Yêu Người IQ Cao

Chương 6



Yêu người IQ cao (Phần 6)

Nhí nhố thế đủ rồi, giờ kể vào chính chuyện vậy.

Sau 1 tuần được ku Cương kèm cặp, mình cũng đã tương đối nhuần nhuyễn bí kíp tán gái. Trước khi để mình xuất sơn, Cương với bạn gái nó (gọi là bạn gái chính thức vì chị này hay đến nhà mình nhất) dành nguyên một buổi dẫn mình đi mua đồ, thay đổi hoàn toàn cách ăn mặc và hình thức bên ngoài nhằm đáp ứng cơ bản việc đầu tiên cần làm (Tạo ấn tượng tốt đẹp ban đầu)

Đôi giầy thể thao to tổ bổ được thay bằng đôi xăng đan lốc phệt gọn gàng (đôi mà cho Bình triết mượn ở trên ấy).

Quần âu ống vẩy được thay bằng quần jean ống đứng.

Áo sơ mi việt tiến được thay bằng áo phông cổ bẻ hoặc áo sơ mi sờ lim phít.

Cái cặp lãnh tụ được thay bằng cặp chéo.

Đầu bổ đan trường được cắt ngắn mái lệch .

Túm lại, khi tôi đến trường hôm sau thì mấy thằng kia mắt tròn mắt dẹt xờ đầu xờ tay xem tôi có bị ốm không.

Chỉ riêng ông Tâm nhìn tôi cười cười đoạn buông một câu: Bình mới rượu cũ.

Đờ mờ, Cũ là cũ thế nào, rượu của tôi mới hoàn toàn, mà chắc chắn là rượu nặng luôn chứ ko phải mấy loại cuốc lủi vớ vẩn đâu.

Tất nhiên, có ăn, có học có hơn, tôi nhanh chóng chứng minh rằng, rượu của tôi đã mới hoàn toàn. Chỉ chưa đầy một tuần áp dụng tuyệt kỹ, tôi đã rủ được em ở xóm trọ của thằng Thành thối đi chơi. Em này tên Linh, vì là em đầu tiên tôi tán được sau khi xuất sơn nên tôi nhớ rõ lắm, em ấy học học viện ngoại giao, không đến mức quá xinh, nhưng cũng ưa nhìn đặc biệt không quên được đôi mắt ướt ướt hay đong đưa. Em này Đồng nát cũng đã tán một thời gian nhưng không đổ. Ấy vậy mà tôi chỉ mất có một tuần để rủ được em ấy đi chơi. Dòng máu nguyễn kim đã bắt đầu chảy rồi.

Đến lần đi chơi thứ hai tôi đã cầm được tay ẻm ấy, nhưng tuyệt nhiên không nói yêu đương, thương mến gì cả. Chỉ cầm tay và … ôm hôn thôi. (Áp dụng nhuần nhuyễn việc không được làm thứ nhất: Không tỏ tình). Đến độ đến lúc đi về con bé quay qua hỏi tôi: “Chúng mình là gì của nhau hả cậu". Tôi chỉ nắm tay em ấy chặt hơn và cười không nói gì. (Kiểu gì đoạn này cũng bị một số anh chị em ném gạch cho coi :( ).

Tuy nhiên, chuyện với em Linh cũng không kéo dài được lâu, do một biến cố phát sinh, tôi xin lược kể như này ạ:

Như anh em đã biết, ở cái đất Hà Nội chật chội này, sinh viên yêu nhau biết đi đâu. Phòng trọ thì lúc nhúc bạn bè, Ra ngoài đường thì đố tìm được chỗ nào không có người, nhà nghỉ thì chưa dám vào mà cũng éo đủ tiền để mà vào. Rốt cục lại thì cũng chỉ còn cách kéo nhau ra công viên.

Tiên sư mấy bọn nhà báo đi rình mò chụp trộm ở vườn bách thảo, vườn thú thủ lệ, công viên thống nhất … xong về giật title câu view như kiểu xã hội suy đồi, đạo đức tha hoá ... . Đờ mờ, thế theo bọn mày, sinh viên yêu nhau mà muốn âu yếm thì đi đâu, đi đâu…

Xin lỗi bà con, tôi xả xì trét tí.

