp thời tránh thoát một kiếp. Cũng đúng lúc phát hiện du thuyền ở trên biển của Lục Minh Phong mới nhanh chóng đuổi tới.

Khi Hách Diêu Tuyết mở mắt ra thì phát hiện bản thân đã về đến nhà, đang nằm trên chiếc giường lớn có ga giường màu hồng nhạt quen thuộc của cô. Cô mới vừa đứng dậy, dì giúp việc ngoài cửa liền bưng một chén nước muối nhạt đến, để cho cô làm sạch hệ tiêu hóa một chút.

Sau khi Hách Diêu Tuyết uống được nửa chén, hỏi: “Nhạc….. tiên sinh đâu?”

Dì giúp việc trả lời: “Nhạc tiên sinh có công việc ở công ty. Ngài ấy đã đi trước xử lý, dưới lầu đã chuẩn bị đồ ăn rồi, có muốn bưng lên cho cô hay không?”

Hách Diêu Tuyết gật đầu một cái. Sau khi ăn cơm xong, cô đứng bên chiếc điện thoại, nghĩ nghĩ, bấm gọi dãy số của Nhạc Ân Trạch.

Bên kia điện thoại vang mấy tiếng mới kết nối.

“Alô….” Giọng nói trầm thấp của Nhạc Ân Trạch truyền tới. Hách Diêu Tuyết phát hiện bản thân không biết nói chuyện với anh như thế nào. Sau một lúc lâu, người đàn ông bên kia điện thoại cũng rất nhẫn nại, cũng không nói lời nào chờ cô.

Sau một lúc im lặng xấu hổ, Hách Diêu Tuyết rốt cục gian nan lên tiếng “Anh…. Hôm nay khi nào về?”

Nhạc Ân Trạch lại trầm mặc một hồi mới nói: “Đêm nay có thể phải làm thêm, em không cần chờ anh, tự mình ngủ trước đi.”

Nói đến đây liền trống rỗng không còn gì để nói tiếp. Sau khi để điện thoại xuống, Hách Diêu Tuyết chỉ cảm thấy trong lòng buồn bã.

Hồi tưởng những chuyện đã trải qua mấy ngày nay, Hách Diêu Tuyết có loại cảm giác không quá chân thật. Cô từng ba lần bốn lượt vì chuyện của Lục Minh Phong mà phát sinh khó chịu với Nhạc Ân Trạch. Hiện tại bản thân lại đem con sói ác độc che giấu thật kỹ trở thành anh trai tri âm, dù cho Nhạc Ân Trạch không nói lời châm chọc khiêu khích, bản thân cũng không còn đường sống phản bác.

Chỉ là rốt cục sự thật cái chết của ba mẹ được phơi bày, vẫn có loại cảm giác nhẹ nhàng thở ra. Hách Diêu Tuyết cảm thấy bản thân vô luận như thế nào cũng phải giáp mặt nói một tiếng cảm ơn với Nhạc Ân Trạch.

Nghĩ như vậy, cơn buồn ngủ gần như cũng bị xua tan. Đến buổi tối, Hách Diêu Tuyết vẫn luôn ngồi ở đầu giường chờ đợi Nhạc Ân Trạch trở về.

Nhưng đến nửa đêm, cửa biệt thự như trước vẫn yên tĩnh, căn bản không hề có xe trở về. Hách Diêu Tuyết rất thất vọng, nghĩ khoảng thời gian này nhất định anh đã bị chậm trễ không ít công việc, tăng ca cũng là chuyện khó tránh khỏi.

Nhưng cho đến một tuần lễ sau, Hách Diêu Tuyết vẫn không nhìn thấy mặt Nhạc Ân Trạch, lúc này cô mới mơ hồ hiểu ra…….. Nhạc Ân Trạch vốn không muốn nhìn thấy cô.

Cũng đúng, nghĩ lại trong khoảng thời gian này, hai người ở cùng nhau cũng không vui vẻ gì. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, trong thời gian này bản thân bị Lục Minh Phong bắt cóc, theo người khác, bản thân nhất định không còn trong sạch gì rồi.

