Yêu Nghiệt Trở Về

Quyển 1 - Chương 29: Thỏa hiệp



Editor: Rea

Lưu Nhiên ngồi dựa lưng vào sofa, anh giơ tay lấy mắt kiếng đang đặt trên mặt bàn thủy tinh. Nghe Phú Tu nói xong trên mặt anh cũng không biểu hiện ra cảm xúc gì, cũng không nhìn thấy một nét biến sắc nào, giống như anh không hề để tâm vậy.

Không ngờ bản thân Phú Tu lại đem chuyện hôm nay làm cho rõ ràng, nói thế nào cũng là vì tâm tư của anh ta đối với Thù Man. Lúc này trong lòng Phú Tu lại tính toán không ngừng, khi nhìn thấy Lưu Nhiên như vậy anh liền nghĩ đây cũng không phải là chuyện tốt. Trong lòng anh lại càng thêm nghi ngờ, anh biết câu nói này anh không nói dối anh đối với Thù Man là thật tâm nhưng có phải cuối cùng vẫn là chơi đùa không?

Trong phòng bao thanh lịch, tiếng nhạc đang cất lên thong thả mà chậm rãi lại có thêm hương trà thơm phiêu đãng trong không khí, vậy mà mấy yêu nghiệt đang tề tụ trong phòng lại trầm mặc khiến cho không khí có chút áp lực.

Một tay Lý Khanh đang đặt nhẹ dưới môi, anh nheo mắt lại suy nghĩ.... Một chân Bạch Thành gác lên bàn trà, đầu tựa nhẹ vào sôpha, mắt liếc nhìn những người trong phòng còn đang im lặng. Nam Tạm chẳng nhìn ai, anh nhắm mắt nhớ lại mình gần đây cũng không bình thường, lại nhớ gần đây bọn họ cũng không bình thương.

Phú Tu vẫn duy trì tư thế như lúc trước, anh nhìn chằm chằm vào Lưu Nhiên vẫn đang im lặng, nghĩ thầm: Lưu Nhiên, cậu chưa từng như vậy, tốt xấu gì cũng nói một câu đi chứ?

Mấy yêu nghiệt đều biết rõ từ nhỏ Lưu Nhiên đã âm trầm và khó tính, hiện nay để phỏng đoán tâm tư của anh đánh chết bọn họ cũng không biết Lưu Nhiên đang nghĩ cái gì, có lẽ căn bản là đang nghĩ sâu xa giống họ.

Hiện tại trong đầu Lưu Nhiên đang nhớ lại chuyện cũ. Ngày đó Thù Man mặc áo ngủ dài đến mắt cá chân, cô ngồi tựa người vào cửa sổ, hai ngón tay thon dài trắng như tuyết mang theo điếu thuốc bốc khói, mắt cô hơi nhíu lại đang nhìn xa xa ngoài cửa sổ, là bộ dáng ngày đó làm anh si mê. Tóc thật dài xõa xuống trước ngực che khuất đi nội y bằng ren cùng một bờ vai gầy gò, giữa vầng trán là nụ cười nhạt như mây trời mù sương, như làn khói lượn lờ, như hơi ẩm xâm nhập vào căn phòng sau cơn mưa.

Anh nhớ lại khi anh cùng cô thân mật ở trên giường, thân thể cùng xích lõa, khi anh tiến vào cô, mặt cô liền hiện lên vẻ si mê, điên cuồng, rồi họ cùng nhau phóng đãng, ngâm nga.... ....

Nhớ lại buổi chiều sau đó, khi cô đang ở trong rừng rậm chăm chú vẽ tranh, trong bức tranh kia có anh đang tồn tại, trong bức tranh kia là tranh phong cảnh được vẽ bằng bút chì toát lên vẻ trầm mặc, đau thương và mang theo hương vị quyến luyến. Trong đầu anh toàn nghĩ đến cô, quanh đi quẩn lại vẫn là cô, Thù Man của anh. Nhớ khi đó anh đã hỏi: “Thù Man, tại sao em không dùng màu vẽ?” Cô đã nói: "Tâm và sinh mệnh của Thù Man vốn đã không hề có màu sắc, em không muốn lừa gạt chính mình mà chỉ muốn làm theo tâm của mình, chỉ muốn vẽ một bức tranh mình thích.”

