Yêu Phải Cô Nàng Bán Thân

Chương 2



Nắm chặt trong tay là di động Dịch Tử Xá đưa cho cô,Mạnh Thiên Bình cảm xúc hỗn độn, một đêm không ngủ.Cô lo lắng chuyện phát sinh tối qua kì thật chỉ làmột giấc mộng, sợ tỉnh lại hết thảy sẽ biến thành hư không, cho nên cô hoàntoàn không dám ngủ, ngay cả chợp mắt cũng không dám.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua di động vẫn đang nắmtrong tay, xác định nó thật sự tồn tại, mới nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Động tác đó, suốt buổi tối cô làm không dưới mộttrăm lần, nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn như trước không thể thả lỏng lòng mình,không thể tin chính mình đột nhiên đổi được vận, gặp được người chấp nhận đưatay ra giúp đỡ, dù người này giúp đỡ có điều kiện cũng không sao.

Nhưng hết thảy đều là thật đúng không?

Lại cúi đầu nắm lấy di động trong tay, thiết kế tinhxảo, vừa thấy liền biết ngay là di động giá trị xa xỉ, màu bạc, nhẹ, còn cóchức năng cảm ứng, tối qua khi cô vừa nhận lấy, còn phải để anh tốn thời gianchỉ bảo sử dụng thế nào.

Anh ta, Dịch Tử Xá, một người thiếu chút nữa lái xeđụng vào cô, ngay từ đầu đã làm cho cô cảm thấy anh ta giống lưu manh, sau lạibiến thành một người đàn ông tốt bụng.

Nói thật, cô không thể nhớ được diện mạo của anh ta,vì tối qua cô thật sự rất bối rối, khẩn trương và sợ hãi, chỉ nhớ anh ta rấthung dữ, giọng rất lớn, còn có một đôi mắt thoạt nhìn thực dễ sợ.

Nhưng cô vẫn nhớ rõ anh nói mấy câu.

Anh nói. “Cô có thể vì cứu em trai, mà chuyện gìcũng dám làm?”.

Còn nói. “Tôi đưa cô về nhà trước, ngày mai lại đếntìm cô”.

Chỉ cần hai câu nói này, là có thể phỏng đoán đượcanh ta hẳn là đồng ý giúp cô, đúng không? Mặc kệ điều kiện trao đổi là gì, quantrọng nhất là anh ta chấp nhận cho cô mượn một trăm vạn, giải quyết vấn đề nangiải trước mắt là được.

Anh ta sẽ gọi điện đến liên lạc với cô đi?

Chắc anh ta sẽ không gạt cô đâu?

Chắc chắn không, vì nếu anh ta muốn gạt cô, làm saolại đưa di động của anh cho cô, còn hứa sẽ đến tìm cô, làm như vậy anh có lợigì, căn bản cái gì cũng không có. Cho nên cô chỉ cần xác định mọi việc tối quakhông phải một giấc mơ là được, chỉ cần xác định di động cô đang nắm trong taylà thật, và mãi ở trong tay cô là xong.

Hiện tại cô chỉ cần chờ anh gọi điện lại, chờ diđộng vang lên.

Nắm chặt di động đặt lên ngực, cô kiên nhẫn chờ đợi.



Thời gian đã qua mười hai giờ trưa, di động MạnhThiên Bình nắm chặt trong tay lại thủy chung không vang lên, sắc mặt của cô vìphiền não mấy ngày gần đây và một đêm không ngủ mà tiều tụy tái nhợt đi.

Trong nhà im lặng, chỉ có mình cô ở nhà.

Mẹ lại ra ngoài cầu xin người ta, cho dù cô khẩu khíác liệt vì tâm tình chờ điện thoại không tốt mà ầm ỹ với bà một trận, muốn bà ởnhà, không được đi cầu xin bà con xa, thân thích, bạn bè, hàng xóm nữa, bà vẫnđi.

Về phần Sĩ Ngạn, từ buổi chiều hôm qua sau khi nóimuốn nghỉ học rồi cãi nhau với cô xong cũng bỏ nhà đi, một đêm chưa về.