Nhạc Ân Trạch là một người đàn ông có tính sạch sẽ nghiêm trọng. Lúc trước nhất định là cố nén mà phát sinh quan hệ với cô vì cô bị hạ thuốc thôi?

Mà sau đó không bao giờ bằng lòng gặp mặt cô nữa, có phải hay không rốt cục anh cũng ghét bỏ, phiền chán cô rồi?

Nghĩ tới đây, Hách Diêu Tuyết đột nhiên cảm thấy torng lòng nhói lên, ẩn ẩn cảm giác sâu sắc làm cho người ta ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.

Cô biết bản thận không hẳn là yêu Nhạc Ân Trạch. Không nói đến hai người là bắt đầu trong không thoải mái, dù cho hiện tại trong nhà không phát sinh biến cố gì, như trước vẫn là tiểu thư cao cao tại thượng, Nhạc Ân Trạch cũng không nhất định lựa chọn cô.

Dù sao trước mặt người đàn ông này vẫn còn một rừng rậm rất lớn, đứng ở trên cao một đống thức ăn cao cấp sao có thể chỉ chuyên tâm ăn một loại thức ăn chứ?

Sau khi thỏa mãn tiếc nuối thời thiếu niên, anh hẳn là có thể thoải mái mở lòng đi nhấm nháp càng nhiều thứ tốt đẹp trên đời?

Nhưng càng nghĩ như vậy trong lòng càng khó chịu, cuối cùng Hách Diêu Tuyết quyết định tự mình đi tìm Nhạc Ân Trạch. Dù sao, mặc kệ như như thế nào, cũng phải giáp mặt hỏi một chút kết cục của Lục Minh Phong, cùng với công việc xử lý.

Sau khi tìm được cái cớ, Hách Diêu Tuyết liền chuẩn bị thay quần áo ra cửa.

Bình thường Hách Diêu Tuyết luôn là rất tùy tính mà từ trong tủ quần áo phối hợp tốt quần áo, nhưng hôm nay lại tốn hơn một tiếng đồng hồ lựa chọn quần áo.

Sau khi thu thập sẵn sàng, Hách Diêu Tuyết phân phó tài xế chuẩn bị xe đến công ty.

Lúc ra cửa, Hách Diêu Tuyết phát hiện, ngoại trừ một người bảo vệ trên xe, cư nhiên còn có một chiếc xe việt dã màu đen đi theo.

Loại phương thức ra cửa long trọng như vậy, làm cho người ta có chút không thích ứng. Nhưng nghĩ đến đây là an bày của Nhạc Ân Trạch, hẳn là còn để ý bản thân. Từng thống hận sự bá đạo của anh, nhưng hiện tại cô lại nhịn không được cảm thấy ngọt ngào.

Đi được nửa đường, tài xế gọi điện thoại cho trợ lý của Nhạc Ân Trạch báo cáo một lát bọn họ sẽ đến. Nhưng không được một lát, trợ lý lại gọi điện thoại lại nói Nhạc tiên sinh đang chuẩn bị ra cửa, bảo bọn họ không cần đến công ty.

Sau khi Hách Diêu Tuyết nghe được lời này, trong lòng có chút trầm xuống, cô nói: “Nhưng mà đã đi rất xa, liền đến công ty một chuyến đi.” Kết quả còn chưa đến cửa công ty, liền nhìn thấy bóng dáng Nhạc Ân Trạch đang chuẩn bị lên xe.

Anh vẫn như trước cao lớn mạnh mẽ, trên thân là bộ trang phục tây trang, càng xứng với người phụ nữ bên cạnh anh.

Chỉ thấy học tỷ Diệp Mân, mặc một bộ đầm đỏ thấp ngực, trang điểm xinh đẹp đứng bên cạnh Nhạc Ân Trạch. Lại vô cùng thân thiết kéo ống tay áo của anh, vuốt son môi đỏ tươi, thân mật hôn một cái trên mặt anh.