Yêu Người IQ Cao

Chương 21



Yêu người IQ cao (Phần 21)

Hơi ngần ngại, nhưng rốt cục tôi cũng chở Mai về nhà mình.

Phòng trọ sinh viên, có cái khỉ gì đâu ngoài cái giường với cái lap. Vừa bước vào phòng, Mai lao ngay lại giường, nằm vật ra, ngủ luôn.

Tôi đóng cửa, tắt đèn, tiến lại, nhẹ nhàng nằm xuống, mắt nhìn thẳng lên trần nhà, suy nghĩ mông lung và … hồi hộp. Bên cạnh, Mai vẫn thở nhẹ, đều đều, đều đều. Mùi hồng xiêm thoang thoảng bay sang, vô cùng kích thích. Tôi ngồi dậy, chồm người sang nằm đè lên Mai, mặt đối mặt. Mai vẫn ngủ mê mệt (hoặc tôi nghĩ là ngủ mê mệt), mái tóc xoã xuống che kín khuôn mặt thanh tú. Khuôn ngực nhấp nhô theo từng nhịp thở khó nhọc.

Haizzzz. Đoạn này cũng muốn tả ướt át tí cho anh em làm tư liệu, cơ mà thật sự lúc nằm xuống cạnh, một là vì sợ Thư biết, hai là thấy thương Mai nên tôi chả dám làm gì. Giả sử với đứa con gái khác, chắc tôi cung nhắm mắt làm liều. Nhưng dù sao đây cũng là mối tình đầu, lại là bạn bè chơi với nhau từ hồi phổ thông, với quan trọng là với những gì Mai kể về cuộc đời em ấy. Tôi không đủ nhẫn tâm để vùi dập em ấy thêm một lần nữa.

Ấy thế nên tôi hôn nhẹ lên má Mai rồi xoay người nằm xuống bên cạnh. Tôi nghe như Mai đang nén một tiếng thở dài. Không biết là em thức hay ngủ nữa. Mặc kệ. Tôi phải cố ngủ thôi.

Haizzzz, nhưng ngủ thế éo nào được chứ, mối tình đầu đang nằm ngay cạnh ngủ mê mệt và không hề có chút phòng ngự nào, có là thánh mới ngủ được. Tôi không phải thánh, thế nên tôi cứ mở mắt trừng trừng nhìn trần nhà đến gần sáng. Lúc đó, quá mệt, tôi mới ngủ được môt chút.

Mở mắt ra thì trời đã sáng rõ, Mai cũng đã dậy từ lúc nào, em ấy đã mở cửa và đang ngồi ngắm hàng tre trước ngõ. Tôi tiến đến ngồi xuống cạnh.

2 đứa cứ ngồi như thế. Hồi lâu, Mai mới quay ra cười cười: Đêm qua cậu có say không.

Tôi: Không, tớ có uống mấy đâu mà say.

Mai: Không say mà cả đêm ngủ như chết thế. Không làm gì à.

Tôi: Thế nếu tớ làm gì, cậu có chống cự không.

Mai: Chả tát cho mấy phát chứ ở đó mà làm gì với không làm gì.

Tôi: Thật ra tớ có làm gì mà, sao ko thấy cậu tát.

Mai: Vậy mà gọi là làm gì á. Nếu làm thế thì đi học lại với mấy cháu mẫu giáo nhé.

Nói xong, thấy tôi trố mắt nhìn, Mai hơi đỏ mắt rồi đánh trống lảng, quay qua chăm chú nhìn rặng tre trước cửa….

Một tháng trời …

Ban ngày tôi đến cty thực tập, tôi lại qua đón Mai, 2 đứa đi khắp Hà Nội, đến 1-2h đêm lại về nhà tôi nằm ngủ. Ngủ thôi nhé, tuyệt nhiên không làm gì. Nghĩ lại thì đó là một trong những khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi.

Với Thư, tôi vừa yêu vừa nể vừa sợ lúc nào cũng có cảm giác dưới cơ em ấy. Nhưng với Mai, tôi thấy hoàn toàn thoải mái, nó giống như cảm xúc thời học sinh vậy, chúng tôi ở bên cạnh nhau, không nói yêu, không nói thích, chỉ cần ở cạnh nhau là thấy thoải mái rồi.

Nghe thì hay ho vậy, nhưng tôi biết, số tôi nhọ. Toàn làm kẻ thế thân. Mai hay Thư đến với tôi cũng chỉ vì đang bơ vơ, hoang mang vì mất đi người thân yêu.

Haizzz, ngày bé, đi coi tử vi, bà thầy có nói tôi có số gánh vác nỗi lo của thiên hạ. Giờ thì nó vận vào tôi thật.

Hết một tháng, cũng là ngày Mai đi.

Đêm trước hôm đó, chúng tôi vẫn ở cạnh nha. Lần đầu tiên, Mai ôm và rúc vào lòng tôi. em thì thào: Cậu có đợi tớ không.

Tôi im lặng hồi lâu rồi mới trả lời: Nhưng tớ vẫn còn tình cảm với Thư.

Mai đáp: Sớm muộn rồi cậu và Thư cũng chai tay thôi. Cậu không phải kiểu người có thể chịu được sự kiểm soát của đàn bà…. Tớ đợi cậu được.

Chả hiểu sao, lúc đó tôi lại đáp bừa: Tớ sẽ thử, nếu cậu đợi tớ, tớ cũng sẽ đợi cậu.

Xong tôi hôn nhẹ lên trán Mai rồi ôm em ngủ đến sáng.

Haizzz, đoạn này sẽ có một số anh em kêu gió máy. Một tháng trời ngủ với nhau mà không làm chuyện đó. Quả là không thể tin được.

Nhưng anh em đặt mình vào hoàn cảnh của tôi, anh em sẽ hiểu. Mai thực sự đáng thương. Ở bên cạnh, tôi có cảm giác muốn che chở hơn là nhục dục. Và sau này, nghĩ lại, tôi luôn tự hỏi, thực ra là tôi yêu Mai hơn hay yêu Thư hơn.

Hôm sau, Mai bay, chúng tôi xa nhau. Nhưng thời buổi thông tin đại chúng, xa thế nhưng chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau suốt. Mai sang đến Mỹ là vác laptop chạy quanh cho tôi xem nhà của em ấy rồi. Lệch múi giờ, nên tôi cứ thức đến 12h đêm để nói chuyện với Mai. Vừa nhận một cú sốc về tình cảm, giờ lại phải xa nhà, nên Mai coi tôi như điểm tựa duy nhất, có thời gian rảnh em đều nói chuyện với tôi.

Tôi cũng dường như quên hết mọi thứ, trong đầu chỉ có Mai, chỉ chờ nói chuyện với Mai.

Cơ mà tôi quên mất một người quan trọng.

Mai đi được một tuần thì Thư lên Hà Nội ...