Yêu Nhầm Nam Chủ

Chương 41: Nhân họa đắc phúc



Triệu quốc thất đại tuyệt địa, Tử Minh sâm lâm một mình chiếm cứ ba cái danh ngạch. Tử Hồn cốc là một trong số đó.

Vách đá dựng đứng, vực sâu hun hút, từ phía trên nhìn xuống tựa một hố đen khổng lồ thăm thẳm, tỏa ra nồng đậm khí tức khủng bố.

Tử Hồn cốc, vãng nhân vong.

Độc Cô Tuyệt mơ hồ có chút ý thức, dần dần tìm lại cảm giác. Hắn thấy toàn thân đau đớn khó có thể

tưởng tượng, trong cơ thể từng khúc từng khúc xương như muốn đứt đoạn, kinh mạch rời rạc. Khó nhọc he hé mắt, trước mặt là rậm rạp cổ thụ, chằng chịt dây leo.

Trên đầu truyền đến đau đớn như muốn nổ tung, Độc Cô Tuyệt từng chút hồi tưởng.

Hợp Hoan Tông... nhất dạ ái ân...

Ảnh nhi...

Sức mạnh không biết từ nơi nào có được, hắn cắn chặt răng, chống tay ép buộc bản thân ngồi dậy.

Ảnh nhi... Hắn phải quay lại khách điếm....

Nhưng mà, này là chỗ nào?

Độc Cô Tuyệt quan sát xung quanh. Quấn đầy người hắn là chằng chịt dây leo thô to, gai nhọn tua tủa,

khiến da thịt hắn không còn một chỗ lành lặn. Ngay bên cạnh là một gốc đại thụ rậm rạp, đám dây leo chính là sống bám lên gốc đại thụ này.

Tầm mắt ra xa hơn, Độc Cô Tuyệt kinh hãi. Như thế nào lại là một khoảng trống mênh mông? Nhìn lên phía trên là vách đá dựng thẳng, nhìn xuống phía dưới là vực sâu vạn trượng.

Hắn mơ hồ nhớ ra, trước khi ngất đi, bản thân bị hất văng, lao thẳng Tử Hồn cốc. Lẽ nào nơi đây...?

Độc Cô Tuyệt trầm ngâm, trong mắt ngưng trọng. Dựa theo tình huống xung quanh, tám chín phần là hắn đang lơ lửng tại giữa Tử Hồn cốc.

Danh tự tuyệt địa không phải chỉ để nói suông. Dưới đáy Tử Hồn cốc quả thực nguy hiểm trùng trùng, độc khí bao phủ, thập tử vô sinh. May mắn, lão thiên gia còn chưa bỏ qua hắn, mới khiến hắn bị đám dây leo này cuốn lấy, tuy rằng thương càng thêm thương, nhưng ít ra cũng đã bảo toàn được tiểu mệnh.

Còn sống luôn tốt, không phải sao?

Lại quan sát kỹ thêm một lát, Độc Cô Tuyệt kết luận, vách đá bên trong Tử Hồn cốc có một nơi nhô ra, tạo thành một khoảng nhỏ, hắn đang lơ lửng tại đó. Nơi đây có đất, có cỏ và vài loại dã thực. Gốc đại thụ nằm ở rìa ngoài, cho nên vị trí hiện tại của hắn là ngay sát mép vực.

Như vậy vẫn còn nguy cơ. Tử Hồn cốc độc khí thâm thâm, tuy rằng còn cách đáy cốc rất xa, nhưng với thể trạng của hắn hiện tại, chỉ một tia chướng khí bốc lên cũng đủ để hắn huyết dịch nhộn nhạo. Hơn nữa, nếu cứ nằm ở đây, không biết chừng tùy thời có thể làm mồi cho hung điểu.

Cách tốt nhất, chính là tiến vào sát vách đá, tận lực dưỡng thương.

Nói thì dễ, làm lại khó vô cùng! Độc Cô Tuyệt gian nan gỡ đám dây leo đầy gai nhọn quanh thân, lại cắn răng bò tới sát vách núi. Khoảng cách rất gần, nhưng hắn phải mất gần một cái canh giờ mới có thể đến nơi.

Ngồi dựa vào vách núi, hắn thở ra một ngụm trọc khí, cẩn thận đánh giá ngoại thương. Không để ý tới liền thôi, chứ đã nhìn qua rồi thì...

Độc Cô Tuyệt than nhẹ. Nặng hơn so với hắn suy nghĩ nhiều lắm! Toàn thân nơi nơi đều là vết thương, huyết nhục mơ hồ, ẩn ẩn còn muốn nhiễm trùng, cấp bách cần phải xử lý.

Độc Cô Tuyệt cười khổ. Đan dược trị thương một chút cũng không còn, chân khí không thể động, nội công chẳng thể dùng, quả nhiên nan càng thêm nan! Trước mắt, chỉ có thể tạm dựa vào thực vật xung quanh, tìm lại chút khí lực.

Nơi đây không lớn, thực vật ngoại trừ dây leo, cũng chỉ là dây leo. Bất quá, hắn để ý thấy được, dây leo không chỉ có một loại. Có loại thô to đã quấn lấy hắn. Có loại đen thẫm, tựa như chứa độc. Có loại điểm xuyết hoa tím. Còn có một loại, thân trơn mảnh, lá xanh dài, lấp ló những quả đỏ tươi, tạm thời là mục tiêu của hắn.