Nhà bọn họ dù khó khăn, vẫn có chí khí, thật sự đoànkết, cũng rất vui vẻ thuận hòa, nhưng hiện tại như chiếc bè vỡ năm bảy mảng, bangười phân tán ba nơi, tâm tư khác nhau, còn đi theo những phương hướng bấtđồng.

Mạnh Thiên Bình quay đầu nhìn trong phòng, sofa cũnát, gia cụ cũ kĩ, rèm cửa sổ phai màu, còn có TV màu bị hư chỉ còn trắng đenvà một cái radio dùng băng…

Mấy thứ này tuy rằng đều cũ và hư hỏng, nhưng cả nhàba người vẫn thấy đủ, rất ấm áp, ấm áp, cả nhà mẹ hiền con ngoan, chị em tìnhthâm, còn hiện tại… Sau này, bọn họ liệu có thể được đầy đủ như vậy nữa không?

Tầm mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, cô đưa tay chùinước mắt vừa trào ra.

Khóc có thể giải quyết được gì đâu?

Cô nhớ rõ có người đã nói với mình như vậy, là ai?

Đúng rồi, là người lưu manh nói không giữ lời hômqua – Dịch Tử Xá. Rõ ràng anh ta hứa hôm nay sẽ đến tìm cô, kết quả không tới,cái kẻ lừa đảo, lưu manh, nói không giữ lời –

“Ring ring…”. Di động trong tay đột nhiên chấn độngvang lên, dọa cô giật mình.

“Alo alo alo?”. Tay chân cô luống cuống vội vàng đưađiện thoại lên tai, alo vài tiếng mới nhận ra cô còn chưa nhấn nút nghe, lạivội vàng bối rối tìm nút nghe, nhanh chóng ấn xuống.

“Alo alo alo? Alo? Alo?”.

“Alo một tiếng là được rồi, cô tính làm tôi điếc taihả? Alo nhiều quá vậy!”.

Tiếng nói vừa lớn vừa hung ác lại vang lên trongđiện thoại, nhưng không dọa đến cô, ngược lại còn làm cô mừng phát khóc, vì côđang chờ đợi giọng nói này đây.

“Dạ, xin lỗi”. Cô vội vàng nhẹ giọng, sau đó nhịnkhông được nói. “Tôi vẫn luôn chờ điện thoại của anh”.

“Làm chi, yêu tôi từ cái nhìn đâu tiên rồi sao, mớigặp nhau tối qua, nhanh như vậy đã nhớ tôi?”.

Mạnh Thiên Bình nhất thời sửng sốt một chút, đầu độtnhiên ngớ ra. “Cái gì?”. Cô giải thích. “Không phải, tôi không có yêu anh từcái nhìn đầu tiên đâu nha, cũng không có nhớ anh, tôi – ”.

“Thật đả thương người”.

Cô lại ngây người ngẩn ngơ. “Cái gì?”.

“Tôi nói cô thật đả thương người, tôi bộ dạng đẹptrai lai láng như thế, bao nhiêu phụ nữ nhất gặp lần đầu đã yêu, gặp lần hai áimộ, gặp lần ba đã muốn gả cho tôi, vậy mà cô nói cô không yêu tôi từ cái nhìnđầu tiên, cũng không nhớ tôi, thật đả thương người”.

“Tôi…”. Cô có phải không cẩn thận nói sai, chọc anhta tức giận rồi không? Nhưng cô không yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên thật mà,thậm chí trên thực tế đã quên mất anh ta trông thế nào, chẳng lẽ vì lấy lònganh ta mà trợn mắt nói dối, lừa gạt anh ta sao?

“Tôi… Thật xin lỗi”. Cô vẫn không có cách nào làmđược.

“Chẳng lẽ cô không biết thời biết thế nói dối mộtlần sao?”. Anh thầm oán nói.

“Xin lỗi”. Mạnh Thiên Bình lại giải thích, giọngkhông tự chủ được nghẹn ngào. “Không được xin anh đừng tức giận, đừng hủy khôngcho tôi mượn tiền nha? Tôi đồng ý làm mọi thứ, chỉ cần anh cho tôi mượn mộttrăm vạn, tôi van xin anh, làm ơn đừng tức giận được không?”.

“Hừm, tôi chưa nói không cho cô mượn mà, cô khóc cáigì? Lại khóc nữa tôi sẽ không cho mượn tiền đâu!”.

