Yêu Nghiệt Trở Về

Quyển 2 - Chương 8: Hương vị



Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức kì dị.

Khuynh Hữu cùng Chu Nham Hải cùng nhìn nhau, hai tầm mắt đang giao nhau trong không khí có thể nhìn ra trong đó ngọn lửa mơ hồ.

“Mẹ nó cậu điên rồi phải không?” Đôi mắt phượng xinh đẹp của Phượng Hữu ẩn chứa nội tâm cực kỳ phức tạp, lửa giận của anh đang phẫn nộ đến cực điểm.

“Lão tử chính là điên rồi, điên rồi, hành động bị điên rồi…….Nhưng lão tử cam tâm tình nguyện!” Cố chấp trong mắt người đàn ông rất đáng sợ, thâm trầm đen tối, lại càng thêm thâm trầm xuống.

Thù Man vẫn lười biếng như cũ, cô cuộn mình trên chân của Chu Nham Hải, ngước mặt lên, vẻ mặt chăm chú nhìn góc mặt của anh.

Ngay sau đó, cô liền chuyển động ánh mắt nhìn sang người đàn ông kia, quả là biểu tình của anh ta cực kỳ đặc sắc, trong lòng Thù Man liền thầm đánh giá..

Khóe môi cô khẽ cong, ánh mắt liền sáng trong lạ thường, Thù Man dường như xem một bộ phim câm cực kỳ kinh điển, tư thế thoải mái vui vẻ.

Hai ánh mắt kia vẫn đang tiếp tục trừng nhau.

Thời khắc đó thế nhưng Chu Nham Hải vẫn không quên thiên hạ trong lòng, sợ cô buồn, sợ cô khát, càng sợ cô không thoải mái-chậc chậc! Bạn nói xem điều này không mấy người đàn ông làm được! Đến lúc này, anh ta hoàn toàn……. Ôn nhu săn sóc.

Anh liền đưa tới trà nóng, dùng giọng nói ôn nhu mềm mỏng: “Bảo bối, uống trà đi…..xem trò vui còn chưa đã nghiền sao?”

Bạn nói xem …..Để cho trong lòng Khuynh Hữu liền kêu mẹ nó, hành vi của Chu Nham Hải đều đã bày ra trắng trợn, người anh ta bây giờ……..Ai…..Chính là mẹ nó bị người khác coi thường! Tẩy chay những trang web coppy không xin phép.

Trong lòng Khuynh Hữu liền hung hăng khinh bỉ anh của bây giờ, đồng thời cũng oán hận mắng chính bản thân mình.

“Sao, ừ....Rất ngon!” Thù Man liền gật đầu bày ra bộ dáng tươi cười khiến Khuynh Hữu trơ mắt đứng nhìn….khóe miệng anh liền giật giật, tức giận trong lòng vốn định phát ra ngoài hiện tại chỉ có thể liên tục hiện lên mấy vạch đen trên trán.

Thật lâu sau-“Haizz…..Được rồi, Nham Hải, bản thân tôi cũng không định mẹ nó khuyên cậu, dù đã biết chủ ý của cậu…..dù khuyên cũng như không.” Dáng vẻ của Khuynh Hữu vừa bất đắc dĩ lại thở dài, anh mở miệng thỏa hiệp.

“Cám ơn!” Hai chữ đơn giản nhưng giọng nói của anh tràn đầy chân thành.

“Anh hai em đói bụng rồi.” Ánh mắt Thù Man vô cùng chân thật lại mang theo mùi vị đáng thương tội nghiệp, cô nhìn Chu Nham Hải, nhẹ giọng nói.

“Haha….” Anh liền bật cười, nhìn thiên hạ đang trong hình dạng mèo nhỏ, trên mặt anh là biểu tình sủng chết người: “Vật nhỏ của anh đói bụng, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn bữa ngon, không ăn ở nhà-anh xuống nói với ông nội một tiếng.”

Anh cũng ngẩng đầu lên: “Khuynh Hữu, cậu cũng đi đi-hôm nay ở lại đây, cùng bồi ông chơi cờ.” Chu Nham Hải lại khôi phục lại mặt mày bình tĩnh như cũ.

“Được….” Mày của Khuynh Hữu vẫn nhíu lại như cũ, anh vẫn chăm chú nhìn Thù Man và nhẹ nhàng đáp lại.

“Được rồi, em đi thay quần áo, các anh xuống lầu trước đi.” Thù Man liền nhẹ giọng nói, đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Ở cửa lớn của Chu gia, cách trạm gác vệ binh ba mét có một chiếc Lamborghini màu xanh đậu phía trước. Khuynh Hữu đang lim dim suy nghĩ, chân dài bắt chéo dựa trên chiếc xe thể thao hình giọt nước, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc. Tư thái hút thuốc phong lưu, suất khí lại mang theo ngang tàng, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Trong xe, Chu Nham Hải đang tựa vào chỗ ngồi sau tay lái, mắt nửa khép đang cùng nói chuyện với Khunh Hữu ở ngoài xe hút thuốc, giọng nói trầm thấp lại mạnh mẽ, nhưng lạnh nhạt êm tai: “Khynh Hữu, tôi thật sự chỉ có thể cho cậu biết-bời vì cậu là bạn duy nhất của tôi, bởi vì tôi biết cậu sẽ trách tôi.”

