Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc

Chương 46: Như vậy không chân thực



Sáng sớmánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ chui vào phòng, trên sàn nhà xuấthiện những tia nắng chiếu lên, căn phòng yên tĩnh chậm rãi đón chào một ngày mớibắt đầu. Như là ngửi được hơi thở của ánh mặt trời, Tô Nhan nhíu nhíu mày, ra vẻcòn sớm, cô mới không cần tỉnh lại. Cảm giác đầu vai lộ ra có chút lạnh lạnh, TôNhan theo bản năng rụt đầu lại, muốn tới gần nguồn nhiệt bên cạnh thêm mộtchút.

Không đúng, vì sao cô trên giường còn có một thứ gì khác? Nóngnóng, mềm, có điểm co dãn, tựa hồ không phải gối ôm. Kia là cái gì? Tô Nhankhông tình nguyện mở to mắt, chỉ là nâng tay sờ thử. uh, cảm giác không tồi, mịnmàng bóng loáng. Rồi sau đó thần trí Tô Nhan tỉnh lại hơn, mười giây sau đứtgãy, cảm giác này...

Nếu không sai, cảm giác này giống như là một người. Trí nhớ quaycuồng ùn ùn kéo đến, nhớ tới người nằm bên cạnh mình này là ai, tay Tô Nhan ýthức co rụt lại. Hẳn là anh ấy không tỉnh lại đi?

Tô Nhan nhanh nhắm mắt lại, tự thôi miên mình, làm bộ chính mìnhcòn không có tỉnh, tâm trạng giống như có cơn sóng gió động trời đang dấy lên,rối rắm vạn phần. Không cần tỉnh, trăm ngàn lần đừng tỉnh lại, a di đà phật,trời cao phù hộ. Tô Nhan lấy lại bình tĩnh, cẩn thận mở nửa con mắt, một đôi ômâu tựa tiếu phi tiếu đang lẳng lặng nhìn cô, tình hình này phỏng chừng ngườinày đã muốn nhìn một hồi lâu rồi. Nói cách khác, hành vi sở thử của Tô Nhan toànbộ một chút cũng đều bị đối phương nhìn thấy.

Bình tĩnh đem khe hở của ánh mắt một lần nữa khép lại, nước mắtcủa Tô Nhan đều muốn chảy ra. Ông trời ơi, người lại trêu đùatôi!

Gặp Tô Nhan nhắm mắt lại giả bộ ngủ, Hứa Triết Quân bạc môi khẽnhếch, lộ ra tươi cười đẹp mặt. Nha đầu này, vẫn là giống như trước. Biết rõloại trốn tránh này cũng không có hiệu quả gì, vẫn là ngốc nhưvậy.

Đầu ngón tay xẹt qua trán Tô Nhan, theo mũi khéo léo trượt xuốngchóp mũi, rồi sau đó kéo xuống dừng trên cánh môi phấn nộn kia, nhẹ nhàng vẽtheo đường môi, không vội không nóng nảy, kiên nhẫn như đây là một chuyện cực kỳquan trọng. Lông mi Tô Nhan không ngừng rung động, biết đối phương đang đùa cônhưng là hành vi vừa rồi thật sự rất mất mặt, cô thà chết cũng không tính mởmắt.

Tô Nhan, phải nhẫn nại! Tô Nhan trong lòng chảy lệ, yên lặng tựnói với chính mình.

Vẫn là giả bộ ngủ? Nha đầu kia khả năng nhẫn nại thực sự so vớitrước kia tốt lắm, nếu đổi lại là trước kia, phỏng chừng đã sớm nhảy dựng lên.Hứa Triết Quân nhíu mày, khóe miệng lộ ra nụ cười xâu xa có chút gian trá, "Còngiả bộ ngủ?"

Người trong lòng không có nửa phần động tĩnh, hiển nhiên là muốntiếp tục giả bộ ngủ.

"Anh sẽ không khách khí nữa đâu." Hứa Triết Quân câu môi, tay nhẹnhàng nâng cằm Tô Nhan lên, cúi đầu hôn lên.

Cảm nhận được trên cánh môi có hơi thở ấm áp, Tô Nhan khóc khôngra nước mắt, yêu nghiệt này quả nhiên một chút cũng không thay đổi, chỉ sợ sovới trước kia càng phúc hắc càng yêu nghiệt. Nhận thấy được Tô Nhan không chuyêntâm, Hứa Triết Quân khẽ cắn, đầu lưỡi xuyên qua khe hở trên cánh môi chui vàotrong, quấn lấy đầu lưỡi của Tô Nhan đang tránh né khắp nơi, tinh tế mút vào,một chút ít đều không buông tha.