“Tôi không khóc, không khóc”. Cô vội vàng lau đi nướcmắt trên mặt. “Chỉ là tôi bị cảm, không có khóc đâu, không khóc”.

“Có hay không khóc tôi nhìn là biết. Ra đây đi, tôiđang đứng trước cửa nhà cô”. Nói xong, ngắt điện thoại.

Mạnh Thiên Bình giật mình sửng sốt một chút.

Đứng trước cửa nhà cô? Thật vậy chăng?

Cô không chút nghĩ ngợi phóng xuống lầu, nhưng độtnhiên đứng sững lại trước cổng lớn, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt và nướcmắt trong hốc mắt, hít hít cái mũi, dùng mu bàn tay lau dưới mũi, xác địnhkhông có chi tiết nào tố cáo cô đã khóc, mới đẩy cánh cửa sắt loang lổ ra, quayđầu hết nhìn đông lại nhìn tây tìm kiếm thân ảnh trong trí nhớ, cho dù căn bảnthân ảnh đó mờ như sương.

“Pin! Pin!”.

Chiếc xe Benz đỗ ven đường phát ra hai tiếng còi thuhút sự chú ý của cô, cô lập tức chạy tới, trực giác mách bảo nhất định là anh.

Cửa sổ xe Benz hạ xuống khi cô tiến lại gần, sau đótrong xe truyền đến một câu. “Lên xe”.

Giọng Dịch Tử Xá có chút hung hăng, còn lớn hơn sovới người bình thường một chút, nên nhận ra rất dễ.

Xác định là anh xong, cô không chút do dự mở cửangồi lên xe, âm thầm thề nhất định phải nhớ kĩ diện mạo của anh.

Cô quay đầu về phía anh, trong nháy mắt ngây ngốcngơ ngẩn cả người.

Người đàn ông này quả là đẹp trai, đúng là người tốiqua khiến cô có cảm giác như gặp phải lưu manh ư?

Mày kiếm mắt sáng, ánh mắt lợi hại, mũi cao thẳngvới hai cánh mũi no đủ, nghe nói người như vậy thường có tài. Cánh môi hơimỏng, có vẻ bạc tình, lạnh lùng nguy hiểm nhưng cũng rất gợi cảm. Cằm anh ngayngắn, râu vẫn chưa cạo, nhưng không hề tạo cho cô cảm giác như một tên dơ bẩn,ngược lại còn thấy rất nam tính hấp dẫn…

“Còn dám nói cô không yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên,gặp lần hai đã ái mộ, cô nhìn coi, nước miếng chảy xuống tận đây”.

Cái gì? Nước miếng?

Mạnh Thiên Bình theo phản xạ lập tức đưa tay gạtnước miếng, làm sao biết Dịch Tử Xá lại đột nhiên cười to lên, làm cô hậu trihậu giác phát hiện ra mình bị lừa.

Cô nhịn không được nhíu mày trừng anh, anh lại nhếchmiệng mỉm cười với cô, bộ dáng đẹp trai quá làm cô thiếu chút nữa quên thở.

“Tôi rất đẹp trai đúng không?”. Tâm tình anh rấttốt, không thể coi nhẹ phản ứng há hốc mồm vừa rồi của cô khi thấy anh.

Mạnh Thiên Bình trừng mắt nhìn , đột nhiên cả ngườicứng đờ cúi mặt xuống.

Trời ơi, vừa rồi cô mới làm gì thế, nhìn một ngườiđàn ông xa lạ từ đầu đến chân đến hồn xiêu phách lạc. Cô chưa bao giờ như thế,tình trạng như bây giờ làm gì con tâm tình đi thưởng thức diện mạo người ta,cho dù đối phương có mê người, có đẹp trai thì cũng thế thôi.

Cô sao lại thế này? Sao có thể quên tình cảnh giannan trong nhà, cho dù ngắn ngủi vài giây cũng không thể, cô rốt cuộc là xảy rachuyện gì?

“Làm sao lại cúi đầu, đệm lót chân có rớt tiền đểlụm à?”.

Một cái đầu thình lình tiến đến trước mặt cô, làm côgiật mình, hại cô ngồi thẳng dậy, đầu đập một cái lên đệm dựa lưng phía sau.