“Nham Hải, tôi biết-trong lòng cậu đang chịu khổ sở.” Dùng lời nói trấn an anh, giọng Khuynh Hữu nói cực kỳ nhạt, nhưng trong lời nói đều là lý giải chân thành.

Nếu như sự chứng kiến cùng cách lý giải của anh có thể làm cho Nham Hải trở lại sự xuất phát lúc đầu, để cho anh ta có thể dễ chịu một chút, như vậy-Khuynh Hữu nguyện ý trở thành người duy nhất biết chuyện này.

Chu Nham Hải không nói nữa, khóe môi anh liền vẽ ra đường cong thoải mái. Người bạn thân duy nhất này-giải thích nỗi khổ của anh, hiểu được nỗi khổ của anh, cũng chấp nhận đoạn tình yêu cấm kỵ và hiểu rõ ý của anh, nguyện ý làm người chứng kiến đoạn tình cảm này

Vốn là-anh cho rằng, như vậy có thể coi là tốt rồi.

Anh đã lạc đường trong nỗi khổ cấm kỵ, chỉ cần có thể yêu cô, cho dù cuối cùng không có hồi kết, đều không sao cả.

Nhưng ai biết-khi anh gặp đưực những người đàn ông kia, thấy được thâm tình sâu như biển trong mắt họ đối với bảo bối của anh, khi đó loại tình thế bắt buộc này lại trực tiếp lăng trì anh, lăng trì trái tim của anh!

Khi đó, anh mới biết được, thật ra-bảo bối của anh lại lạnh lùng vô tình như vậy.

Chu Nham Hải sợ, anh đang sợ hãi-sợ mình sẽ mất đi cô, sợ cô sẽ lạnh lùng xoay người ra đi, bỏ anh đi, không cần đến anh.

Vì lâu dài về sau có thể ở bên cạnh bảo bối, chính anh đã đề xuất ra một điều kiện, một điều khiến mình đau lòng, cũng đem anh em tốt nhất cũng kéo theo vào địa ngục.

Khuynh Hữu nhìn Thù Man đang đi tới cửa-cô mặc 1 chiếc áo sơ mi cổ tròn màu trắng, váy màu xanh. Trên chân là đôi giày thêu màu đỏ tươi, trên mặt thêu hai đóa sen uyên ương khéo léo tinh xảo. Mái tóc đen tuyền được búi bởi một cây trâm gỗ đào đơn giản, phối cùng gương mặt trắng nõn không trang điểm, khóe môi mang theo một nụ cười nhạt, làm cho người ta cực kỳ thoải mái, loại thoải mái phát ra từ nội tâm.

Cô ăn mặc theo lối phục cổ hơi quỷ dị, nhưng lại có sự độc đáo trên người, khí chất giống như là một thục nữ dịu dàng thời Minh, nhưng lại không mất đi vẻ tự tin. Không thể nghi ngờ là Khuynh Hữu lại cảm thấy rất đẹp.

Cách ăn mặc này, cặp giày thêu màu đỏ kia quá sáng, quá nổi. Trong xã hội hiện đại ngày nay nơi có những người phụ nữ ăn mặc phóng khoáng, dường như cái này không còn phù hợp. Nhưng cô gái trước mặt lại mặc nó một cách bình thường.

Khuynh Hữu đã từng nhìn thấy vô số phụ nữ, nhưng cô gái đang cười nhạt như gió này, đã sớm thoát ly khỏi thế gian phù phiếm lỗ mãng, linh hồn đã sớm thăng hoa.

Khuynh Hữu cảm thấy được-cô bây giờ cực kỳ im lặng, bình thản mà cực kỳ ít nói. Cô thích sự mộc mạc, giống như bẩm sinh đã như vậy. Không có lý do, chỉ là do Khuynh Hữu nhận định như vậy.

Nhưng khi tinh tế cảm nhận, thưởng thức, trực giác của anh lại đang dao động. Sự ôn hòa ít nói của cô lại xen vào sự bén nhọn khó hiểu, xem ra không hài hòa nhưng lại rất chân thật, dũng cảm nhưng có ưu thương quanh quẩn.

Trong khi anh đánh giá cô thì cô cũng đang đánh giá lại anh.

Khi đó Thù Man đánh giá người này rất chi tiết. Người gọi là Khuynh Hữu, mặc một chiếc áo sơmi trắng rất đơn giản, theo chất liệu thì đây là y phục được chế tác tinh xảo giá tiền xa xỉ, làm tôn thêm con người của anh. Có vẻ anh thích sạch sẽ, anh đang dựa vào thân xe, diện mạo tao nhã, thần thái vô cùng phóng khoáng.

Thân hình anh cao lớn rắn chắc, dáng người được bảo trì rất tốt, bắp thịt cùng khung xương thường xuyên được rèn luyện.

Thù Man thích những trang phục như vậy, khiêm tốn mộc mạc nhưng ẩn chứa 1 loại cao quý. Người sẽ lựa chọn trang phục như vậy, mà lại là 1 người đàn ông đẹp trai tuấn lãng, Thù Man nhìn thật thích mắt, cô tin tưởng vào khuynh hướng lựa chọn quần áo cùng nội tâm 1 người là cơ bản giống nhau.

Giống như Văn Hoa, hay Chu Nham Hải-đó là 1 loại phẩm chất mà từ trong nội tâm thể hiện ra, mặc dù có lúc chỉ là ngụy trang.