"Tỉnh rồi sao?" Buông môi Tô Nhan ra, Hứa Triết Quân không ngoàiý muốn nhìn thấy hai mắt đen bóng của Tô Nhan mở to ai oán nhìn mình. Cô ở tronglòng mình, cảm giác vừa tỉnh dậy đầu tiên là có thể nhìn thấy cô, cảm giác nàythật sự rất tốt.

Hứa Triết Quân cười khẽ, đưa tay đánh xuống cai mũi của Tô Nhanrồi nói,"Ai kêu em muốn giả bộ ngủ?"

Nhan bĩu môi, càng thêm ai oán, nếu không... Không được, chuyệnnày vẫn là trực tiếp vứt bỏ, coi như không có phát sinh chuyện gì là được rồi.Phải bình tĩnh, phải quên. Uh, thời điểm phát sinh chuyện kia, cô vẫn là vô ýthức cho nên cô cái gì cũng không biết.

"Hôm nay thời tiết tốt lắm, thích hợp đi đạp thanh." Gặp Tô Nhankhông nói lời nào, Hứa Triết Quân đổi đề tài, "Nghĩ muốn đi đâuchơi?"

Nói đến đạp thanh, Tô Nhan không khỏi run lên một chút, cô nhớtới lời nói của Cát đại gia... Nếu không, cô giúp hắn đi Tây hồ nhìn hoa có nởkhông? Nghĩ đến đây, Tô Nhan như bị sấm sét kéo đến.

Hứa Triết Quân nhìn Tô Nhan biểu tình không ngừng biến hóa, khôngkhỏi buồn cười, "Sao? Không nghĩ muốn đi nơi nào sao?"

"Đạp thanh không có ý nghĩa." Sau khi nhớ lại lời Cát đại gia, TôNhan đối đạp thanh hoàn toàn không có hứng thú .

"Vậy đi khu vui chơi Vân Mộng? Em không phải nói muốn tới đó chơimột lần sao?"

Tô Nhan chớp chớp mắt, phải biết rằng khu vui chơi Vân Mộng vừaxây dựng không bao lâu, cô còn chưa có đi quá. "Vậy hay là đi khu vui chơi VânMộng đi."

"Được." Hứa Triết Quân cười gật đầu đáp ứng, buông tay đang ôm TôNhan ra, vỗ vỗ đầu Tô Nhan, cười nói, "Anh rời giường trước, em cũng đừng nằmnữa, hiện tại cũng không còn sớm."

"Vâng." Tô Nhan gật gật đầu, cả người lại lùi về ổchăn.

Đợi cho Hứa Triết Quân thay quần áo xong, thời điểm mở cửa ramuốn đi ra ngoài, ý thức của Tô Nhan lại có chút không thế nào thanh tỉnh.

"A Nhan, cảm giác thế nào?"

Tô Nhan nghe được giọng nói của Hứa Triết Quân, theo bản năng lêntiếng, "Uh, cũng không tệ lắm."

Đợi đến lúc Hứa Triết Quân không chút nào che giấu tiếng cười totruyền đến, Tô Nhan mới ý thức được chính mình vừa nói cái gì, khuôn mặt bỗngdưng trở nên đỏ bừng, đem đầu vùi vào trong ổ chăn, hoàn toàn hêt buồn ngủ. NghĩTô Nhan hẳn là sẽ không ngủ tiếp, Hứa Triết Quân mới yên tâm mà đóng cửalại.

Người này tuyệt đối là cố ý! Tô nhan chui vào trong chăn rất lâumới bình tĩnh lại được, oán hận nghĩ.

Sau khi hết bần thần, thời điểm rời giường ra khỏi phòng, HứaTriết Quân đã đem điểm tâm đặt trên bàn, sữa bánh mì.

"Nhanh đi rửa mặt đi, sau đó ăn cơm." Nhìn thấy Tô Nhan, HứaTriết Quân nở nụ cười, giống như đã quên chuyện phát sinh vừarồi.

Tô Nhan cau cái mũi, cũng không trả lời hắn, lập tức đi tới buồngvệ sinh. Kỳ thật buổi tối hôm qua, thời điểm nhìn thấy hai bộ đồ dùng rửa mặt,Tô Nhan liền ở trong lòng hoài nghi, người này có phải hay không đã sớm nghĩmuốn đem cô lừa gạt đến đây?