“Ai da~”. Cô thống khổ rên rỉ, đồng thời nghe anhmắng to ra tiếng.

“Cô đúng là ngốc!”. Anh lập tức đưa tay chộp lấy đầucô xoa xoa, động tác thô lỗ muốn đòi mạng, nhưng bất ngờ quá làm cô quên mấtkinh sợ, còn có một dòng nước ấm chảy xẹt qua đáy lòng.

Từ khi mười tám tuổi tốt nghiệp trung học và gánhlấy kinh tế gia đình, cô luôn làm cho người ta có cảm giác ngoại trừ kiên cườngdẻo dai ra vẫn là kiên cường dẻo dai, vì vậy không ai có cử chỉ như anh đã làmvới cô, cho dù là mẹ, nhìn thấy mặt kiên cường và miễn cưỡng cười vui của côvài năm xong, cũng không dám hoặc đã sớm quên ôm cô thế nào hoặc đau lòng chocô.

Đau lòng…

Có lẽ chính cô đã tự mình đa tình mà tưởng tượng, dùsao anh và cô đến nay cũng chỉ là hai người xa lạ có duyên với nhau thôi, anhlàm sao lại đau lòng cho cô. Nhưng hiện tại căn bản cô không cần quan tâm điểmnày, cái cô cần là một cử chỉ, một thứ có thể cho cô cảm giác được sưởi ấm bênthan hồng trong những ngày tuyết rơi ấm áp.

“Cám ơn”. Cô nhìn anh, nhịn không được cảm kích nhỏgiọng nói.

“Cảm ơn cái gì? Cảm ơn tôi hại cô đập đầu vô ghế hả?Đầu cô thật sự có vấn đề rồi sao?”. Dịch Tử Xá trừng mắt nhíu mày, đưa tay đánhsau ót cô một cái.

Tuy rằng lỗ tai bị anh lớn giọng ầm ầm, ót còn bịđánh một cái, khóe miệng Mạnh Thiên Bình vẫn không tự chủ được khẽ nhếch lênmột chút, lập tức kinh ngạc sửng sốt. Cô không phải miễn cưỡng cười, mà là cườichân thật, cô dường như đã muốn quên mất mỉm cười tự nhiên thế này đơn giản rasao, không hề tốn chút sức.

Thừa dịp cô ngẩn người ra, Dịch Tử Xá ngắm cô thậtcẩn thận.

Bộ dạng cô thanh tú đáng yêu, mặt nho nhỏ, lông micong cong, ánh mắt tròn tròn, tối hôm qua đèn pha chiếu vào nhìn không ra lànda trắng nõn, nhưng hiện tại ở ánh sáng ban ngày chiếu xuống lại nổi bật lên,nhưng da trắng có hơi xanh xao, làm người ta có cảm giác mệt mỏi, gầy yếu,thiếu dinh dưỡng.

“Cô đang làm cái quỷ gì? Cô rốt cuộc mấy ngày chưaăn, mấy ngày chưa ngủ? Muốn bán được giá cao, ít nhất phải có tướng tá xứngđáng giá cao chứ, gầy trơ xương ra như cô, nhìn suy dinh dưỡng, một cơn gióthổi tới cũng muốn bay đi, ai mà muốn mua?”. Anh khó chịu giáo huấn cô.

Lời nói làm Mạnh Thiên Bình hoảng sợ trố to hai mắt.

“Không cần, làm ơn, xin anh”. Cô vội vàng mở miệngcầu khẩn, đồng thời dùng sức cam đoan với anh. “Tôi thề tôi sẽ cố gắng ăn chobéo, hơn nữa từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng bị suy dinh dưỡng, nếu anh không tin,chúng ta có thể đến bệnh viện gặp bác sĩ kiểm tra. Tôi cũng chưa từng bị gióthổi bay, tôi thề đây là sự thật”. Hốc mắt cô vì hoảng hốt lo lắng mà đỏ lên.“Van xin anh…”.

“Hừ”. Dịch Tử Xá nhịn không được rủa một tiếng, rítgào như muốn uy hiếp cô. “Cô dám khóc, tôi sẽ đá cô xuống xe, cho cô tự sinh tựdiệt!”.