Tuy không rõ thứ quả màu đỏ kia là gì, nhưng Độc Cô Tuyệt vốn không còn lựa chọn khác. Hắn nhặt một cành vụn, gắng sức kéo loại dây leo kia về phía mình.

Cũng không khó ăn!

Quả nhỏ vị chua, xuống đến cổ họng lại tản ra một cỗ thanh mát. Độc Cô Tuyệt nhai liền một lúc hơn mười quả, cảm giác thư thái lạ kỳ, không khỏi nhíu mày.

Đây là loại quả gì? Cứ như vậy đã thấy biến chuyển?

Đâu chỉ có tinh thần sung mãn, trong đan điền ẩn ẩn một tia khí tức ấm áp, nhu hòa tản đến vỗ về từng kinh mạch, thân thể thế nhưng có được một chút khí lực.

Độc Cô Tuyệt bỏ qua nghi vấn, vội vàng hái sạch dị quả, một hơi ăn vào.

Lần này, khí tức ấm áp tại đan điền bạo tăng, trở nên nóng rực. Trong cơ thể, từng luồng khí mạnh mẽ chạy khắp các huyệt đạo, Độc Cô Tuyệt có cảm giác chúng tự vận hành theo một quy tắc nào đó, tuy không rõ ràng lắm, nhưng kiên định mặc kệ. Nếu là phúc thì chẳng phải họa, như là họa cũng tránh không khỏi. Có điều, những luồng khí này ngày một gia tăng, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh chóng, dần dần tạo thành những vòng xoáy, điên cuồng xoay tròn.

Độc Cô Tuyệt nửa ngồi nửa quỳ, trên trán mồ hôi từng giọt bằng hạt đậu không ngừng nhỏ xuống, thống khổ cắn chặt răng. Dị khí như thác lũ, ầm ầm quét qua mỗi một huyệt vị, dần dần tập trung tại huyệt Thần Đình.

Trong lòng hắn căng thẳng, một cái ý tưởng cực độ táo bạo nảy ra.

Trùng kích Nhâm Đốc nhị mạch!

Hai huyệt Nhâm Đốc trọng yếu vô cùng, hắn tuy rằng đã qua tẩy tủy chi lễ, lại có thêm sáu mươi năm công lực từ sư phụ, trùng trùng huyết luyện, cũng chưa từng tưởng muốn sớm đả thông hai huyệt này. Bởi, muốn trùng quan đả thông cần lượng chân khí khổng lồ, ngang ngửa một trăm năm công lực. Nếu thành công, liền chính thức tiến vào hàng ngũ đỉnh của võ học, thất bại là vạn kiếp bất phục.

Đốc mạch tung hành nhị thập thất

Nhâm mạch tam bát khởi hội âm

Nhâm Đốc đại diện hai hướng Tí Ngọ trong người, theo Đơn Gia thì là đường thăng giáng của Dương Hỏa và Âm Phù, và là nơi Khảm Li giao cấu.

Đốc mạch là chủ quản của các kinh Dương, còn Nhâm mạch là bể chứa của các kinh Âm. Một khi được đả thông, chính là kéo theo trăm mạch đều thông, nội tạng âm dương tuyệt đối cân bằng hòa hợp, người luyện võ vô cùng có khả năng đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất trong truyền thuyết.

Nếu là lúc trước, hắn tuyệt không mạo hiểm, nhất định phải chuẩn bị kỹ càng rồi mới bế quan. Nhưng nay tình huống đã khác. Hắn tuy rằng vẫn còn nội lực thâm hậu, nhưng lại không cách nào sử dụng. Phải biết, mỗi một tâm pháp có một lộ tuyến vận hành riêng. Hắn đã mất thân đồng nam, không thể vận dụng Thanh Tâm quyết, hơn bốn mươi năm công lực còn lại trong cơ thể tựa món ngon trước mặt mà không thể động, khổ trong đó không phải một hai câu có thể nói. Sau này, dựa vào lực lượng Dạ Lâu cùng tài phú Hoàng thất, lại tìm một bộ đỉnh công pháp, luyện từ đầu.

Điều kiện tiên quyết chính là, hắn có thể thoát khốn.

Nhìn lại, hắn đang lơ lửng giữa Tử Hồn cốc. Không thể nhảy xuống, chỉ có đường đi lên. Mà thể trạng hiện tại của hắn, muốn làm được khó ngang lên trời!

Nhưng nếu đả thông được hai mạch Nhâm Đốc, tình thế lại biến chuyển. Hắn ít nhất tăng vọt thể lực, lấy đó làm tiền vốn, từ từ leo lên.

Độc Cô Tuyệt cắn răng, hít một hơi quyết tâm, ám thị cho dị khí, từ Thần Đình chạy thẳng theo ngực xuống Đan Điền. Khí tụ Đan Điền, trùng phá Nhâm mạch, vận chuyển Tiểu Thiên, đột kích Đốc Mạch.

Hai canh giờ sau.

Độc Cô Tuyệt há miệng, phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng khi hắn mở mắt, lại sáng rực mười phần. Mị mâu lúc trước, nay có thêm một tầng sắc bén.

Qui Căn Khiếu, Phục Mệnh Quan, Quán Vĩ Lư, thông Nê Hoàn!