Khu vui chơi Vân Mộng ở thành phố H cuối năm trước mới bắt đầuđưa vào hoạt động với các trò chơi, nghe nói người đầu tư vì người phụ nữ củamình yêu mới xây dựng nên khu vui chơi trong mộng này, từ lúc bắt đầu xây dựngđã được đông đảo mọi người chú ý. Ăn xong điểm tâm, Tô Nhan trước về phòng ngủthay đổi quần áo, mới đi theo Hứa Triết Quân xuất phát đi khu vui chơi VânMộng.

Tuy rằng mới đưa vào hoạt động có mấy tháng, lượng người tới khuvui chơi Vân Mộng thập phần khả quan. Tô Nhan cùng Hứa Triết Quân lựa chọn đầutiên chính là Ma Thiên Luân, Ma Thiên Luân lớn nhất Châu Á, ở giữa là một khoangthuyển tình yêu nhỏ xinh đẹp, đủ mọi màu sắc, xa xa nhìn lại giống như một tácphẩm nghệ thuật xinh đẹp.

"Oa, từ đây nhìn xuống, toàn bộ khu vui chơi Vân Mộng thật đẹp.Không đúng, giống như hợp lại là I © U, Ôi!Thật lãng mạn! Xem ra lời đồn kia là thật." Tô Nhan ngồi ở trên Ma Thiên Tuân,lôi kéo ống tay áo Hứa Triết Quân, hưng phấn mà kêu to.

Hứa Triết Quân ánh mắt loan lên nhìn Tô Nhan, liếc mắt nhìn toàncảnh Vân Mộng, ngược lại lại không có tâm tư.

"A Nhan." Thấy lực chú ý của Tô Nhan đều đặt trên các công trìnhxinh đẹp của Vân Mộng, Hứa Triết Quân ôm lấy thắt lưng của cô, đem cô ấn ngồitrên đùi mình. "Thì ra anh so ra còn kém khu vui chơi Vân Mộngnày."

Trong lời nói của Hứa Triết Quân có vị chua làm cho Tô Nhan mạnhliệt mở to hai mắt, lời này là từ miệng của Hứa Triết Quân ra? Không thểnào?!

Vẻ mặt Tô Nhan kinh ngạc, biểu tình không thể tin được làm choHứa Triết Quân nhịn không được nhếch khóe môi một cái, cười nói, "A Nhan, đếnnơi cao nhất."

"A..." Tô Nhan ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, hiểu được ý tứ củaHứa Triết Quân, hai gò má ửng hồng.

Hứa Triết Quân đưa tay mơn trớn hai má đang có chút hơi nóng củaTô Nhan, môi mân thành một đường cong hoàn mỹ, đôi con ngươi đen hiện ra ánhsáng ôn nhu, như là có cỗ lực lượng làm cho Tô Nhan không thể nhúc nhích, chỉ cóthể ngây ngốc nhìn hắn.

"Như thế nào, hay là vẫn còn thẹn thùng?"

Lời còn chưa dứt, Hứa Triết Quân tay liền đưa ra sau đầu Tô Nhan,đem đầu cô chậm rãi ấn xuống, cuối cùng bao phủ trên môi mình. Từ xa nhìn lại,giống như là cô gái ngượng ngùng không yên, lo lắng hôn lên đôi môi chàng traiđang chứa đầy ý cười ôn nhu. Thời gian giống như dừng lại trong nháy mắt, mọi ồnào náo nhiệt, những phức tạp của thế giới bên ngoài đều bị loại bỏ, chỉ có cô vàhắn, luôn luôn là như thế.

Thẳng đến thời điểm hai người từ Ma Thiên Luân đi xuống, trên mặtTô Nhan vẫn không hết đỏ, bị Hứa Triết Quân dắt đi, hướng tới mục tiêu kế tiếp,xe cáp treo cao nhất.

Đứng trước bảng giới thiệu cáp treo, nhìn thấy một màn này TôNhan sắc mặt liền trắng bạch. Nơi này cũng là cáp treo cao nhất Châu Á, từ gócxoay đến độ cong, tốc độ đều là kích thích nhất. Như vậy cáp treo này, phithường nguy hiểm.

"Nếu là không đi cáp treo này nữa?" Nhìn đến Tô Nhan mắt lộ rakhiếp ý, Hứa Triết Quân hỏi.

Tô Nhan lắc đầu, đến đi đến rồi, như thế nào có thể không ngồixem thử chứ? Khẽ cắn môi, Tô Nhan nói, "Chúng ta xếp hàng đi."