Cô nghe vậy hoảng sợ lập tức nuốt nước mắt vô trong,chỉ sợ bản thân thật sẽ bị anh ta đá xuống xe, ngay cả chút hy vọng cuối cùngcũng mất đi.

“Tôi không khóc”. Cô nhanh chóng nói.

“Tốt nhất là không”. Anh trừng mắt nhìn cô, khẩu khíác liệt cảnh cáo. “Tôi ghét nhất phụ nữ động vào là chảy nước mắt”.

“Tôi rất ít khóc, một năm khóc chưa đến một lần”. Côlập tức cam đoan lần nữa.

Dịch Tử Xá nhịn không được lộ ra vẻ mặt không tin,vì tối hôm qua anh gặp cô, cô khóc từ đầu đến cuối, không có một khắc hai mắtkhông đẫm lệ, thật sự là trợn mắt nói dối.

Nhưng thôi bỏ đi, vạch trần cô cũng chẳng có lợi lộcgì, hơn nữa quan trọng nhất nếu cô thật sự khóc, chẳng lẽ anh đá cô xuống xethật à? Tuyệt đối anh không muốn tự tìm phiền toái đâu.

Vẫn nên nhanh tiến vào vấn đề chính, sau đó rời xacái bao thích khóc này đi.

Anh hiện tại chỉ cầu sau khi anh giúp cô giải quyếtphiền toái cho em trai cô xong, cô có thể bớt khóc lại, còn làm theo lời cô đãnói tối qua, nguyện ý làm tất cả.

“Chỉ cần cho cô một trăm vạn, cái gì cô cũng làmthật à?”. Anh xác nhận lại.

Mạnh Thiên Bình đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theomừng rỡ lập tức dùng sức gật đầu. “Tôi làm mà”.

“Cho dù tôi nói cô đi giết người phóng hỏa, cô cũngđồng ý?”. Xem vẻ mặt cô vui sướng kìa, Dịch Tử Xá nhịn không được hỏi như vậy.

Cô ngẩn ngơ, hai mắt tròn xoe nhìn anh.

“Giết… Giết người….”. Cô khiếp sợ quá mức, khiếp sợđến nói không nên lời.

“Tôi nói giỡn thôi, cô tưởng thật hả?”. Anh liếc cáixem thường, tức giận nói.

Cô dễ bị lừa như vậy, thật sự có thể đảm nhiệm nhânvật anh cần cô sắm vai sao? Nhìn cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh không khỏi dodự.

Nhưng nếu anh không để ý tới cô, có trời mới biết emgái ngốc này còn vì một trăm vạn mà làm ra chuyện ngu xuẩn nào nữa?

Thật là đáng ghét, sao lại để anh gặp phải cô nàngnày, gặp phải mấy chuyện loại này? Sao anh có thể giả vờ không thấy, làm nhưkhông hay chuyện này, rồi ngó lơ với cô gái không ai giúp đỡ vì một trăm vạn màchấp nhận bán mình đi?

Hừ, chết tiệt, anh nhất định sẽ hối hận, một ngàynào đó nhất định sẽ bị sự nhiều chuyện và mềm lòng của mình hại chết, nói khôngchừng là lúc này đây, vì cô làm không tốt xôi hỏng bỏng không đại sự của anh,hại anh phải cưới con xà yêu đáng sợ kia.

Nghĩ đến ác mộng đáng sợ kia, anh bất giác rùng mìnhmột cái.

Không được! Anh tuyệt đối không cưới con xà yêu kia,nếu thật muốn cưới, anh tình nguyện cưới cô gái ngốc trước mặt này –

Dịch Tử Xá ngẩn ra, đột nhiên có cảm giác bóng đènsáng trên đỉnh đầu.

Anh nhìn cô ngốc trước mặt, bộ dáng cô cũng cảnh đẹpý vui, chỉ cần ăn béo một chút, theo kinh nghiệm “kiến thức rộng rãi” của anhthì nhất định cô sẽ là một mỹ nữ mê người, quan trọng nhất là, cô khác với mấycô gái muốn gả đến nhà họ Dịch làm Dịch thiếu phu nhân, vì cô chỉ yêu cầu ở anhcó một trăm vạn, hơn nữa không phải vì mình, mà vì người nhà.

