Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam

Chương 26: Để làm gì?



Bạch Nguyệt sờ sờ vết sẹo, trầm mặc một lúc, rồi thản nhiên trả lời:” Vẫn chưa nghĩ đến. “

“Vậy, chờ đến ngày đó thì nói cho ta.” dđlqđ Lê Ngạo Nhiên không chút để ýnói, nguyên bản hắn cũng chẳng để ý dung nhan của nàng ra sao.

Bạch Nguyệt mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng nói với Lê Ngạo Nhiên:“Cám ơn.” Bởivì nàng hiểu rằng nam nhân này chẳng thèm để ý đến vẻ ngoài của nàng.Cảm giác với Lê Ngạo Nhiên cũng tăng thêm một chút. dđlqđ Đột nhiên nàng nhớ tới một câu chuyện mình đã từng đọc, câu chuyện chủ yếu nói về nữnhân muốn điều gì nhất, cô ta muốn làm chủ vận mệnh của mình.

Hiển nhiên Lê Ngạo Nhiên cũng không ngờ dđlqđ Bạch Nguyệt sẽ nói lời cám ơn, ngẩn ra:“Không cần cảm ơn, đó là trách nhiệm của ta.”

Lời nóinày quả thật có chút ái muội, ý tứ ngươi là thê tử , chữa trị là đươngnhiên. Mặt Bạch Nguyệt ửng đỏ, nàng tự nhiên hiểu được ý này. Đột nhiêncó ý nghĩ kỳ quái, có lẽ đồng ý cuộc hôn nhân này cũng không phải làxấu.

Sau khi xong việc ,Bạch Nguyệt trở về phòng, leo lên giường, tay mâm mê ngọc bội do Lê Ngạo Nhiên đưa. Ngọc bội nhẵn nhụi trơn bóng, mặt trên có đóa hoa sen nho nhỏ, mặt kia khắc tường vân,dđlqđ trungtâm có viên Dương Chi Ngọc Châu. Kỳ là viên ngọc được khắc hoa văn hỏadiễm, không biết làm từ cái gì. Cái này thực quý giá, thế mà hắn lại đưa cho nàng, vậy mình phải đưa cho hắn cái gì mới được?

Bạch Nguyệt đứng dậy, lục lọi tất cả những thứ trong tủ nhưng cũng chẳng kiếm racái gì cả. Vô Ưu Cung cái gì hắn cũng có, kỳ trân dị bảo nào có thể lọtvào mắt hắn?dđlqđ Chẳng lẽ như lời tên Lăng Ngôn miệng rộng, nàng phảiđi làm cái túi hương cho hắn? Nhưng nàng không giỏi nữ hồng ak~.

--- ------ ------

Mấy hôm nay, không đi đến chỗ sư phụ đọc sách, còn nhiều thứ nàng chưa biết đâu. Đi đến phía sau núi,dđlqđ nhìn xung quanh không có ai, mới nhấcchân đi vào. Không biết, ở phía sau, luôn có một đôi mắt âm ngoan dõitheo nàng.

Vào nhà gỗ, chào hỏi qua sư phụ, Bạch Nguyệt lại chuivào phòng sách. Liên tục hai ngày nay, Bạch Nguyệt đều ở đó. Đến ngàythứ ba, chưởng môn phái người kêu Bạch Nguyệt vào thiên thính, có chuyện quan trọng cần thương lượng. Bạch Nguyệt đi theo vào thiên thính,dđlqđmới phát hiện không chỉ có Lê Ngạo Nhiên, tất cả nội môn đệ tử đều cómặt đầy đủ. Đương nhiên, cái tên Trang Hàn Phong đáng giận cũng có, thấy nàng tiến vào, ánh mắt hắn cũng không dời đi, xú nam nhân này, sẽ cóngày nàng đánh hắn một trận tơi bời!

Ngồi vào chỗ, chưởng môn bắt đầu vào chuyện chính, nghe xong mới hiểu được, chưởng môn muốn mọingười xuống núi thu thập tin tức về Tà giáo.dđlqđ Phân việc xong, chưởng môn yêu cầu mọi người chuẩn bị xuất phát. Chỉ để lại Bạch Nguyệt, LêNgạo Nhiên và Lăng Ngôn.