Nhìn Tô Nhan vẻ mặt đại nghĩa lăng nhiên, hoàn toàn là biểu tìnhphải đi chịu chết, Hứa Triết Quân xoa bóp bàn tay nhỏ bé của cô, an ủi nói,"Đừng khẩn trương, có anh ở đây."

Thời điểm đến phiên Tô Nhan cùng Hứa Triết Quân, hai người vừavặn ngồi ở vị trí đầu tiên của cáp treo. Theo cáp treo từng chút từng chút hướngđến điểm cao nhất, còn có thanh âm ma sát của quỹ đạo cùng bánh xe, tâm của TôNhan đã muốn kéo lên tới cổ họng rồi. Cô quay đầu, hai mắt nước mắt lưng tròngnhìn Hứa Triết Quân bên cạnh vẫn như cũ bình tĩnh, "A Quân, em hối hận, anh làmcho nó dừng lại đi..."

Dừng lại? Hứa Triết Quân vẻ mặt bất đắc dĩ, đem tay Tô Nhan đặt ởlòng bàn tay mình rồi nói, "Không phải sợ, anh ở đây."

Câu này vừa mới dứt lời, cáp treo đã muốn đi lên đến đỉnh tiếp đómạnh liệt vọt đi xuống, Tô Nhan tay co rụt lại, lại bị Hứa Triết Quân chặt chẽnắm trong tay. Cảm giác không ngừng bị bóp chặt, không thể thét chói tai, gầnnhư cảm giác hít thở không thông. May mắn, may mắn có hắn bên. Tay phải khôngngừng truyền đến cảm giác ấm áp chính là chỗ dựa duy nhất vào giờ khắcnày.

Xuống cáp treo, mạng nhỏ của Tô Nhan cũng chỉ còn lại có một nửa.

Thấy Tô Nhan mân miệng không rên một tiếng, Hứa Triết Quân cóchút lo lắng, mở miệng hỏi nói, "Bị hù dọa rồi sao?"

Tô Nhan ngẩng đầu, miệng mân thành một độ cong hướng xuống, ánhmắt đáng thương trông mong, rất giống một tiểu động vật bịdọa.

"Không có việc gì, đều đã xuống dưới rồi." Đưa tay sờ sờ đầu TôNhan, Hứa Triết Quân cố gắng trấn an.

"Về sau..." Tô mặt lộ ủy khuất, nức nở nói, "Về sau đánh chết emcũng không ngồi cáp treo nữa."

"Ừ, về sau cũng không ngồi, không bao giờ ngồi nữa." Hứa TriếtQuân lôi kéo tay Tô Nhan, mang theo cô hướng một chiếc ghế bên cạnh đi đến, "Đi,trước nghỉ ngơi đi, sau đó chúng ta cùng đi chơi."

Tô Nhan gật đầu, cô hiện tại căn bản chống đỡ không được các tròchơi khác, ý tưởng duy nhất là trở về phòng ngủ, nằm trên giường là tốtnhất.

Hứa Triết Quân đại khái nhìn ra tâm tư trong lòng cô, cười nói,"Nghỉ ngơi một lát, chúng ta liền trở về?"

"Hoặc là trước về nhà bà ngoại ăn cơm chiều lại về trườnghọc?"

"Cái đó nói sau, chờ em khôi phục lại bình thường đã. Hiện tạimột chút khẩu vị đều không có, dạ dày giống như phiên giang đảo hải..."

"Uh." Hứa Triết Quân khẽ mỉm cười, để cho Tô Nhan tựa vào trênvai mình.

Sau khi nghỉ ngơi, tinh thần Tô Nhan đã khôi phục tốt, cuối cùngvẫn không chống cự được mê hoặc của mỹ thực, đi theo Hứa Triết Quân đến nhà bàngoại ăn một chút sau đó mới về phòng ngủ. Đưa Tô Nhan đến dưới lầu phòng ngủ,Hứa Triết Quân dặn dò vài câu, đợi cho Tô Nhan lên đến phòng ngủ mới trởvề.

Chạy đến ban công, nhìn bóng dáng Hứa Triết Quân trở về, Tô Nhanđột nhiên có loại cảm giác không chân thực.

Hắn đã trở lại, tất cả vẫn giống như trước. Nhưng là… lại là nhưvậy không chân thực.