Khi ấy vẻ mặt cô rất thản nhiên và không hề cười. “Tại sao trong bức tranh đó lại có anh?” “Một ngày nào đó rồi em sẽ rời khỏi anh, Văn Hoa sẽ không gặp lại Thù Man nữa, cho dù đến địa ngục cũng không thể gặp lại. Nhưng cho dù thời thế có thay đổi em cũng không muốn quên anh, em muốn lưu lại về dấu ấn của sinh mệnh và linh hồn của Văn Hoa và cả trái tim em cũng muốn như vậy.”

Lúc cô nói lên sự thật, trong mắtcô vô cùng trong sáng vô tư tuy nhiên lại có một phần nhỏ nghi hoặc và lo sợ, nhưng vẫn không hề có một chút ấm áp nào. Cho dù một Thù Man như vậy đã làm cho anh xúc động nhưng trong đáy mắt cô vẫn là sự lạnh lùng, thậm chí mang theo một tia tàn nhẫn, đối với chính mình và đối với anh.

Đột nhiên ánh mắt Lưu Nhiên có chút hoảng hốt, tay cầm cốc trà bỗng run nhẹ một cái chỉ vì anh nghĩ tới cô khi đó, lúc cô nhẹ nhàng nhìn anh hay nói thì thầm bên tai anh,vẻ mặt xinh đẹp và thần thái giống như bị che phủ bởi một lớp sương mù.

Tâm lại bất đắc dĩ thở dài, anh liền tự hỏi con mẹ nó Lưu Nhiên, còn cái gì chưa đủ nữa? Giả bộ cái gì chứ, mày đã bị cô gái lạnh lùng vô tình kia mang vào bức họa của cô ấy rồi, bức họa đó thật giống linh hồn u ám của cô ấy, tuy nhiên cô ấy lại không yêu mày,có lẽ cô ấy căn bản không biết yêu như thế nào, mày còn không biết sao? Nhưng mình lại không cam lòng bỏ cuộc như vậy, mình muốn kéo cô ấy theo cùng nhưng Lưu Nhiên mày làm được sao? Mình không buông tay được-âm thanh trong lòng đã lên tiếng quyết định, đã không buông tay được thì chỉ có thỏa hiệp, thỏa hiệp đi!

Thù Man, em thích những nhiệt độ cơ thể không giống nhau và những cảm giác không giống nhau cùng những phóng túng, trụy lạc kia.Văn Hoa của em và người đàn ông nguyện ý cùng em xuống địa ngục, anh sẽ thay em tìm bởi vì Văn Hoa anh muốn dùng tất cả để yêu em cho nên chỉ cần là em muốn thì những thứ anh có sẽ là của em, nếu như anh không có vậy thì anh sẽ đi tìm cho em,đoạt về cho em.

“Uống đi, đây là trà quý không cần phải lãng phí đồ tốt, cùng uống nào. Hôm nay tôi mời các cậu uống trà cực phẩm.” Lưu Nhiên mỉm cười, rót từng ly trà cho mỗi người trước mặt.

Mấy người kia trầm mặc từ từ đi qua nhận lấy cốc trà, mắt họ vẫn nhìn không rời mặt Lưu Nhiên, hôm nay anh ta có chút không bình thường, nhưng cũng là bình thường.

“Phú Tu, những chuyện khác Lưu Nhiên tôi không nói tới, chỉ cần là Thù Man đồng ý cậu thì cậu có thể ở cùng một chỗ với cô ấy.” Tinh tế đặt chén xuống bàn, Lưu Nhiên nói một cách chậm rãi, ánh mắt nhìn Phú Tu chuyển từ bình thản sang thành lạnh lùng sắc bén như lưỡi dao nhưng âm thanh vẫn ôn nhu như trước, nói thẳng ra thì thật quá ngoan độc!

“Nếu như cậu làm tổn thương cô ấy dù chỉ là một chút thì tôi sẽ bắt cậu phải dùng mạng mình để bồi thường!” Hơi thở của Lưu Nhiên theo hương trà thơm ngát trong phòng, trên môi anh là nụ cười nhàn nhạt, thanh nhã và cao quý. Nhưng trong ánh mắt kia là lưỡi dao sắc bén chết người!

Nói xong, Lưu Nhiên liền đứng dậy, đôi chân thon dài di chuyển ra khỏi phòng bao một cách thong thả và tao nhã, để lại một đám yêu nghiệt đang thất thần.

Mọi người đã nhìn thấy rõ ràng, lúc nãy Lưu Nhiên ra khỏi phòng cũng không quay đầu lại, cái quái gì mà thái độ kiểu chó Nhật, tình nghĩa anh em giờ phút này trong lòng anh ta đã để mất chỉ vì một người con gái tên là Thù Man!