Trở lại câu chuyện, đợt đó như bao nhiêu cặp đôi khác tôi với Linh cũng chỉ còn cách dắt nhau ra công viên để bầy tỏ tình cảm mà thôi. Với 1 thằng sinh viên 18 năm chưa dám cầm tay con gái như tôi thì chỉ mới cầm tay và hôn nhẹ thôi đã lên đỉnh cmnr. Đằng này em Linh lại còn có vẻ từng trải nữa, em ấy hôn xong đá lưỡi các kiểu… khiến tôi như ở trên mây vậy. Có điều chỉ khổ thằng nhỏ thôi. Các đồng chí cứ tưởng tượng, buổi chiều vào vườn bách thảo từ 1h đến 5 h về. Việc duy nhất mà chúng tôi làm là ôm hôn nhau (chỉ ôm hôn thôi nhé tuyệt đối ko đi xa hơn, hoặc lúc đó tôi vẫn quá nhát nên chưa dám đi xa hơn). Thế nên thằng nhỏ của tôi luôn ở trong tình trạng 12h, thình thoảng xuống được 7-8 h xong lại 12h. Lúc ngồi ở đó thì cũng ko nghĩ nhiều đâu. Nhưng tối về vạch ra đi đái thấy thằng nhỏ sun lại còn một mẩu và bợt bạt. Thực sự cũng hơi lo.

Lại dài dòng rồi, giờ kể đến đoạn mấu chốt nhé.

Thằng sinh viên nào mới dính hơi gái chắc cũng sẽ giống tôi, đợt đó tôi bị nghiện gặp Linh, buổi chiều gặp chưa đủ, tôi còn tìm mọi cách để gặp tối.

Buổi tối, thỉnh thoảng ku Cương sẽ ở nhà và cho tôi mượn xe - em future 1 huyền cmn thoại. Và tôi sẽ qua đón Linh đi lang thang, mà thực ra chủ yêu là tìm chỗ tối để ôm ấp (có bệnh hoạn lắm ko nhỉ).

Đợt đó khu Mỹ Đình còn hoang vụ lắm, cái đường nối từ đường Lê Đức Thọ ra đến Đại lộ Thăng Long bây giờ vẫn còn vắng người, tôi hay chở Linh ra đó ngồi tâm sự. Và thường sẽ tâm sự chủ yếu bằng tay và môi thôi.

À quên, khoe với anh em là hồi đó tôi có con điện thoại Nokia 7610 kinh cmn điển. Đợt đó đỗ đại học gom góp tiền họ hàng cho mới mua được. Quý như quý vàng. Trông nghèo nghèo thế thôi chứ hồi đó con điện thoại của tôi cũng phải đứng top 5 trong lớp về độ sang choảnh đó, thua em N73 với em W800i thôi.

Trở lại câu chuyện, Hôm đó, như thường lệ bọn tôi lại “tâm sự” và thường thì tôi rút điện thoại ra vứt ở vệ cỏ bên cạnh phần là nghe nhạc, phần là để nó khỏi vướng vì em Linh sẽ ngồi lên đùi tôi mà.

Đang say sưa men yêu đương thì tôi giật mình khi có người đứng bên cạnh, giờ tôi nghĩ lại vẫn còn thấy tởm vì cái thằng mất dậy đó đang lôi cái của quý ra nhìn chúng tôi và …. thẩm du. Em Linh rú lên rồi rúc vào lòng tôi. Tôi cũng éo đủ can đảm để nhìn cái của nợ của nó nên cũng phải quay mặt đi. Được một lúc chắc thằng bệnh hoạn đấy nó cũng xuất ra xong nên chuồn luôn rồi. Tôi với Linh mới dần bình tĩnh lại. Đang xem có tìm lại được cảm hứng không thì có một thằng cha phóng xe máy lại nói: 2 em xem lại xem có bị mất gì không. anh vừa thấy có thằng đứng đấy nhặt cái gì ở gần chỗ bọn em xong lên xe phóng mất đấy.

Nghe đến đây tôi mới tỉnh cả người, cúi xuống tìm điện thoại thì nó biến mất cmnr. Nhớ lại lúc đó hoang mang tôi còn nghi chính thằng cha kia lấy nữa chứ . Nhưng rốt cục lại mất thì vẫn hoàn mất.

Tôi tiu nghỉu nhưng vẫn cố gượng cười đưa Linh về.

Trên đường về nhà, phần hoang mang vì mất điện thoại, phần vì đường trơn và tay lái không vững, tôi bóp phanh trước nên xoè một đoạn dài ngay đoạn đường Láng. May mắn là cũng chỉ xước xát xơ xơ. Mấy bác đi đường chạy lại hỏi han các kiểu, xong tôi cảm ơn rồi lên xe đi tiếp. Thế éo nào đi một đoạn nữa, lại bóp phanh trước. Lần này xe dê một đoạn dài, tôi không kịp nhảy ra khỏi xe nên cũng bị kéo lê theo, rách cmn quả quần mồi mới mua, xe cũng nát cả. Túm lại lúc đó chả nhớ gì nữa, không hiểu vì sao cuối cùng cũng lết được về đến nhà. Ku Cương thấy tôi ngã vậy thì đưa tôi đi bệnh viện băng bó. Xong thì tôi phải nghỉ học nằm nhà mất 1 tuần liền. Và bất ngờ là ngoài hội 6 thằng hay chơi đến thăm tôi thì … chiều hôm thứ 3 nằm ở nhà, Nhỏ Thư lò dò đến thăm tôi.