Vung một trăm vạn ra kêu cô sắm vai bạn gái, sau đóđề phòng lo lắng cô làm hỏng không bằng vung một trăm vạn mua cô kết hôn giả,chờ chuyện đã thành công rồi sẽ ly hôn.

Biện pháp này đúng là vạn vô nhất thất*, chỉ cần ratay kết hôn trước, không tin xà yêu kia còn tuyển được anh, dù sao cô ta còn cóhai người Thành Hạo và Diệc Kì trúng tuyển để lựa chọn.

(*vạn vô nhất thất = tuyệt đối cầm chắc thắng lợi)

Ha ha, càng nghĩ càng thấy cách này hay, anh độtnhiên có cảm giác như đang đi trong rừng rậm sương mù mà tìm được đường ra,rộng mở trong sáng, hy vọng tràn trề. Liền làm như vậy đi!

“Mạnh Thiên Bình”. Anh kích động gọi tên cô.

Cô lập tức nhìn vào hai mắt anh, trên mặt là vẻ khẩntrương chờ mong lại sợ bị tổn thương.

“Cô cần một trăm vạn cứu người gấp, mà tôi cần mộtcô vợ cũng rất gấp, cho nên tôi cho cô một trăm vạn, điều kiện là cô phải đăngkí kết hôn với tôi”. Anh gọn gàng dứt khoát.

“Đăng kí kết hôn?”. Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn.

“Đúng vậy. Cô đồng ý không?”. Anh chờ cô trả lời.

Mạnh Thiên Bình mờ mịt nhìn anh, lòng tràn đầy nghihoặc và khó hiểu, không hiểu sao một người đẹp trai, trẻ tuổi, ra ngoài lái xeBenz thay đi bộ, hơn nữa nhìn là biết đàn ông có tiền như anh ta, vì sao còncần tiêu tiền mua vợ? Rất kỳ quái!

“Cô không muốn sao?”. Đợi không được câu trả lời củacô, Dịch Tử Xá đổi câu hỏi.

“Không!”. Cô lập tức kêu lên, mặc kệ giao dịch nàykỳ quái đến đâu, cô cần một trăm vạn giải quyết vấn đề khẩn cấp là sự thật, hơnnữa cần ngay lập tức, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội trời ban này được.

“Tôi đồng ý”. Cô nhìn anh không chuyển mắt, dùng sứcgật đầu.

“Được, chúng ta đi tới sở Sự vụ gặp luật sư”. Anhvừa lòng nhếch miệng.

“Bây giờ?”.

“Bây giờ không được sao? Cô có chuyện khác phảilàm?”. Anh nhíu mày nói.

Cô vội vàng lắc đầu.

“Có mang chứng minh thư theo không?”. Anh hỏi.

Cô gật đầu.

“Vậy được rồi”. Con dấu thì tìm nơi khắc làm mộtcái. Còn cần gì nữa, anh chưa từng kết hôn, cũng chẳng biết, dù sao thuyền tớiđầu cầu tự nhiên thẳng, đến lúc đó hỏi lại là được.

Dịch Tử Xá một bên đoán, một bên chậm rãi khởi độngxe, đi kết hôn.



Giờ là chín giờ tối, đèn huỳnh quang trong nhà bếpmờ mờ, đèn trong phòng khách cũng sử dụng quá lâu rồi nên cũng có vẻ không đủsáng, rọi xuống sofa cũ kĩ và gia cụ nhìn càng ảm đạm.

Trong phòng im lặng, lạnh lẽo, mẹ và em trai đềuchưa trở về, không biết người ở nơi nào.

Vậy cũng tốt, nếu không cô thật sự không biết giảithích với họ làm cách nào tìm ra tiền bồi thường, hơn nữa chuyện cô đã kết hôn,hiện tại phải chuyển ra ngoài ở cùng người ta liên tiếp ập tới trở tay khôngkịp.

Viết một bức thư có chữ ký của cả anh đặt lên bàntrà phòng khách, cô quay đầu nhìn cảnh vật trong căn phòng cũ nát lần nữa.

Hết thảy trước mắt tuy vừa hỏng vừa cũ, thậm chí cóthể nói nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng chính là căn nhà cô đã ở từ nhỏ tớilớn, trừ lúc học đại học, trung học phải ra ngoài ở trọ, cô chưa bao giờ ở nơikhác, nhưng hiện tại cô phải rời xa nó, còn không biết tới khi nào mới có thểtrở về.