“Có nhiệm vụ rất quan trọng giao cho các ngươi.” Nét mặt ngưng trọng mà Bạch Nguyệt chưa bao giờ gặp, lập tứcngồi thẳng người chú ý lắng nghe. Lê Ngạo Nhiên hơi nhắm mắt, không nóigì.

“Các ngươi đi thăm dò hang ổ Tà giáo.” Chưởng môn nhẹ nhàng phân phó.

Lăng Ngôn chỉ biết sự tình không đơn giản như vậy. Lê Ngạo Nhiên lại lạnh lùng nói:” Được.”

“Ha ha… Có các ngươi, ta yên tâm. Hết thảy mọi việc cứ như thế.” Chưởng môn cười tươi như hoa.dđlqđ Trong lòng đã có sẵn ý định, hi vọng trong thời gian này, hai người có thể chậm rãi bồi dưỡng tình cảm với nhau.

Bạch Nguyệt đang suy nghĩ, đi điều tra, an toàn của nàng không cần lo lắng,đã có nam nhân mạnh mẽ ở bên cạnh, lại là một đại phú hào nên cũng không phải lo lắng về chi phí rồi. Có lợi cho nàng rồi . Bạch Nguyệt tronglòng cũng thả lỏng rất nhiều , hơn nữa lại có chút mong chờ chuyến đinày rồi.

“Lê… Công tử, mặt của ta có thể chữa khỏi sao?” BạchNguyệt có chút xấu hổ, không biết nên xưng hô với Lê Ngạo Nhiên ra sao,chỉ đành ấp úng mở miệng.

“Gọi ta là Ngạo Nhiên.” Lê Ngạo Nhiênkhẽ cười, nhưng lại cho làm Bạch Nguyệt tức giận hận không thể xông lênđánh cho hắn một trận.dđlqđ Lúc đầu nàng chỉ có ý định đùa giỡn hắn ,nhưng cuối cùng lại luôn bị hắn trêu chọc.

“Thế nào, bây giờ đã muốn chữa trị rồi sao?” Lăng Ngôn chen miệng vào hỏi, đây cũng là thay chưởng môn hỏi.

Bạch Nguyệt sờ vết sẹo.“Bao lâu có thể chữa khỏi?”

“Không sâu lắm.” Lê Ngạo Nhiên đột nhiên đến gần Bạch Nguyệt, tự tin trả lời.” Hai ngày, chỉ cần hai ngày là được.” Lê Ngạo Nhiên nói chuyện, hơi thởnóng ấm phả lên trán Bạch Nguyệt vừa ấm áp,dđlqđ vừa hơi ngứa một chút.Bạch Nguyệt vội lui về phía sau một bước, che dấu hỗn loạn trong lòng.

“Tối ta sẽ mang thuốc đến.” Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt lui lại, cảm thấy buồn cười. Nhìn nàng như thế, trong lòng lại có cảm giác vui vẻ.

Chưởng môn cười tủm tỉm, thầm nghĩ nên dặn dò đệ tử tuần tra buổi tối không cần bắt lầm.

Bạch Nguyệt trừng mắt nhìn Lê Ngạo Nhiên, cảm thấy thật thất bại, gật đầu cáo từ, rồi như chạy trốn khỏi đại sảnh.

Bạch Nguyệt rời khỏi đại sảnh , ảo não cứ cúi đầu mà đi, , cũng không để ýngười đang đứng trước mặt, đụng phải,dđlqđ đau đến nhe răng trợn mắt.Nàng ngẩng đầu lên, nhận ra gương mặt ôn nhuận như ngọc, ánh mắt ôn hòakia, chăng phải là xú nam nhân Trang Hàn Phong sao!

"Làm gì ngăn đường ta?" Bạch Nguyệt không khách khí lạnh lùng nói.

“Cho ngươi. Cái này rất tốt với vết sẹo đó.” Trang Hàn Phong lấy mộtcái hộp nhỏ từ trong ngực, nhét vào tay Bạch Nguyệt.“Sáng tối, bôi mộtlần.”

Bạch Nguyệt sửng sốt, khó hiểu nhìn nam nhân trước mắt, đây là ý gì? Nàng với hắn có giao tình gì sao?