Ngày thức hai sau khi Hứa Triết Quân trở về, hắn tham gia cáihạng mục nghiên cứu chính thức bắt đầu, thời gian ở cùng với Tô Nhan chợt giảmbớt một nửa. Tô Nhan cũng vui vẻ yên tĩnh, thời gian nàyduy nhất một lần HứaTriết Quân cơ hồ mang cô đi khắp toàn bộ thành phố H chơi một lần. Làm một hủtrạch ba năm, đốivới việc này tỏ vẻ áp lực rất lớn. Hiện tại Hứa Triết Quân muốnbắt đầu công tác, cô cũng có thể một lần nữa trạch .

Nguồn tài nguyên dữ trự đã hết, bắt buộc phải xuống dưới mua cáigì đó bổ sung vào, trên thực tế hủ trạch cũng là bề bộn nhiềuviệc!

Tô Nhan như thế nào cũng không nghĩ tới, người này sẽ xuất hiện ởdưới lầu phòng ngủ của cô, thậm chí không có thông báo cho cô trước. Cô bất quábởi vì đột nhiên nghĩ muốn uống sữa nên mới xuống lầu, lại gặp hắn đang chờ ởdưới lầu phòng ngủ.

Dư Nhược Hàn tựa vào bên cạnh xe, hút thuốc, trên người áo sơmimàu trắng có chút nếp uốn, không giống ngày thường chỉnh tề nho nhã. Nhìn thấyTô Nhan xuống lầu, hắn ngẩng đầu, vẫn giống như bình thường, mặt không chút thayđổi, một tòa băng sơn. Tuy rằng không có nhìn thấy hắn cười, nhưng là Tô Nhanvẫn cảm giác được tòa băng sơn này đang hướng cô thoáng nở nụ cười, ít nhấtkhông phải lạnh buốt.

Tô Nhan hướng Dư Nhược Hàn lễ phép gật đầu, cũng không tính điqua, lập tức hướng siêu thị trường học đi đến.

"Tô Nhan." Cho nên nói nguyện vọng là tốt đẹp, sự thật vĩnh viễnlà tàn khốc, ngươi không nên trông mong vào ông trời vô lương tâm sẽ đột nhiênmở mắt cho ngươi hài lòng thuận ý. Tô Nhan mới không đi được hai bước, đã bị DưNhược Hàn gọi lại.

Quay đầu lại, Tô Nhan cười cười, "Anh Dư có việc gìsao?"

Tắt điếu thuốc trên tay, ánh mắt của Dư Nhược Hàn dừng trên trênngười Tô Nhan, "Buổi tối có thời gian không?"

Tô Nhan lắc đầu, "Thật có lỗi."

"Ngày mai thì sao?"

Tô Nhan như cũ lắc đầu.

"Ngày kia? Hoặc là ngày kia nữa?"

Tô Nhan nhíu mày, "Anh Dư, tôi nghĩ A Quân ngày đó đã nói rõ ràngvới anh rồi."

Dư Nhược Hàn không để ý lắm, chính là hỏi, "Hắn thật là bạn traicủa em?"

"Tôi đã sớm nói qua tôi có bạn trai, chỉ là các anh không tinthôi." Đối với chuyện này, Tô Nhan cũng không muốn nói gì.

"Tô Nhan, bất quá là ăn bữa cơm thôi." Trong mắt Dư Nhược Hàn lộra vài phần bất đắc dĩ cùng cô đơn.

Uh, bất quá là ăn bữa cơm thôi, xác thực không có gì. Nhưng lànếu bị yêu nghiệt nào đó biết... Tô Nhan ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, cáihậu quả kia không cần nghĩ cũng biết thực khủng bố. Ăn cơm… ăn cơm, có hậu quảcũng không phải anh gánh vác, anh đương nhiên nói bất quá là ăn bữa cơm. Sinhmệnh là đáng quý, Tô Nhan đương nhiên lựa chọn bảo trụ mạng nhỏ của chínhmình.

"Ăn xong bữa cơm này, anh sẽ không đến nữa."

Điều kiện này, tương đối mê người. Ít nhất thời điểm nghe đượcđiều kiện này, tim Tô Nhan đập thình thịch. Tô Nhan có chút rối rắm, dùng ánhmắt hỏi Dư Nhược Hàn, đây là thật sự? Sau khi nhận được đáp án xác thực, Tô Nhancàng rối rắm. Hoặc là nói càng rung động thì chuẩn xác hơn. Ăn một bữa cơm liềngiải quyết được phiền toái, thực đáng giá. Tô Nhan suy nghĩ, rốt cuộc là đápứng, hay là không đáp ứng?

Dư Nhược Hàn đứng ở tại chỗ, chăm chú nhìn vào Tô Nhan, chờ đợicâu trả lời thuyết phục của cô.