Lưu lại thư cho mẹ, cô nói đơn giản với mẹ rằng mìnhđã tìm được công việc mới, công ty ở phía Nam, cho nên chuyển đến ký túc xá ở.Tiền bồi thường một trăm vạn là ông chủ mới có lòng tốt cho cô mượn, về sau sẽkhấu trừ trong lương dần dần.

Đương nhiên mọi lời đều là nói dối, nhưng chỉ có nhưvậy cô mới giải thích được sự tồn tại của một trăm vạn đó, và cả việc chuyển rangoài ở.

Quan trọng nhất là Sĩ Ngạn sẽ không thể liếc mắt mộtcái liền vạch trần cô nói dối, vì nếu cậu muốn vạch trần chị mình, ít nhất phảitìm được người cái đã.

Phong thư có hai bức, một cho mẹ, một cho em trai.

Thư viết cho Sĩ Ngạn, nội dung rất đơn giản, nhắc emphải hoàn thành thật tốt việc học ở học viện Y, nếu em dám tạm thời nghỉ học,chị vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho em, hơn nữa cả đời sẽ không gặp lạiem, chị nói được là làm được.

Cô hy vọng như vậy Sĩ Ngạn sẽ dẹp bỏ tư tưởng muốntạm nghỉ học đi kiếm tiền, gánh vác kinh tế gia đình trong đầu. Hiện tại cô hyvọng lời uy hiếp này có hiệu quả, dù sao một khi đã rời đi, mọi thứ sẽ ngoàitầm với.

Nhà này còn nhiều thứ cô phải lo lắng, quyết địnhcủa Sĩ Ngạn, cảm thụ của mẹ, rồi thu chi trong nhà.

Học phí của Sĩ Ngạn có quỹ khuyến học cho vay, phísinh hoạt dựa vào lương cũng còn chống đỡ được, vấn đề ở chỗ mẹ. Nếu có thể, côkhông muốn rời đi, nhưng vì một trăm vạn bồi thường cô căn bản không có lựachọn, nhất là khi ván đã đóng thuyền như bây giờ.

Trên tay là nhẫn kết hôn – “đạo cụ” Dịch Tử Xá tựxưng, bên trên còn gắn kim cương giá trị làm cô đến nay vẫn còn cảm giác timđập nhanh – mười lăm vạn tám ngàn nguyên.

Anh nói nếu phải làm, thì làm cho giống, cho nênnhẫn kết hôn cũng phải là thật.

Nói thật, cô hoàn toàn không hiểu tư tưởng của kẻ cótiền, vì một cái “đạo cụ” mà chấp nhận tiêu phí mười lăm vạn tám ngàn, anh rốtcuộc có biết số tiền này có thể nuôi sống một gia đình trong hoàn cảnh kinh tếkhó khăn suốt một năm không, thậm chí còn lâu hơn?

Cô không có biện pháp trách cứ anh, vì đây là diệnmạo chân thật của xã hội hiện tại, kẻ có tiền tiêu tiền không nương tay, hànghiệu, tinh phẩm, nhà to muốn mua liền mua, cuộc sống tiêu tiền như nước, khônglo ăn mặc, nhưng nhiều người khổ ba bữa ăn không no, được một bữa thì khôngbiết bữa thứ hai kiếm đâu ra.

Bất đắc dĩ lắc đầu, cô tự nhủ đây chính là mệnh, hơnnữa tuy rằng cô không phải kẻ có tiền, nhưng gặp được một người như thế tronglúc cô cần giúp đỡ nhất, gặp một người có tiền khẳng khái chấp nhận giúp đỡ cô,cô cũng nên cảm tạ trong lòng.

Nhẹ thở một hơi, lại quay đầu chia ly với cảnh vậttrong phòng, cô tự nhắc mình cần phải đi rồi, nếu không đi, lát nữa mẹ về thìnguy.

Nhắm mặt lại, hít sâu một hơi lại mở ra, Mạnh ThiênBình dứt khoát kiên quyết nhấc hành lý bên chân, bước ra khỏi cửa, hướng về tươnglai hỗn độn không rõ.